Kiều Húc không thể làm gì được tôi bèn chơi chiêu mới.

Một hôm tôi xuống lầu, gặp một ông già đang hút thuốc và lớn tiếng phàn nàn với hàng xóm.

Thấy tôi đến, ông ta lập tức đứng dậy nói: “Chính là nó, đứa con gái bất hiếu!”

Lòng tôi nặng trĩu.

Kiều Húc thực sự không dễ dàng nha, để khiến tôi lao vào vòng tay của mình, hắn tìm đến cả bố già của tôi luôn!

Trong truyện, tôi là con gái của một gia đình đơn thân. Sau khi bố tôi nghiện cờ bạc, gia đình tan nát, chúng tôi phải rời khỏi nhà để chuyển đến thuê nhà tập thể.

Không những vậy, tôi còn thường xuyên trốn học đi làm thêm. Sau đó, tôi tích góp tiền rồi bỏ trốn.

Mặc dù nguyên chủ là một cô gái hèn nhát, nhưng khi phải đối mặt với người cha nghiện cờ bạc của mình, cô ấy đã đưa ra một quyết định đúng đắn.

Đáng tiếc là để thỏa mãn tư lại của mình, Kiều Húc đã tìm đến người bố đáng chớt của tôi, đưa địa chỉ nhà tôi cho ông ta. Từ đó tôi liên tục bị t.ống tiền rồi rơi vào cảnh thiếu thốn, sau đó phải nhờ đến sự giúp đỡ của hắn.

“Giỏi lắm, tao nuôi mày lớn đến như vậy, giờ cánh cứng rồi bay đi phải không? Mày nhất định phải chu cấp tiền cho tao!” - Ông ta tự tin nói.

“Con vẫn luôn chu cấp cho bố mà!” - Tôi giả vờ rất ngạc nhiên.

“Nói láo! mày trộm tiền của ông đây rồi chạy đến chỗ này, còn làm g.ái mát xa, đừng tưởng tao không biết!”

Những người hàng xóm xung quanh nghe thấy ông ta ăn nói khó nghe bèn chỉ trỏ bàn tán.

“Nhìn gì mà nhìn, bố đến đòi tiền con gái không phải rất bình thường sao?”

“À đúng vậy” - Tôi nhanh chóng chạy đến bắt lấy cánh tay ông ta.

“Bố tôi sức khỏe không được tốt, mọi người thông cảm chút nha.”

Ông ta kinh ngạc trong giây lát: “Sao sức khỏe của tao không tốt?”

“Cmn, bình thường ông ấy đều ở trong bệnh viện, không hiểu sao có thể trốn ra ngoài được.” - Tôi giải thích với mọi người bằng vẻ mặt khó hiểu.

Mọi người đột nhiên hiểu ra – Hóa ra là có bệnh.

Ông ta tức giận nói: “Tao không có bệnh, mày nói vớ vẩn gì thế! Mau đưa tiền đây!”

“Để bố lại đi đánh bạc nữa đúng không?” - Tôi liếc nhìn ông ta một cái, rồi chọn mấy người hàng xóm có vẻ cơ bắp, bảo họ giúp đỡ.

“Bố em chạy ra như thế này, bệnh viện nhất định là đang tìm. Mấy anh giúp đỡ tôi một chút, đưa ông ấy trở về bệnh viện.”

“Tao không có bệnh, mày đưa tao đi đâu!!” - Ông bố già hoảng sợ.

“Đưa bố đến sòng bạc bố yêu thích nhất!”

Tôi nhờ vài người anh em đưa ông ta đến trung tâm cai nghiện, những người ở trung tâm tôi đã liên hệ từ trước liền vây lấy ông ta.

Ông bô gầm lên như lợn: “Từ Du Du, đồ phản nghịch, tao là bố mày đấy!!!”

“Đúng, ông là bố của tôi, người bố không thể cai ngh.iện cờ bạc.”

Tôi đưa 2 vạn tệ đã chuẩn bị sẵn cho người của trung tâm: “Trước tiên hãy chữa trị cho ông ấy, phải khiến ông ấy phát ớn khi nhìn thấy bàn đánh bạc.”

Người đàn ông nhận tiền, đẩy gọng kính rồi đưa cho tôi một tờ giấy: “Vậy cô hãy ký vào tờ giấy miễn truy cứu trách nhiệm này đi.”

Tôi không nói hai lời liền ký vào tờ giấy.

“Gi.ết người, gi.ết người rồi! Con khốn này, mày thế mà dám làm vậy với tao.”

Tôi bước đến gần ông ta, đau lòng mà gạt nước mắt: “Bố à, con là con gái của bố, sao con có thể hại bố chứ? Mê cờ bạc là bệnh, cần phải chữa!”

“Tiểu Từ, em thật sự sông không dễ dàng ha!” - Các anh trai an ủi tôi.

“Bố của em mà, cũng không còn cách nào khác!”

Lúc tôi quay lại công ty, Kiều Húc đang ngồi ở bàn làm việc của tôi, ngậm điếu thuốc trong miệng: “Chị à, chị đi đâu vậy? Nghe nói chiều nay chị xin nghỉ, đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”

“Bố chị đến đây.” - Tôi thản nhiên mà lấy một chiếc ghế khác ngồi xuống.

“Ồ?”

“Cậu biết đó, bố chị là một con ngh.iện cờ bạc.”

“Ông ta đến đòi tiền chị?”

“Đúng vậy.”

“Đòi bao nhiêu?”

“Hai vạn.”

Tay đang cầm điếu thuốc của hắn bỗng khựng lại: “Hai vạn?”

“Đúng vậy, chị đưa ông ấy đến trung tâm cai nghiện, mỗi đợt tốn hai vạn.”

Cả người Kiều Húc cứng đờ trong bóng tối.

“Kh.iêu d.âm, cờ bạc, ma t.úy, không nên dính phải cái nào. Một khi đã dính vào rồi thì sẽ hỏng người. Năm cậu rời đi, bố chị dính vào cờ bạc, ông ấy muốn bán chị đi lấy tiền đánh bạc nên chị đã bỏ trốn. Ông ấy thế mà dám đến tìm chị, chị hiếu thuận như vậy, đương nhiên phải đưa ông ấy vào trại cai nghiệm rồi.”

Mí mắt Kiều Húc giật giật.

Tôi biết hắn là kẻ tìm ra bố tôi. Hắn muốn dùng ông ta để hạ bệ tôi, muốn tôi sa vào lòng của hắn.

Nhưng bây giờ hắn nên biết rằng, tôi không thể trở thành con rối của tên ngốc nào đó được haha.

– Tôi ước gì cũng có thể đưa hắn đến trung đó chỉ bằng một cuộc điện thoại.

“Hai vạn một kỳ, chị định để ông ấy ở đó bao lâu? Đã chuẩn bị đủ tiền chưa?”

“Sao nào, tính tăng lương cho chị hả?”

“Nhà em đúng lúc đang thiếu một bảo mẫu, chị có muốn thử không? Ban ngày chị đến công ty làm việc, buổi tối dọn dẹp nhà cửa một chút.”

“Thật là mệt nha!”

“Em có thể trả lương cho chị từ hai vạn một tháng!”

“Được luôn!”

Ai lại đi chê tiền cơ chứ, cười chớt tôi mất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play