Hôm qua vừa biết tin mình trúng một triệu tệ, tôi đã vui đến mức từ trên giường bật dậy.

Suy nghĩ đầu tiên là muốn đặt cọc mua một căn nhà trong khu trường học, để cả gia đình tôi cùng ở, tiện cho đứa cháu chưa ra đời sau này đi học. 

Nhưng phản ứng của ba mẹ khiến tôi hiểu rằng, trong ngôi nhà này không có chỗ cho tôi. 

Chỉ cần chị dâu không vui, tôi sẽ bị đuổi ra khỏi nhà ngay.

Tôi ngồi xổm xuống nhặt quần áo, điện thoại cứ reo liên tục, anh trai gọi cho tôi rất nhiều cuộc.

Tức giận, tôi nhấc máy: "Tôi vừa đánh vợ anh đấy! Anh muốn làm gì?"

Anh trai bất lực nói: "Anh có thể làm gì được? Cả hai em đều là tổ tiên của anh. Em gái à, đừng kích động, anh biết cô ấy gây chuyện trước, mà em cũng chưa chạm vào cô ấy. Đợi anh, còn mười phút nữa là anh về đến nhà."

Tôi kéo vali xuống lầu, vừa đến ngã tư thì thấy anh trai về đến.

Tôi đứng im lạnh lùng nhìn anh, anh trai với vẻ mệt mỏi định giúp tôi kéo vali: "Sao lại khóc như vậy? Thu dọn hành lý làm gì?"

Tôi lạnh lùng tránh đi: "Làm gì à? Ba mẹ vì vợ anh mà đuổi tôi ra khỏi nhà rồi."

Anh trai lúng túng buông tay: "Sau này đừng kích động nữa, có chuyện gì thì gọi cho anh trước."

Tôi tức giận bùng lên: "Tôi kích động thế nào? Cô ta g.i.ế.c Kim Bảo mà anh chỉ đứng nhìn thôi à!"

Anh buồn bã nói: "Là anh không bảo vệ được Kim Bảo, lúc mẹ mang nó đi, anh tưởng là mẹ đưa nó đi dạo, nếu em muốn trách thì trách anh."

Tôi nghẹn ngào khóc: "Trách anh có ích gì? Trách anh thì Kim Bảo có thể quay lại được không?"

Anh trai cúi đầu: "Anh sẽ mua cho em một con ch.ó khác, vẫn là giống chó Golden Retriever được không?"

Tôi mỉa mai đáp: "Ngày nào đó tôi chết, anh cũng sẽ đi nhận nuôi một cô em gái khác chứ gì?"

Anh trai lộ vẻ tổn thương: "Em là em gái của anh, sao người khác có thể so sánh được!"

Tôi khóc lóc hét lên: "Tôi là em gái của anh, Kim Bảo cũng là em gái của tôi! Nó đã ở bên tôi suốt mười năm, không con ch.ó nào có thể thay thế được!

"Hồi nhỏ nhà mình bị cháy, chính Kim Bảo đã cứu anh, bây giờ anh g.i.ế.c nó để ăn thịt, còn có lương tâm không?"

Anh trai xấu hổ đến mức không dám nhìn thẳng tôi, khó khăn nói: "Em bình tĩnh đi, chuyện này không ai có lỗi cả. Chị dâu em hồi nhỏ bị chó cắn, nên mới sợ Kim Bảo."

Tôi không tin nổi nhìn anh, Kim Bảo đã bị g.i.ế.c rồi! Anh vẫn nói không ai có lỗi, vẫn đang bào chữa cho kẻ g.i.ế.c Kim Bảo!

"Vì chị ta, anh không còn chút lương tâm nào nữa sao!"

Trong lòng tôi như nghẹn lại, không nói ra không được: "Hồi nhỏ bị chó cắn thì sao? Bị chó cắn là có thể tùy tiện g.i.ế.c chó của người khác sao?

"Khi hai người yêu nhau, cô ta đã biết nhà mình có Kim Bảo rồi. Nếu thật sự không chấp nhận được chó, thì tại sao lại chọn anh?

"Từ khi anh cưới cô ta về, anh nhìn xem nhà mình đã thành ra thế nào? Kim Bảo đang yên đang lành thì bị giết! Ba vốn đã nghỉ hưu, giờ lại phải ra ngoài làm việc kiếm tiền cho hai người. Mẹ trước đây sống thoải mái biết bao, muốn nấu ăn thì nấu, không muốn nấu thì kêu chúng ta ăn tạm mì gói."

"Bây giờ mỗi ngày bà ấy phải chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn, anh đã nghe được chị ta nói được một lời tử tế nào chưa?"

Anh trai bị tôi mắng, càng cúi thấp đầu hơn, giọng có phần nghẹn ngào: "Tất cả là lỗi của anh, em cứ trách anh đi.

"Chị dâu em đang mang thai, bây giờ tâm trạng cô ấy rất nhạy cảm. Em nhường cô ấy chút đi."

Tôi cứng ngắc hỏi: "Tôi đã bị đuổi ra khỏi nhà rồi, còn phải nhường cô ta thế nào nữa?"

Người không nhà để về, chính là tôi!

Anh trai cúi thấp đầu, cuối cùng nói: "Là anh vô dụng, đợi cô ấy sinh xong, anh sẽ đưa cô ấy dọn ra ngoài."

Tôi muốn mắng anh, muốn đánh anh, nhưng dáng vẻ khúm núm của anh lại khiến tôi đau lòng.

"Ngôi nhà đó sau này tôi sẽ không về nữa."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play