Không còn cách nào khác, có rất nhiều người bán hàng hóa ở trong thành Thạch Châu, cạnh tranh cũng lớn.
Tiêu Thái đưa tới đây toàn là da có chất lượng tốt. Vất vả đi một chuyến, mặc kệ là đưa đi phương nam, hay là đưa đến kinh thành ở phương bắc đều có thể kiếm một khoản hời gấp bội.
Có nguồn cung cấp ổn định, lâu dài đương nhiên là quá tốt rồi.
Sau khi hàng hóa được kiểm tra, Ông chủ Lý tiếp nhận bàn tính tự mình tính tiền cho Tiêu Thái.
“Chỗ thịt muối này, hai loại có kích cỡ tương đương nhau, cho nên cứ quyết định tính tiền theo giá cũ, gà rừng một con 30 đồng, tổng cộng là 360 đồng; một con thỏ giá 45 đồng, tổng cộng là 540 đồng.”
“Da thỏ xám tương đối thông dụng, hơn nữa muốn làm thành một bộ trang phục đại khái cần hơn 90 bộ da để khâu lại, giá cả không cao, một bộ da ta tính cho ngươi 55 đồng, mức giá này tuyệt đối hợp lý!”
Ông chủ Lý đang tính toán đưa Tiêu Thái thành nguồn cung cấp ổn định, cho nên đưa ra mức giá cao hơn mấy đồng theo giá thị trường, không khiến hắn bị hớ.
Tiêu Thái nhìn ông chủ Lý tính sổ, hắn cũng hiểu biết về thị trường da, đúng là ông chủ Lý không hề có ý định ép giá.
Ông chủ Lý lại chia da hồ ly thành hai loại, vừa vặn là hai loại da của Tiêu Thái và ba bộ da của Tôn Trường Minh làm được.
“Hai bộ da màu xám nâu này màu sắc hơi trầm, kích cỡ nhỏ, ta trả cho ngươi một bộ một lượng, tổng là hai lượng; Còn ba bộ da màu nâu đỏ kia được ưa chuộng hơn, dễ bán hơn. Hai bộ da lớn tổng cộng ba lượng, bộ da còn lại nhỏ hơn thì hai lượng.”
“Lông chồn giá cao hơn, nhưng nó có kích cỡ hơi nhỏ một chút, chỗ ta thu mua cũng chỉ có thể làm khăn quàng cổ, tính ngươi bốn lượng nhé.” Ông chủ Lý gõ bàn tính một hồi, “Nơi này tổng cộng là…… là mười một lượng 835 đồng, Tiêu huynh đệ nhìn xem có đúng hay không.”
Ông chủ Lý gõ bàn tính hồi lâu, Phó Nguyệt đã sớm nhẩm tính được kết quả ngay khi hắn báo giá xong.
Chờ cuối cùng ông chủ Lý đã báo ra con số giống với số tính nhẩm của nàng, Phó Nguyệt lặng lẽ chọc chọc Tiêu Thái.
Tiếp nhận được ám chỉ của Phó Nguyệt, Tiêu Thái liền biết giá không nhầm. Trước khi tới đây đã giao hẹn với nàng, hôm nay nương tử hắn sẽ là người tính sổ!
“Ông chủ Lý vất vả, số không sai.” Tiêu Thái bình tĩnh gật đầu.
Ông chủ Lý biết Tiêu Thái là một thợ săn nhà nông, ông không ngờ là hắn đột nhiên nhìn thấy nhiều bạc như vậy mà vẫn có thể bình tĩnh không làm xấu mặt, ông không nhịn được lại coi trọng hắn vài phần.
“Vậy thì tốt, nếu không sai thì ta bảo tiểu nhị đi lấy bạc tới.” Ông chủ Lý nhiệt tình mà tiếp đón.
Trong tiệm tiểu nhị bưng một khay gỗ tới đặt ở trên bàn nhỏ.
Trên khay bày mười lượng bạc ròng, một lượng bạc vụn, 835 đồng.
Tiêu Thái xem xét một lần nữa rồi đưa tới giỏ của Phó Nguyệt.
Thanh toán tiền hàng xong, Tiêu Thái và Phó Nguyệt cũng đứng dậy, không hề ở lâu. Bọn họ còn phải đi cửa hàng thêu nữa.
Ông chủ Lý cũng đứng dậy, tự mình đưa bọn họ ra cửa: “Tiêu huynh đệ ngươi yên tâm, lần sau có hàng chỉ cần đưa tới cửa hàng chỗ chúng ta, đảm bảo giá cả vừa phải!”
Tiêu Thái khách khí đáp lễ: “Vậy lần sau lại tới cửa quấy rầy Ông chủ Lý.”
“Khà khà, đừng khách sáo! Cứ tới thường xuyên nhé!”
Chào từ biệt ông chủ Lý nhiệt tình, Tiêu Thái cùng Phó Nguyệt đi tới tiệm vải Lý Ký.
Phó Nguyệt lấy ra một cái tay nải nhỏ từ cái giỏ trong tay ra, bên trong đều là thêu phẩm mà nàng làm, trong giỏ chỉ còn lại toàn bộ số bạc mà hôm nay bán hàng thu được.
Nàng đưa giỏ cho Tiêu Thái: “Chàng cầm đi.” Giỏ hơi nặng một chút, không phải là Phó Nguyệt không thể cầm được, chủ yếu là hiện tại trên đường có đông người qua lại, đám người ăn trộm ăn cắp thường nhân cơ hội xuất hiện, đặt tiền ở chỗ Tiêu Thái cường tráng kia càng an toàn ổn thỏa hơn.
Tiêu Thái ăn ý mà tiếp nhận, cuộn tròn vải bố còn dư lại ở trong tay tùy ý nhét vào trong giỏ, tựa như cái giỏ này chỉ đựng đồ vật linh tinh.
Hôm nay họp chợ, ở cửa hàng tiệm vải Lý Ký có nhiều phụ nhân và cô nướng tới chen chúc chọn mua.
Tiêu Thái đành phải dừng chân lại.
Cửa hàng toàn là nương tử và cô nương, một nam nhân trưởng thành như hắn không tiện để chen chân vào.
Phó Nguyệt lắc lắc cái tay nải nhỏ trong tay nói: “Ta đi vào là được, chàng ở bên ngoài tìm một chỗ nào đấy ngồi đợi ta nhé.”
Bên trái cửa hàng có cái sạp trà, Tiêu Thái chỉ vào chỗ đó ý bảo Phó Nguyệt: “Vậy ta ngồi ở trên cái sạp kia chờ nàng nhé, nàng cứ chọn từ từ, không vội.”
Tiêu Thái dứt lời, sau khi nhìn Phó Nguyệt đi vào cửa hàng, hắn cũng mang theo giỏ ngồi lên sạp trà, gọi một ly trà lớn từ ông lão bán sạp trà này, nhìn về phía tiệm vải từ phía xa.
**
Tại tiệm vải Lý Ký, Phó Nguyệt đi vào cửa hàng, cuối cùng xuyên qua đám người nhìn thấy bà chủ Lý nương tử.
Lúc này, Lý nương tử đang đứng ở trước mặt một đại thẩm, nắm một cuộc vải thật dài giới thiệu.
Người nhà nông mua một cuộn vải sẽ chọn lựa hết sức kỹ càng và cẩn thận, Lý nương tử nhẹ nhàng kiên nhẫn mà giải thích nghi vấn của bọn họ.
Thấy bóng dáng bận rộn của Lý nương tử, Phó Nguyệt cũng không tiến lên quấy rầy nữa. Nàng chậm rãi đi dạo xem kỹ những vật trang trí và đồ thêu phẩm của cửa hàng.
Phần lớn là khăn tay phổ thông, hoa lụa, túi tiền, trang phục v..v.
Ở bên hông cửa hàng có bày một bình phong cao từ sàn lên trần, cho dù mọi người đi ngang qua đều sẽ theo bản năng cách xa một chút.
Hết cách rồi, thật sự là bề mặt cái bình phong này nhìn giá trị hết sức xa xỉ.
Trên bình phong thêu những khóm mẫu đơn tươi đẹp màu đỏ tươi đang nở rộ, cánh hoa nhìn rõ ràng, hình dáng khác nhau. Bình phong được gắn trong khung gỗ cẩm lai, rất lộng lẫy và đẹp mắt, không giống vật phàm.
Phó Nguyệt đi vào tinh tế quan sát trên bình phong đường kim mũi chỉ thêu hoa mẫu đơn, chặt chẽ vững chắc. Chờ đến khi nàng vòng ra phía sau quan sát mới phát hiện, cái này thế mà cũng dùng cách thêu hai mặt.
“Tiểu nương tử coi trọng món trấn bảo của cửa hàng ta sao?” Lý Đình vừa thoát thân khỏi đám người kia liền nhìn thấy một vị tiểu nương tử xinh đẹp quen mắt đang xem bình phong này, sau khi uống ngụm nước liền tiến lên tiếp đãi.
“Bình phong này là do Lý gia, một gia tộc dệt may lớn từ Giang Nam vận chuyển lại đây. Dùng gỗ sưa làm khung kết hợp với tay nghề thêu hai mặt độc nhất vô nhị của Lý gia, giá 88 lượng bạc, cũng là một mặt hàng tốt để làm quà tặng.” Lý Đình tỉ mỉ giới thiệu kỹ càng.
“Kỹ thuật thêu này đúng là không tầm thường, hôm nay vinh hạnh được thưởng thức đồ thêu phẩm này.” Phó Nguyệt cổ động.
Chung quy lại Lý Đình cũng không trông mong vào tiểu nương tử này có thể mua đồ trấn bảo của tiệm nhà bà. Bà giới thiệu thứ này, không chỉ để làm thỏa sự hứng thú của Phó Nguyệt, mà còn nói cho những người ở chung quanh nghe, tiện thể quảng bá danh tiếng của cửa hàng Lý Ký ở Giang Nam nhà bọn họ.
“Cửa hàng nhà ta có đầy đủ mọi chủng loại, tiểu nương tử cũng có thể nhìn xem có thấy hứng thú với những đồ thêu phẩm khác hay không.”
“Kể ra cũng không vội mua, chỗ ta có một ít đồ do tự tay ta thêu, không biết bà chủ Lý có thời gian để xem qua hay không.
Phó Nguyệt lắc lắc cái tay nải nhỏ trên tay.
Biết ý đồ của nàng đến, Lý Đình cũng không từ chối.
“Tiểu Hà, ta có việc đi ra hậu viện một chuyến, ngươi trông coi một chút.” Lý nương tử dặn dò nương tử quản sự cửa hàng xong, xoay người dẫn Phó Nguyệt đi đến hậu viện.
Phía tiền sảnh của tiệm vải Lý Ký rất lớn, phía sau sương phòng của hậu viện cũng không nhỏ.
Phó Nguyệt đi theo Lý nương tử vào gian phòng, khi đi ngang qua cửa nhà ở còn có thể nhìn thấy bên trong có một số tú nương ngồi thêu thùa.
Các tú nương nhìn thấy chủ nhân dẫn theo một vị tiểu nương tử trẻ tuổi xinh đẹp tiến vào cũng tò mò ngẩng đầu lên nhìn vài lần.
Sau lưng tiệm vải Lý Ký dựa vào gia tộc kinh doanh buôn bán vải lụa lớn ở Giang Nam, Lý nương tử lại là cô nương dòng bên của Lý gia, sau khi gả đến Thạch Châu thì bắt đầu kinh doanh cửa hàng này.
Bà sẽ vận chuyển vải vóc, đồ thêu phẩm tinh xảo từ Giang Nam tới đây, cũng sẽ chuyển sợi tơ, vải vóc đặc biệt từ Thạch Châu trở về. Lý gia dựa vào hình thức vận chuyển ở triều Lý, do đó nắm trong tay nguồn cung hàng rất đa dạng.
Cho nên cửa hàng của Lý Đình cũng thu mua thêu phẩm hàng năm.
Phó Nguyệt lấy ra bốn bộ túi tiền, khăn, hoa lụa ra trước.
Lý Đình quét mắt liếc một cái, không nhịn được mà buông cái ly trà trong tay xuống.
Lý Đình cầm lấy một bộ túi tiền hoa mẫu và khăn lên xem xét.
Loại hình thật ra thường thấy, nhưng túi tiền, khăn và hoa lụa phối hợp hình thành nguyên bộ, nhưng bên trên thêu các loại hoa mẫu đơn có hình dáng khác nhau, lại có thể rõ ràng nhìn thấy có mỗi liên hệ với nhau.
Thực sự có nét tinh xảo đặc biệt.
Ngày thường, túi tiền, khăn và hoa lụa này bán đơn lẻ thì giá sẽ không quá cao. Nhưng nếu bán một bộ với ba loại kiểu dáng thế này thì sẽ càng bán chạy hơn.
Sau này cũng có thể để tú nương trong cửa hàng thêu thùa theo bộ như thế này.
Trong đầu Lý Đình nhanh chóng vạch ra hướng buôn bán.
Vì Phó Nguyệt mang đến cho bà một chỉ điểm hay, cho nên bà càng có thiện cảm với Phó Nguyệt hơn.
Lý Đình buông túi tiền ra nói: “Không biết vị tiểu nương tử này xưng hô như thế nào?”
“Phó Nguyệt, bà chủ cứ gọi tên của ta là được.”
“Phó muội muội, món đồ theo bộ này của muội đúng là một ý tưởng hay. Thêu loại hoa mẫu đơn bách hợp này tuy thường thấy, nhưng đường may này cùng màu sắc phối hợp với nhau chỉ nhìn qua đã thấy là thượng phẩm.” Lý Đình nhiệt tình khen.
Phó Nguyệt bình thản đáp: “May mà bà chủ Lý không chê.”
Lý Đình nói tiếp: “Muội vừa mới đến cũng thấy được giá của mấy túi tiền ở cửa hàng chỗ tiền viện của ta được ta rồi. Đương nhiên ta thu mua chỗ hàng này rồi bán lại, chắc chắn giá sẽ phải thấp hơn một chút.”
Lý Đình chậm rãi thương lượng với nàng: “Muội đem các loại hoa văn thêu thành bộ giống nhau để bán, ta sẽ trả thêm một phần tiền, coi như ta mua ý kiến hay này của muội. Đồ vật mới mẻ lúc đầu có thể kiếm được một thời gian, nhưng kế tiếp bảo đảm không đến một tháng đầy đường có thể xuất hiện sẽ xuất hiện trang phục thêu theo loại này, giá cả đương nhiên sẽ hạ thấp.”
Phó Nguyệt cũng không vội mà nói thỏa đáng giá đồ thêu nhỏ này, đây chẳng qua chỉ là một nước cờ mà nàng tung ra thôi.
Hiện tại xem ra, Lý nương tử là người có thể hợp tác được.
Rốt cuộc nếu bà ta có ánh mắt thiển cận không phát hiện được cơ hội làm ăn này, hay là lòng dạ hẹp hòi cứ dựa theo giá cả bình thường trả cho nàng, thậm chí dứt khoát không mua đồ của nàng, sau đó để tú nương của chính mình làm trang phục bán ra ngoài chiếm thời cơ trước…
Phó Nguyệt chỉ có một mình, thế đơn lực mỏng, không có nơi nào dựa dẫm để nói rõ lí lẽ. Nơi này không có Luật bảo vệ quyền sở hữu trí tuệ.
Không thấy là dù ở hiện đại, những đồ nào có ích lợi thì lập tức đồ nhái đã bay đầy trời hay sao…
Thấy Lý nương tử có thể hợp tác được, Phó Nguyệt đề cập đến một chủ đề khác: “Ở phía trước ta thấy quý cửa hàng có đồ trấn bảo, không biết nơi này của bà chủ có thu mua sản phẩm thêu hai mặt hay không?”
Vẻ mặt khôn khéo của Lý Đình hơi ngẩn ra một lát, âm thầm hít một hơi.
Phải biết rằng Lý gia ở Giang Nam là nơi truyền thừa thêu hai mặt, nhưng đều một mạch nắm giữ ở trong tay gia chủ, bà chỉ là một cô nương dòng bên nên chưa có cơ hội học tập, chỉ có thể mua thành phẩm về.
Lúc này vậy mà lại có một tiểu nương tử trẻ tuổi xinh đẹp chủ động tìm tới cửa đưa sản phẩm thêu hai mặt?
Lý Đình nửa tin nửa ngờ hỏi: “Đồ thêu hai mặt thêu đương nhiên sẽ mua. Chẳng qua là để học được tay nghề này cũng rất tốn công sức … Trong tay tiểu nương tử cũng biết kỹ thuật thêu này sao?”
Phó Nguyệt cũng không giải thích, trực tiếp lấy hai cái mặt quạt thêu con mèo mập ú còn dư lại từ trong bao quần áo ra, đặt chúng ở trước mặt Lý Đình .
Lúc này Lý Đình bày tỏ thái độ nghiêm trang, cẩn thận nghiêm túc nâng mặt quạt lên xem xét.
Chỉ thấy trên mặt quạt hình tròn có thêu một con vật có hình dạng quái dị… là mèo sao?
Lý Đình hơi nhíu mi, cẩn thận phân biệt một phen.
Đây là mèo!
Chủ tiệm ở cách vách nuôi một con mèo vàng mập mạp, con vật được thêu trên sản phẩm này tuy nhìn hơi quái dị một chút, nhưng vẫn có thể nhìn ra là một con mèo đang ngủ cùng vồ bướm.
Hơn nữa càng kỳ quái hơn chính là, tuy con mèo này được miêu tả khác với những hình con mèo trước đó, nhưng lại mang đến cho người ta một cảm giác ngứa ngáy trong lòng, nhìn thoáng qua rồi lại muốn nhìn lâu hơn!
Nhìn một lúc lâu, liền thấy…… rất đáng yêu?
Nếu Lý nương tử biết đến một từ ngữ hiện đại, loại cảm giác này gọi là “dễ thương”!
Lý nương tử chỉ vào hình dạng thêu này, nghi hoặc hỏi Phó Nguyệt: “Phó muội muội, đây là hình do chính muội vẽ sao? Thêu mèo phải không. Ta chưa bao giờ gặp phong cách thêu như vậy đó.”
Phó Nguyệt gật đầu: “Phong cách này gọi là truyện tranh. Đoán là đám cô nương và tiểu nương tử sẽ thích phong cách như vậy”
Lý Đình nở nụ cười càng xán lạn hơn, nhặt được bảo bối rồi!
“Haiz, đừng nói là tiểu cô nương và nương tử, một phu nhân lớn tuổi như ta nhìn thấy cũng thấy vui đó!”
Đúng là Lý Đình càng nhìn càng thích.
Siêu dễ thương là loại thẩm mỹ không giới hạn tuổi tác!
“Bà chủ Lý khiêm tốn, ngài nhìn chẳng có chỗ nào già cả! Đi ra ngoài biết đâu mọi người còn sẽ cho rằng ngài với ta là tỷ muội đó!” Lý Đình hơi phúc hậu, chăm sóc bảo dưỡng rất tốt, thật sự không lộ ra tuổi già chút nào.
Nữ nhân nào mà chẳng thích nghe người ta khen trẻ tuổi xinh đẹp.
Lý Đình được Phó Nguyệt thật lòng khen ngợi mà cười thành tiếng “Ha ha” rồi nói: “Miệng của Phó muội muội cũng thật ngọt, ta ấy à, con trai ta cũng chỉ nhỏ hơn muội vài tuổi mà thôi. Nếu thích hợp, thật sự muốn cưới muội vào nhà ta ấy chứ.”
Lý Đình: “Có điều hai chúng ta gọi nhau là tỷ muội cũng được. Ngươi cũng đừng khách sáo với ta, tên khuê mật của ta chỉ có duy nhất một chữ “Đình”. Nếu được, muội cứ gọi ta một câu Đình tỷ là được. Ta cũng gọi muội là Tiểu Nguyệt được không?”
“Đình tỷ!” Phó Nguyệt biết điều đáp lại.
Vừa nhiệt tình lôi kéo làm quen cùng Phó Nguyệt, Lý Đình cũng không quên thưởng bức thêu hai mặt trong tay.
Hoa văn trên bức thêu hai mặt giống nhau, đầu chỉ và đuôi chỉ được che giấu rất tốt, không ảnh hưởng tới mỹ quan. Các đường thêu được phân bố đều, mịn màng và trơn tru. Chỉ phối màu cũng có thể nhìn ra được, nó khác với kỹ năng thêu hai mặt của Lý gia nhà bà.
Kỳ thật nhiều năm kinh doanh như vậy, bà cũng coi như đã chứng kiến các nhà thêu hai mặt. Mà Phó Nguyệt lấy ra loại hình này, bà thấy thật sự không thể phân biệt ra được là của phái nào, thuộc nhà ai…
Không cần nghiên cứu lai lịch bối cảnh của nàng, chỉ cần nhìn thêu phẩm tinh xảo hoàn mỹ ngoài dự đoán của mọi người này cũng được coi là đồ quý giá hiếm có. Nhất định phải mua!
Lý Đình đặt thêu phẩm trở lại chỗ cũ, nhìn về phía Phó Nguyệt: “ hai mặt thêu này của Tiểu Nguyệt muốn bán với giá nào?”
Phó Nguyệt uống gần một nửa nước trà mà nha hoàn dâng lên, bình thản bàn bạc chuyện lớn với Lý Đình: “Chỗ này của ta trước đó chủ yếu là thêu mấy thứ đồ chơi để tự dùng, không rõ ràng lắm giá cả của các tiệm vải trên thị trường, Đình tỷ giúp ta nhìn xem là được.”
Khi Phó Nguyệt ở Triệu phủ tiếp xúc và chọn mua thêu hai mặt đã biết giá không rẻ, nhưng lúc này là bán đồ thêu hai mặt, đây là lần đầu tiên nàng trải qua. Không rõ ràng lắm phần lợi ích trung gian này.
Phó Nguyệt cũng không có ý định cò kè mặc cả thiệt hơn tại đây, nàng đã cân nhắc xong việc bán nó dựa theo tỉ lệ ăn chia.
Lý Đình suy xét trong chốc lát, thử thăm dò mở miệng: “Mặt quạt này hình thức mới lạ, hơn nữa lại dùng tài nghệ thêu hai mặt, một cái trả mười lượng thì thế nào?”
Mặt quạt tầm thường chỉ đáng giá mấy chục đến mấy trăm đồng không hơn. Thêu hai mặt không phổ biến, giá càng cao, chủ yếu vẫn là bán cho thân thích các nhà giàu hoặc những nhà quyền thế.
Sau khi đóng gói lại, nếu đưa đến chỗ các phu nhân nhà quan tụ hội, nói không chừng có thể bán được hơn mấy chục lượng bạc cũng nên.
Phó Nguyệt uống ngụm trà, không nói gì.
Năm đó nàng ở Triệu phủ, vẫn chưa từng gặp loại thêu hai mặt nào mà thấp hơn hai mươi lượng.
……
“Mười lăm lượng? Tỷ tỷ cũng còn phải chọn lựa loại khung gỗ tốt nhất để đi kèm với nó đấy. Không thể trả hơn được …”
Thấy Lý Đình không chịu tăng giá, còn muốn hợp tác tiếp nên Phó Nguyệt rốt cuộc cũng mở miệng một lần nữa: “Việc thêu hai mặt rất tốn công sức, ta cũng không làm được nhiều lắm. Đình tỷ xem, thêu phẩm này có thể gửi bán ở cửa hàng của tỷ được không? Sẽ không chiếm lợi không công của ngài, dựa theo công sức thì chia làm tỷ lệ ba bảy được không?”
Lý Đình trầm tư, chia tỷ lệ ba bảy…
Bà là thương nhân, đóng gói và nói khuếch trương vất vả một phen, nhưng chỉ chiếm được lợi ba phần. So với việc bà vừa mới nói mười lăm lượng mua lại qua tay rồi bán, chỗ này chênh lệch khá lớn rồi…
Lý Đình nâng cái chén lên, che lại mà uống một ngụm, không nói một lời. Mi mắt cụp xuống che giấu con ngươi đang chuyển động của bà, lộ ra một chút khôn khéo.
Ngay lúc này, bầu không khí yên tĩnh lại sốt ruột bất chợt bao trùm khắp gian phòng.
Giang Nam cách Thạch Châu hơi xa một chút, vận chuyển hàng hóa qua lại cần một khoảng thời gian không ngắn.
Nếu có thể có thêm nguồn cung cấp tranh thêu hai mặt thì đương nhiên quá tốt, sau này thái thái và các tiểu thư trong phủ thành cần thêu phẩm loại gì thì có thể kịp thời tìm Phó Nguyệt làm. Danh tiếng của tiệm vải Lý Ký cũng có thể dựa vào điều này mà được nâng lên cao hơn.
Nhưng nếu chỉ gửi bán…… thì ích lợi trung gian kiếm được quá ít, cho nên có thể bỏ qua.
Trong lúc nhất thời, Lý Đình do dự.
Đợi trong chốc lát, Phó Nguyệt thấy Lý Đình vẫn đang suy tư mà chưa cất lời từ chối. Thấy thời gian đã qua được một lúc lâu, nàng lại ném ra một miếng mồi khác.
“Đình tỷ, kỳ thật chỗ của ta còn có một loại kỹ thuật thêu chưa xuất hiện trên thị trường.”
Lý Đình mở to mắt ngẩng đầu!
Phó Nguyệt tiếp tục thong thả ung dung giới thiệu: “Tên kỹ thuật thêu này là ‘thêu chữ thập’, chỉ cần được chuyên gia dạy dỗ trong thời gian ngắn thì có thể nắm giữ hàng loạt cách thức, độc lập hoàn thiện, cho dù là phu nhân chưa bao giờ tiếp xúc với thêu thùa cũng có thể học được dễ dàng.”
Hàng loạt! Dễ học! Kỹ thuật mới!
Lời nói nhẹ nhàng nhã nhặn của Phó Nguyệt làm Lý Đình như nuốt từng chữ một, mở ra tương lai xán lạn.
Nếu Phó Nguyệt nói thật, vậy thì bà tuyệt đối có thể mượn điều này để tiến thêm một bước, ở Lý gia cũng có thể trở thành người hết sức quan trọng.
Nhưng trong thiên hạ đâu có bữa cơm nào miễn phí!
Lý Đình chậm rãi thả lỏng cơ thể đang căng thẳng của mình, một lần nữa dựa lưng vào ghế nói: “Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, trong tay Tiểu Nguyệt nắm giữ biện pháp thêu lợi hại này, nói vậy cũng có thể phát huy nó với công dụng lớn hơn nữa phải không.”
Phó Nguyệt nghịch ngợm cười khẽ với Lý Đình: “Thế nên chẳng phải ta đang tìm tới Đình tỷ sao!”
Khói thuốc súng như ẩn như hiện được Phó Nguyệt xua tan đi, bầu không khí chung quanh lại nhẹ nhàng xuống một lần nữa.
Phó Nguyệt nói tiếp: “Cách thêu chữ thập này, học rất đơn giản, chất liệu được sử dụng cũng đa dạng, chẳng qua là trước mắt ta vẫn chưa gặp được vải vóc thích hợp. Nếu Đình tỷ có hứng thú, còn phải làm phiền ngài lưu ý giúp ta nữa đó.”
Kỳ ngộ đưa tới cửa chẳng lẽ lại để nó chạy vuột mất hay sao?
Lý Đình không ngốc, ngược lại, sau khi bà lấy chồng vẫn có thể cầm quyền, một mình chèo chống tiệm vải Lý Ký, tất có dũng khí và trí tuệ hơn xa người thường.
Lý Đình thân thiết kéo bàn tay nhỏ của Phó Nguyệt qua, nhiệt tình ôm đồm nói: “Chuyên này muội đừng lo lắng, chỉ cần muội nói cho ta muội muốn vải dệt gì, vải vóc từ bắc xuống nam ở triều Lý này, thậm chí là ở ngoài biên quan, Lý gia đều có thể tìm về cho muội!”
“Chẳng qua là, Tiểu Nguyệt không muốn tự mình mở một tiệm vải và xưởng thêu sao?”
Lý Đình vẫn hơi nghi ngờ một chút.
Phó Nguyệt nói: “Có thể hợp tác với Đình tỷ cùng nhau thu lợi thì ta sẽ bớt lo được rất nhiều chuyện! Về phần cửa hàng ta cũng sẽ mở, chẳng qua về sau có lẽ ta sẽ mở một cửa hàng bán đồ ăn.”
Thật sự Phó Nguyệt có kỹ thuật thêu mới lạ, nhưng một mình mở xưởng thêu không dễ dàng chút nào.
Mở cửa hàng thêu chỉ dựa vào một mình nàng chắc chắn không ổn, cần phải tuyển các tú nương khác. Mà thêu chữ thập cũng cần tuyển phu nhân chuyên môn để huấn luyện. Đây đều chuyện hao tâm tổn sức.
Hơn nữa bởi vì thêu chữ thập đơn giản dễ làm, một khi đưa ra thị trường sẽ nhanh chóng bị bắt chước. Việc này chủ yếu là có thể nhanh chóng kiếm được một khoản tiền, dựa vào giá cả rẻ, loại hình mới lạ mà ban đầu có thể nhanh chóng mở rộng. Một khi thị trường bão hòa, ưu thế mà nó sở hữu sẽ nhanh chóng bị mất đi, kế tiếp sẽ giống như thêu phẩm bình thường mà thôi.
Cho nên nàng cần hợp tác với những cửa hàng đã có sẵn và có quầy hàng ở khắp mọi nơi ở triều Lý này.
Trước mắt Lý Ký là lựa chọn tốt nhất mà nàng có thể tiếp xúc được.
Sau lưng dựa vào Lý gia ở Giang Nam, có cửa hàng ở các nơi dưới triều Lý, cũng có năng lực thâu tóm các thế lực.
Nghe nàng có dự định về một nghề nghiệp khác, Lý Đình yên lòng, càng nhiệt tình hơn: “Vậy sao! Không ngờ Tiểu Nguyệt không những có tay nghề thêu lợi hại, còn có tay nghề làm đồ ăn ngon nha! Vậy thì tỷ tỷ hi vọng quán ăn của muội khai trương đại cát!”
“Mượn lời hay ý đẹp của ngài. Hoan nghênh ngày sau Đình tỷ tới ủng hộ nữa đó.”
Kết thúc việc dò xét lẫn nhau, sau khi quyết định ra hợp tác ban đầu, hai người lại thương lượng công việc hợp tác một lần nữa.
Vì có kỹ thuật thêu mới, nên việc gửi đồ thêu hai mặt rồi chia lợi nhuận theo tỷ lệ cũng được tiếp nhận xong.
“Thêu hai mặt của Tiểu Nguyệt cứ yên tâm đặt ở cửa hàng này của tỷ tỷ.” Lý Đình đồng ý chia bảy ba phần, “Thật khéo quá, Uông phủ đang muốn tổ chức đại thọ 50 tuổi cho lão thái thái, đại thiếu gia của Uông Gia dạo gần đây đang muốn mua một bình phong chúc thọ thêu hai mặt. Không biết Tiểu Nguyệt có hứng thú hay không?”
Mượn hoa hiến phật.
Lúc trước khi Uông Gia đại thiếu gia tìm tranh thêu hai mặt khắp thành, Lý Đình còn tiếc nuối, nếu đặt hàng từ Giang Nam vừa làm vừa vận chuyển lại đây chắc chắn sẽ không kịp.
Vừa vặn lúc này giới thiệu cơ hội cho Phó Nguyệt.
Phó Nguyệt: “Không biết khi nào thì đến ngày mừng thọ của Uông lão phu nhân?”
“Cuối tháng 5. Tiểu Nguyệt xem có kịp không?”
Chỉ còn một tháng rưỡi, Phó Nguyệt tính toán tốc độ thêu của chính mình, nếu tranh thủ thêu vội thì cũng kịp.
“Vậy để ta thử xem.” Phó Nguyệt đồng ý.
Thêu hai mặt giá cao, nàng đã tính toán đường đi nước bước của thêu hai mặt theo yêu cầu sau này. Như vậy lúc rảnh rỗi thì có thể làm những chuyện khác.
Thấy Phó Nguyệt đồng ý, Lý Đình mừng rỡ mà nói: “Muội cứ yên tâm, ta sẽ chuẩn bị tơ lụa, chỉ vàng, khung gỗ cho muội. Đại thiếu gia của Uông Gia phát ngôn hơi phóng đại, muốn chi hàng nghìn lượng vàng để mua được bảo bối! Với tay nghề của Tiểu Nguyệt, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.”
“Vậy thì làm phiền Đình tỷ lo lắng chuẩn bị trước.” Phó Nguyệt cũng không phải là loại người chỉ muốn hưởng lợi không của người khác: “Chi phí về nguyên liệu thì đợi đến sau này lấy được thù lao thì khấu trừ nhé.”
Hiểu ý của Phó Nguyệt, việc hợp tác thêu hai mặt này là sau khi khấu trừ chi phí nguyên liệu, lãi ròng sẽ được chia thành bảy ba phần.
Đương nhiên Lý Đình không có ý kiến gì, vì thêu chữ thập, bà đã dự định sẽ gánh vác toàn bộ chi phí cho nguyên liệu này. Hiện tại Phó Nguyệt chủ động mở miệng, Lý Đình liền sảng khoái đồng ý.
“Thêu hai mặt ta đã quyết định như vậy rồi, không biết ‘thêu chữ thập’ cần chuẩn bị loại vải vóc nào?” Quyết định xong chuyện thêu hai mặt, Lý Đình vội vàng không nhịn được mà dò hỏi công việc thêu chữ thập.
“Chất liệu vải vóc kỳ thật thuộc loại thông dụng, chẳng qua loại thêu này sử dụng cách thức thêu đặc thù, cần vải bông và vải lanh thuộc loại cứng là tốt nhất, sợi tơ dệt dọc và ngang cần phải để lại kẽ hở, đan thành hình các ô vuông…”
Phó Nguyệt tỉ mỉ mô tả loại vải cần dùng để thêu chữ thập, Lý Đình nghe xong cảm thấy hơi mông lung một chút.
Loại vải dệt này chưa bao giờ nghe nói đến, không hổ là kỹ thuật thêu mới chưa xuất hiện.
Bà tỉ mỉ mà nhớ kỹ yêu cầu của Phó Nguyệt, sau đó lại thuật lại một lần, sau khi thẩm tra đối chiếu với Phó Nguyệt không có nhầm lẫn gì mới nhẹ nhàng thở phào: “Tiểu Nguyệt muội yên tâm, ta sẽ phái người đi tìm loại vải vóc mà muội muốn. Có tin tức sẽ nói cho muội trước tiên.”
“Có tin tức thì Đình tỷ nhờ người đi tới thôn An Bình tìm Tiêu Thái là được. Đó là nhà chồng của ta.”
“Không thành vấn đề.” Nói chuyện xong xuôi, chỉ còn một vấn đề cuối cùng quan trọng nhất là lợi ích phân phối của thêu chữ thập.
“Vậy về khoản tiền lời, Tiểu Nguyệt có ý tưởng gì?”
Phó Nguyệt suy nghĩ một chút, rốt cuộc vẫn chưa thấy tận mắt, Lý Đình vẫn là hơi nghi ngờ một chút: “Chờ thành phẩm xuất hiện, chúng ta lại bàn về chuyện này sau.”
“Vậy cũng được!”
Lấy cớ đàm phán hợp tác thành công, Lý Đình nhiệt tình muốn mời Phó Nguyệt giữa trưa đi tiệm ăn dùng cơm.
Nhớ tới Tiêu Thái còn chờ ở bên ngoài, Phó Nguyệt uyển chuyển từ chối.
Nhìn nét mặt của Phó Nguyệt, Lý Đình không kiên trì thuyết phục nữa, thân thiết mà kéo Phó Nguyệt, tự mình tiễn nàng ra khỏi cửa hàng.
“Hai ngày nữa, ta chuẩn bị xong bình phong chúc thọ thì sẽ sai người đưa đến nhà muội nha.”
“Được. Cửa hàng đông người, ngài bận rộn, không cần tự mình đi đưa.”
Phó Nguyệt đứng ở bên ngoài tiệm vải Lý Ký, nhìn về phía sạp trà ở bên tay trái.
Trên sạp có hai, ba người bốc vác đang ngồi uống trà nghỉ chân. Ông lão bán trà thì đang thu dọn chén trà trên bàn.
Tiêu Thái đi đâu rồi?
Phó Nguyệt mang theo tay nải trong tay, nhìn quanh bốn phía một vòng, cũng không hề nhìn thấy bóng dáng cao lớn sừng sững quen thuộc kia đâu.
Nàng dịch bước chân sang góc bên phải, nhường lối đi trước mặt cửa hàng cho khách khứa đi vào.
Phó Nguyệt chờ đến mức tần ngần và sốt ruột, nàng không biết Tiêu Thái đi đâu, cũng không biết chính mình nên đi tìm kiếm ở chỗ nào, chỉ có thể đứng ngay tại chỗ chờ…
Một lát sau, phía sau truyền đến tiếng bước chân hơi dồn dập.
Phó Nguyệt tưởng nàng lại chặn đường, liền nhường đường một lần nữa. Nhưng tiếng bước chân lại ngừng ở sau lưng nàng.
“Nương tử à!”
Một giọng nói nam nhân trầm thấp vang lên sau lưng nàng.
Phó Nguyệt đột nhiên xoay người.
Tiêu Thái đưa một cái hộp nhỏ đến trước mặt nàng, khuôn mặt chín chắn mày kiếm mắt sáng khó nén nổi nụ cười thật thà: “Mau mở ra nhìn xem!”
Vẻ mặt của Phó Nguyệt thờ ơ, không để ý tới đồ vật mà hắn đưa qua, trầm giọng hỏi: “Chàng đi đâu thế?”
“Ta…… Ta đợi một lát thấy nàng vẫn chưa đi ra, liền tới cửa hàng trang sức ở cách vách chọn mua cho nàng một cây trâm……” Thấy Phó Nguyệt giống như đang nổi giận, Tiêu Thái liền thấp thỏm không yên.
Từ lúc thành thân tới nay, Tiêu Thái chưa bao giờ thấy bộ dáng Phó Nguyệt trầm mặt tức giận.
Lúc này, bàn tay mà hắn đưa ra lúc đầu đã vì sợ sệt mà buông xuống.
“Chẳng phải chúng ta đã hẹn nhau rồi, chàng ngồi ở sạp trà kia chờ ta cơ mà?” Nhìn Tiêu Thái thu lại nụ cười, nét mặt hơi bối rối và sợ hãi, Phó Nguyệt đè xuống cơn nóng giận vì lo lắng mà bộc phát của nàng.
Bọn họ cũng chỉ vừa thành thân sinh sống cùng nhau, thái độ và thói quen sinh hoạt của hai người không thể trùng khớp với nhau ngay được, khó tránh khỏi sẽ có mâu thuẫn.
Không thể chỉ tức giận, cần phải giải thích cho nhau hiểu.
Phó Nguyệt tự nhủ bình ổn tâm lý cho chính mình, hít thở sâu cho vơi giận.
“Ta…… Ta ở cửa hàng trang sức cũng lưu ý cửa hàng thêu này, thấy nàng đi ra, ta liền lập tức tính tiền rồi quay lại.” Tiêu Thái giải thích.
“Khi ta ra đây không nhìn thấy chàng ở chỗ đã hẹn, ta sẽ sốt ruột!” Phó Nguyệt nói rõ nguyên nhân làm chính mình tức giận.
Tiêu Thái trịnh trọng đánh giá cảm xúc của Phó Nguyệt, thấy nàng lo lắng đến mức cái trán cũng toát ra mồ hôi.
Hắn cất cái hộp ở tay phải vào trong cái giỏ mang theo bên người, lấy ra cái khăn mà Phó Nguyệt làm cho hắn, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán nàng, đồng thời thành khẩn mà cúi đầu nhận lỗi:
“Nương tử à, ta sai rồi! Lần sau ta sẽ chú ý, nàng đừng tức giận nữa.”
Thấy Tiêu Thái hạ mình dỗ dành nàng, thái độ nhận lỗi ổn thỏa, Phó Nguyệt hoàn toàn không tức giận được nữa.
Nàng bước hai bước đến gần Tiêu Thái, hơi hơi dựa vào lòng hắn, ngửa đầu lên để Tiêu Thái thuận tiện giúp nàng lau mồ hôi.
Phó Nguyệt cất giọng mềm mại, nửa làm nũng nửa oán giận nói: “Chàng không biết, vừa rồi khi không tìm thấy chàng, ta lo lắng! Chàng đổi lại là chàng xem, nếu ta đồng ý với chàng sẽ đợi chàng, nhưng đột nhiên chàng không thấy ta nữa, chàng có lo lắng không?”
Nếu không tìm ra Phó Nguyệt, Tiêu Thái nghĩ, hắn nhất định sẽ phát điên mất!
Tiêu Thái lại thấp giọng nói xin lỗi một lần nữa: “Nguyệt Nhi, ta thật sự sai rồi. Về sau ta sẽ không rời đi nửa bước, sẽ ngồi yên tại chỗ chờ nàng! Chuyện đã đồng ý với nàng ta chắc chắn sẽ làm được!”
“Được rồi, A Thái ca, vậy chúng ta thỏa thuận thế nhé, nếu sau này chúng ta có hẹn nhau trước hoặc rời đi, cũng phải chờ tại chỗ nha!”
Tiêu Thái gật đầu đồng ý.
Bỏ việc này sang một bên và không tức giận nữa, Phó Nguyệt tiếp nhận cái hộp nhỏ lại, đồng thời đem tay nải trong tay đưa cho Tiêu Thái.
Tiêu Thái tiếp nhận tay nải, thấy hơi nặng một chút liền hiểu đây là tiền mà Phó Nguyệt bán thêu phẩm kiếm được.
Hắn ăn ý mà nhét tay nải vào trong rổ, không nhắc đến chuyện tiền bạc ở bên ngoài.
“Để ta nhìn xem A Thái ca mua cái trâm gì nào!” Phó Nguyệt tràn đầy hứng thú mà mở hộp ra, một cái trâm bạc hiện ra ở trước mắt.
Trên đầu cái trâm khắc một đóa hoa nở rộ, trên đó treo hai viên lục lạc bằng bạc.
Nhỏ nhắn và đáng yêu.
Phó Nguyệt lấy cái trâm ra và ngắm nhìn nhiều lần dưới ánh mặt trời, càng nhìn càng thích. Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Thái, giọng nói đầy phấn khích: “A Thái ca, ta rất thích. Nào, chàng giúp ta cài lên đi.”
Tiêu Thái tiếp nhận trâm bạc, cẩn thận mà cắm vào trong tóc mây đen dày của Phó Nguyệt.
Phó Nguyệt lắc lắc đầu, lục lạc nhỏ đong đưa rung động theo phát ra tiếng “Leng keng”, tiếng vang rất nhỏ nhưng rõ ràng và dễ nghe.
“Đẹp không?”
Dưới ánh mặt trời, gương mặt trắng mịn của Phó Nguyệt như tỏa ánh sáng nhẹ nhàng, bộ dáng nghịch ngợm đáng yêu giống như một suối nước ở trên núi đổ vào hồ nước trong lòng Tiêu Thái, tạo ra từng cơn sóng gợn, trong lòng sung sướng hân hoan.
Tiêu Thái chưa từng đọc sách, không biết nên dùng từ ngữ gì mới có thể miêu tả được ý nghĩ và sự khen ngợi vô tận trong lòng hắn.
Hắn chỉ có thể trố mắt ra nhìn, không nhịn được mà chọc chọc vào khuôn mặt trắng nõn như tiểu tiên nữ của nàng mà nói: “Nguyệt Nhi của ta, nhìn thật là đẹp!”
Sau nỗi vui sướng, Phó Nguyệt lại hơi thấy xót ruột vì số bạc đã chi ra. Rốt cuộc hiện tại bọn họ cái gì cũng phải dùng tiền, còn phải tích cóp bạc mở cửa hàng nữa!
“A Thái ca, trâm này chàng mua hết bao nhiêu tiền vậy?”
“Không…… Không nhiều lắm…… Ta chi hai lượng.” Tiêu Thái đã từng thấy hộp trang sức của Phó Nguyệt, bên trong có cả khuyên tai vàng cùng trâm bạc, vòng tay bạc, trông còn tinh xảo và đẹp hơn cái này. Tiêu Thái lo lắng Phó Nguyệt sẽ ghét bỏ liền nói: “Nàng cứ dùng trước, chờ sau này ta có tiền, ta lại mua vàng cho nàng!”
Phó Nguyệt bật cười thành tiếng: “Được, ta chờ A Thái ca mua trang sức mới cho ta đó!”
Phó Nguyệt không phải là người khiến người ta mất hứng, Tiêu Thái yêu thương nàng tình nguyện tiêu tiền tặng nàng, nàng vui mừng còn không hết.
Nếu đã mua, đương nhiên nàng sẽ không quở trách hắn.
“Chẳng qua ta cũng có rất nhiều trâm rồi, A Thái ca không cần phải vội vàng lại mua tiếp cho ta. Chờ sau này chúng ta có nhiều tiền, chàng đi cùng ta từ từ chọn mua…”
Bọn họ lại lên đường một lần nữa, nghe Phó Nguyệt tưởng tượng về ngày tháng tốt đẹp trong tương lai, trong mắt Tiêu Thái liền tràn đầy niềm vui.
**
Trước đó.
Khi Tiêu Thái ngồi ở quán trà uống trà, phía bàn cách vách có một cặp mẹ con tới ngồi xuống nghỉ chân.
Dựa theo quần áo, cách trang điểm cùng lời nói của bọn họ cũng biết là hộ gia đình ở trong thành, gia cảnh chắc là giàu có.
Hai người bọn họ cất giọng to lớn vang vọng, trong lúc vô tình Tiêu Thái nghe được bọn họ tranh luận.
Phu nhân đang oán giận con trai mình, ghét bỏ nhà cô nương đính hôn nhiều sính lễ nhiều quy tắc. Ngoài trang sức và bạc cơ bản cho lễ hỏi ra còn đòi hỏi cái này cái kia. Chi bằng cưới nàng cháu gái nhà mẹ đẻ của bà ta, chỉ cần mười sáu lượng bạc sính lễ là xong.
Đứa con trai thì lại đang khuyên giải an ủi mẫu thân, phân tích với bà. Nếu có thể cưới cô nương này về thì cửa hàng nhà bọn họ sau này có thể được hưởng nhiều lợi ích.
Hai người thảo luận quá to, quá khôn khéo, không thèm bận tâm tới ánh mắt của những người chung quanh, sau khi uống trà xong liền đi.
Tiêu Thái cũng không quan tâm tới chuyện của bọn họ, chẳng qua nhớ tới hai mẹ con nhà kia nói tới sính lễ và trang sức cơ bản rồi lâm vào trầm tư……
Khi hắn thành thân với Phó Nguyệt, hắn nhờ Trương Thẩm nhà trưởng thôn hỗ trợ.
Trương Thẩm dựa theo phong tục trong thôn mà đưa sính lễ, chỉ có bạc cùng một ít đồ thành thân thường dùng.
Không hề chuẩn bị đồ trang sức.
Nghĩ đến việc hắn chưa bao giờ mua trang sức cho Phó Nguyệt, Tiêu Thái liền chuyển ánh mắt về phía cửa hàng trang sức ở bên cạnh.
Uống trà xong, Phó Nguyệt vẫn chưa đi ra. Tiêu Thái chờ một chút, cuối cùng lại cất bước vào cửa hàng trang sức.
Trang sức bằng vàng giá cao, chế tạo tinh xảo vượt quá số bạc trên người hắn có.
Tiêu Thái vừa lưu ý cửa hàng thêu, vừa chọn trái chọn phải, cuối cùng ưng ý một cái trâm bạc có lục lạc nhỏ.
Nghĩ đến bộ dáng của Phó Nguyệt khi đeo nó lên, Tiêu Thái quyết đoán mà thanh toán hai lượng bạc.
Tiền thì hắn có thể kiếm lại được, thứ mà nương tử người khác có thì nương tử hắn cũng không thể thiếu được!