**
Lưng chừng giữa khe núi lộ ra hai tòa nhà tranh, đó là nhà của Tôn Trường Minh.
Tiêu Thái dừng lại ở bên ngoài rào chắn, cao giọng gọi người.
“Nghe thấy rồi, ta còn chưa nghễnh ngãng đâu.”
Tôn Trường Minh mặc một bộ vải thô áo tang từ trong phòng đi ra, ông lưng hùm vai gấu, cao lớn vạm vỡ, khuôn mặt nhuốm màu phong sương, bên mắt phải bị một vết sẹo thật dài bao trùm. Phong thái cường tráng nghiêm túc, vừa nhìn đã khiến người ta không dám đến gần.
Tiêu Giản lại nhào về phía ông “Trường Minh thúc thúc, cháu tới để gặp thúc!”
Tôn Trường Minh vươn cánh tay dài ra, bế Tiêu Giản lên, ước lượng nói: “Không tồi, rất nặng đó.”
Tiêu Giản cười hì hì ôm ông, không hề sợ hãi chút nào.
“Sư phụ, con mang nương tử con là Phó Nguyệt đến gặp người.” Tiêu Thái dẫn Phó Nguyệt tiến lên giới thiệu.
“Sư phụ, con là Phó Nguyệt, làm phiền ngài.” Phó Nguyệt xưng hô theo Tiêu Thái.
“Ừ, vào đi.” Tôn Trường Minh xoay người, dẫn mọi người vào trong nhà.
Sau tân hôn gặp trưởng bối, Phó Nguyệt đến để kính trà cho Tôn Trường Minh. Tôn Trường Minh ngồi ngay ngắn trên ghế chính, ý bảo Phó Nguyệt không cần phải đi pha nước trà.
“Ta dậy sớm đã đi một vòng quanh núi. Trong ấm trà đã pha trà rồi, trực tiếp rót ra là được.”
Tiêu Thái rót một chén trà nhỏ cho Phó Nguyệt, Phó Nguyệt tiếp nhận, khom người đưa cho Tôn Trường Minh: “Mời sư phụ uống trà.”
Tôn Trường Minh trịnh trọng tiếp nhận, uống một ngụm, đặt chén trà lên bàn, sau đó lấy ra một cái phong bao màu đỏ đưa cho Phó Nguyệt: “người con dâu này, ta cũng giúp cha của A Thái đón nhận. Hi vọng hai phu thê các con trăm năm tốt đẹp. Nếu thằng nhãi A Thái kia phạm phải lỗi gì, con cứ việc tới tìm ta, ta thay con xử lý nó.”
Phó Nguyệt cong môi cười, tiếp nhận phong bao màu đỏ “Cảm ơn sư phụ, con đã ghi nhớ rồi.”
Nghi thức chính thức hoàn thành, không khí cũng khoan khoái.
Tiêu Thái và Tôn Trường Minh đi tới nhà kho lấy ra những da lông của động vật được cất giữ, sau đó cùng nhau thuộc da.
Phó Nguyệt cùng Tiêu Giản đứng ở bên cạnh nhìn, mọi người vui sướng trò chuyện về những chuyện trong nhà.
Từ lúc lên núi đến bây giờ, thời gian cũng gần tới buổi trưa.
Tiêu Thái còn đang giới thiệu món ăn ngon tuyệt mà ngày hôm qua Phó Nguyệt làm, bí mật khoe với sư phụ hắn.
Tiêu Giản ở bên cạnh liên tục gật gù cái đầu nhỏ của mình, những gì ca ca nói đều là sự thật, ca ca nói đều đúng, tẩu tử nấu cơm ăn rất ngon. A, không thể nghĩ đến, nước miếng sẽ lại chảy ra.
Tôn Trường Minh lặng lẽ trợn trừng mắt, nhìn chàng trai ngượng ngùng khoe khoang này, vẻ chín chắn chững trạc trước đó biến đi đâu mất rồi.
Phó Nguyệt nghe thấy Tiêu Thái tâng bốc mình hơi ngượng ngùng một chút, ngắt lời hắn, dò hỏi Tôn Trường Minh: “Giữa trưa sư phụ muốn ăn cái gì, lát nữa để con xuống bếp làm.”
“Ta không có lựa chọn gì, con thấy gì thì làm nấy là được.”
“Vậy chúng con mang thỏ đến, giế.t thỏ ăn thịt đi” Phó Nguyệt quay đầu nhìn về phía Tiêu Thái.
Tôn Trường Minh ngăn cản nói, “Không cần, lát nữa các con mang về. Ta trước đó săn thịt thỏ, thịt gà còn rất nhiều, đều đã ướp rồi.”
Tiêu Thái biết sư phụ là người có chủ ý riêng, không thay đổi được, liền nói “Nghe theo sư phụ.”
Phó Nguyệt cũng không hề từ chối, như thế tỏ vẻ quá xa lạ, đều là người một nhà, sau này còn phải săn sóc lẫn nhau.
Tiêu Thái tiếp tục sự nghiệp lớn nhóm lửa của mình, để lại Tiêu Giản nói chuyện phiếm làm bạn với sư phụ.
Trong phòng bếp của Tôn Trường Minh rất mộc mạc và đơn sơ, nhưng nguyên liệu nấu ăn lại khá phong phú, dựa vào núi mà ăn, có cá có thịt.
Phó Nguyệt nhìn hết một lượt, trong lòng cũng đã lên thực đơn, giữa trưa làm rau bồ công anh trộn, rau sam trộn trứng rán, cơm trắng thịt xông khói, thịt thỏ xào cay, thịt gà kho tàu cùng canh cá hầm.
Một bữa cơm, cả khách và chủ ăn uống vui vẻ, đồ ăn và canh đều ăn sạch sẽ.
Tôn Trường Minh thừa nhận tay nghề của Phó Nguyệt, còn khen vài lần. Tiêu Thái cảm thấy vinh dự lây theo.
Sau khi ăn xong, Tôn Trường Minh kéo Tiêu Thái đến một chỗ nhỏ giọng dặn dò, “Nương tử của con vừa hào phóng lại chăm chỉ, còn có tay nghề như thế này, đúng là người không tồi. Thằng nhãi con cũng coi như khổ tận cam lai, phải nhớ đối xử tốt với người ta đó.”
“Sư phụ, người yên tâm, con hiểu mà, nhất định sẽ không khiến nàng ấy thất vọng.”
“Được rồi, trong lòng con hiểu rõ là được. Ta chờ tin vui của các con.”
“Khà khà…” Bị sư phụ cười cợt, Tiêu Thái khờ khạo đỏ mặt, bộc phát ra cảm xúc ngốc nghếch, không còn vẻ bình tĩnh và trưởng thành như ở trước mặt người ngoài.
“Được rồi, sớm đi xuống núi một chút đi, ta thấy A Giản chơi một ngày cũng thấm mệt rồi.”
“Đồ vật mà hôm nay chúng con mang tới đây để lại hết nhé, để cho sư phụ dùng.”
“Ta giữ lại làm gì? Ta ở lại trong núi, muốn ăn chẳng phải ta sẽ tự mình làm hay sao, con mang hết đi!”
Sư phụ nói một là một, không có hai, cuối cùng bọn họ vẫn ôm Tiêu Giản, cõng sọt đi xuống núi.
Trên đường, Tiêu Thái và Phó Nguyệt thương lượng chuẩn bị lễ vật gì để ngày mai đi Triệu phủ.
Phó Nguyệt nghĩ nghĩ, “Trong phủ không thiếu gì hết, Triệu lão gia cùng Triệu thái thái cũng sẽ không gặp chúng ta. Ngày mai đi đường chúng ta cứ dựa theo cách thức của nhà bình thường, mua một ít điểm tâm, rượu gạo, với lại con mồi hôm nay săn được để cho đám người Lý ma ma, thêm một ít đồ ăn nữa, bày tỏ tấm lòng của chúng ta là được. Tiểu thư và Lý ma ma sẽ không kén chọn lễ vật.”
Phó Nguyệt chủ yếu vẫn muốn trở về Triệu phủ để từ biệt với bọn họ.
Tình cảnh trong Triệu phủ như thế nào Tiêu Thái không rõ lắm, mọi thứ đều nghe theo sắp xếp của Phó Nguyệt.
Phó Nguyệt và Tiêu Thái thương lượng, “A Thái à, ta muốn buổi tối trở về làm ít thỏ cay thái hạt lựu để ngày mai mang cho đại tiểu thư nhà họ Triệu, thuận tiện cho nàng ấy trên đường hồi kinh có thể dùng, coi như làm đồ ăn vặt, cũng có thể ăn với cơm. Đường xá xa xôi, suốt một đường màn trời chiếu đất, tiểu thư có thể sẽ không quen.”
Tiêu Thái không có dị nghị gì, trên đường xuống núi đã bớt thời giờ đi ra ngoài bắt được hai con thỏ mang về.
Màn đêm buông xuống, dưới ánh nến đỏ leo lắt, sau khi bận rộn thăm dò một phen, rốt cuộc Tiêu Thái cũng thỏa mãn ăn uống món thịt thỏ do nương tử làm lại một lần nữa, hai người ôm nhau ngủ.
“Cốc cốc cốc…” nơi cửa ngách của Triệu phủ phía hậu viện truyền đến một tràng tiếng đập cửa.
“Tới đây, tới đây, ai thế?” gã sai vặt thủ vệ đi ra phía cửa ngách, bất chợt sáng mắt lên.
“Ôi, là cô nương Thủy Linh à!”
Đám sai vặt và nha hoàn trong viện đều nghe nói đến đại nha hoàn Thủy Linh bên cạnh đại tiểu thư Triệu gia có dung mạo xinh đẹp lạnh lùng, vả lại trước kia khi còn ở trong phủ, Phó Nguyệt cũng sẽ ngẫu nhiên đi theo Lý ma ma ra phủ chọn mua một ít đồ vật cho tiểu thư, phần lớn thủ vệ, gã sai vặt đều nhận ra nàng.
Nghe nói nàng gả cho một chàng trai nhà nông ở bản địa bên ngoài phủ, không ít gã sai vặt còn thầm hối hận.
Ban đầu cho rằng dung mạo nàng xinh đẹp như vậy thì sẽ làm tiểu thiếp cho thiếu gia hoặc đại nhân, nếu sớm biết nàng ấy tự nguyện hạ giá gả cho những nhân vật nhỏ như chúng ta thì trước đó sẽ đi cầu xin lão thái thái ban thưởng, sao có thể để người ngoài hưởng lợi được chứ.
Đáng tiếc hiện tại có nói gì cũng muộn rồi.
“Ngài đây là…?” Gã sai vát thủ vệ liếc nhìn Tiêu Thái bên người Phó Nguyệt, âm thầm đánh giá.
Dáng người rất cao, ít nói ít cười đứng ở một bên, phong thái thấy tràn đầy năng lượng, nhưng trên người mặc một bộ y phục bằng vải dệt thủ công thô của nhà nông, chính là tiểu tử nghèo này sao.
“Tiểu ca, hôm nay ta trở về xin gặp mặt tiểu thư, phiền ngài tìm Lý ma ma báo cho một tiếng.”
Phó Nguyệt khách sáo nói, liếc mắt nhìn Tiêu Thái, ám chỉ hắn.
Tiêu Thái cũng biết đến cách thức con người qua lại với nhau.
Hắn móc cái túi tiền ra nhét vào tay gã sai vặt rồi nói “Làm phiền.”
Gã sai vặt ước lượng, phỏng chừng có khoảng hai mươi đồng, đủ để uống một chầu rượu, vì thế vừa lòng mà nói: “Được, các ngươi chờ chút, ta đi tìm người thông báo cho Lý ma ma.”
Nói xong, gã sai vặt xoay người, cửa nách lại đóng lại một lần nữa.
“A Thái ca, lát nữa Lý ma ma ra đây, ta sẽ cùng bà đi vào vấn an tiểu thư. Hai người chàng…”
Nam tử không thể tùy tiện đi vào trong nội viện, thân phận của Tiêu Thái cũng không đủ tư cách chính thức tới cửa xin gặp mặt.
“Không sao, nàng cứ đi đi. Ta mang A Giản đi tới hiệu thuốc bốc thuốc, một canh giờ sau ta sẽ quay lại đây đứng ở ngoài cửa chờ nàng. Chúng ta lại cùng nhau đi tới phủ nha đăng ký.”
“Vậy cứ quyết định như thế, một canh giờ sau ta sẽ đi ra đây.”
“Nàng cũng đừng nóng vội, ta chờ nàng là được.”
Bọn họ đang thương lượng, cửa ngách lại mở ra một lần nữa, Lý ma ma rảo bước đi ra.
“Nghe nói các ngươi tới, ta lập tức liền tới đây, đi nào, cùng ta đi vào thôi, tiểu thư đang chờ ngươi đó!” Lý ma ma kéo Phó Nguyệt qua, thân mật cười.
“Lý ma ma.” hai anh em nhà họ Tiêu chào hỏi.
“Haiz, chào các ngươi, đây là Tiêu Giản nhỉ, đã lớn như vậy rồi.” Lý ma ma hiền từ xoa xoa cái đầu nhỏ của Tiêu Giản.
Tiêu Giản hơi sợ người lạ, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng.
“Lý ma ma, đi tới đây vội vàng. Đây là thỏ và gà rừng mà ngày hôm qua chúng ta săn được ở trên núi, còn có một ít rau dại và nấm, đều rất tươi ngon, ngài đừng ghét bỏ.”
Lý ma ma vừa thấy Tiêu Thái vác theo một sọt đồ ăn đưa tới liền từ chối: “Người tới là được, mang đồ vật làm gì, mau mang về đi. Ngươi có thể đối xử tốt với Phó Nguyệt nhà chúng ta là được.”
Phó Nguyệt cũng thân mật ôm cánh tay của Lý ma ma “Ma ma ngài cứ nhận lấy đi, những đồ ăn này dùng để bổ sung thêm đồ ăn cho các tỷ muội, còn có chút điểm tâm này cũng chia cho mọi người nữa. Đồ vật không nhiều lắm, không đáng giá mấy đồng, nhưng là tấm lòng của chúng ta.”
Lý ma ma không có cách nào đối phó với sự làm nũng của Phó Nguyệt, sau khi thành thân, tính cách đã hoạt bát hơn, xem ra cuộc sống cũng không tồi.
Những thứ tốt bà đã từng thấy không ít, những thứ này tuy không đáng giá mấy đồng, nhưng là tấm chân tình của bọn nhỏ. Bà liền không chối từ nữa, đưa cho gã sai vặt mang tới phòng bếp phía sau.
“Chúng ta đi vào thôi, đừng để cô nương đợi lâu.”
“Được, ta chưa bao giờ xa rời cô nương lâu như vậy, cũng rất nhớ nàng ấy.”
Tiêu Thái nhìn theo Phó Nguyệt và Lý ma ma xoay người vào phủ, Tiêu Thái bế Tiêu Giản lên, đi về phía chợ phía tây mua thuốc.
Đi xuyên qua quãng đường hành lang quen thuộc, các viện được bố trí ở trong phủ nàng vẫn còn quen thuộc, nhưng tâm trạng lại có sự khác biệt.
Đi vào viện Lạc Hà, Triệu Vân Liên vẫn giống như ngày xưa, ngồi ở trên giường đọc sách.
Phấn Đào từ vị trí nha hoàn nhị đẳng được nâng lên thành nha hoàn nhất đẳng, tiếp nhận vị trí của Phó Nguyệt hầu hạ bên cạnh Triệu Vân Liên.
Xa xa thấy Lý ma ma dẫn theo Phó Nguyệt ăn mặc theo lối phụ nhân tiến vào trong viện, nàng ấy liền sớm bẩm báo Triệu Vân Liên, vén rèm cửa lên chờ bọn họ tới.
Triệu Vân Liên buông thoại bản trong tay, vẫy tay với Phó Nguyệt.
Phó Nguyệt ăn ý mà dắt tay nàng giống như trước kia, ngồi xuống chiếc ghế nhỏ ở phía
trước.
Triệu Vân Liên tỉ mỉ đánh giá nàng, tóc được vấn lên thành búi tóc của phu nhân, sắc mặt hồng hào sáng sủa, còn vẽ mày, thoa son môi, mỗi đường nét đều tỏa ra hào quang. Nếu như trước kia nàng không trang điểm giống như hoa thủy tiên thì hiện tại trông như hoa thược dược nở rộ, diễm lệ sặc sỡ.
“Nhìn thấy tỷ tỷ quyến rũ như vậy là biết cuộc sống của tỷ rất tốt.”
“Đúng vậy, muội muội đừng lo lắng cho ta. Trong nhà đều tốt, người cũng tốt……” Nhắc tới Tiêu gia, Phó Nguyệt cười đến mức híp cả mắt lại.
“Vậy ta yên tâm rồi.”
“Khi nào mọi người khởi hành trở về kinh?”
“Phu nhân nói 5 ngày sau, ngày mùng hai tháng tư thì đi. Mọi chuyện trong phủ đã xử lý ổn thỏa rồi”
“Được, cả chặng đường xe ngựa mệt nhọc, trên đường muội muội phải bảo trọng thân thể.”
“Có Lý ma ma cùng Phấn Đào rồi mà”.
“Lý ma ma làm việc chu đáo, tại ta quá nhọc lòng.”
“Tỷ lo lắng cho ta, ta vui vẻ còn không kịp đó.”
“Đúng rồi, ta làm món thịt thỏ viên cay cho muội mang theo. Trên đường ăn rất tiện, khi nào không ăn uống thì ăn mấy viên cũng có thể khai vị.”
Phó Nguyệt đưa cái tay nải nhỏ cho Triệu Vân Liên, Triệu Vân Liên vui sướng duỗi tay tiếp nhận, mở giấy dầu bọc quanh ra, không nhịn được mà nếm một miếng.
“Chà… chính là cái vị này, cay cay ngon miệng! Ăn ngon! Lý ma ma giúp ta cất cẩn thận nha.”
Lý ma ma buồn cười mà nhìn tiểu thư giờ này cũng trở nên hoạt bát, tiếp nhận cái tay nải nhỏ mang đi cất.
“Tỷ kể cho ta nghe một chút về cuộc sống sinh hoạt của tỷ ở Tiêu gia đi.” Triệu Vân Liên hơi tò mò một chút..
Phó Nguyệt liền kể cho nàng ấy nghe về sự náo nhiệt trong yến tiệc đãi khách hôm đón dâu ở nông thôn, cậu bé A Giản ngoan ngoãn, còn cả chuyện lên núi hái nấm mới học được.
Triệu Vân Liên hàng năm chỉ ru rú ở hậu viện, nghe chuyện mà mê mẩn, “Thật tốt.”
“Đúng vậy, cuộc sống sinh hoạt tự tại, thật sự muội đừng lo lắng về ta.”
“Ta không lo lắng, tỷ luôn luôn thông minh hơn ta, ta mới không cần phải nhọc lòng về tỷ.”
Nói xong, hai người liền cười đùa ở bên nhau, còn cùng nhau đọc thoại bản một lát.
Hai tỷ muội trò chuyện một lúc lâu, thời gian nhoáng cái liền qua, Lý ma ma tới nhắc nhở Phó Nguyệt, Tiêu Thái đã đứng chờ ở ngoài phủ.
Lần này sẽ phải chia lìa thật sự, sau này không biết khi nào mới có thể gặp lại.
Triệu Vân Liên lưu luyến không rời mà lôi kéo Phó Nguyệt, “Chờ ta sau khi về kinh ổn định sẽ viết thư cho tỷ.”
“Được, ta cũng sẽ hồi âm lại. Muội phải bảo trọng thật tốt, những người ở hậu viện kia ngày thường muội cũng phải cẩn thận để ý một chút…”
“Ừ! Ta hiểu…”
Thiên hạ bao giờ cũng có thời điểm tiệc vui cũng đến lúc tàn.
Cuối cùng, Lý ma ma vẫn tiễn Phó Nguyệt đỏ bừng hốc mắt đi ra.
Nhìn Phó Nguyệt cúi đầu xuống, khóe mắt cũng đỏ, Tiêu Thái sốt ruột hỏi, “Xảy ra chuyện gì? Nàng đừng khóc, nói cho ta nghe xem.”
“Không có việc gì, cáo biệt với tiểu thư nên hơi thương cảm mà thôi.” Lý ma ma vỗ vỗ bả vai Phó Nguyệt, an ủi nàng.
“Lý ma ma cũng phải bảo trọng thân thể cho tốt, chúng ta đi đây”.
“Đi đi.”
Trịnh trọng bái biệt Lý ma ma xong, Phó Nguyệt cất bước đi theo Tiêu Thái rời đi.
Sau khi dựa vào Tiêu Thái một lúc lâu, cuối cùng Phó Nguyệt cũng khôi phục lại cảm xúc.
Nhìn nam nhân đang lo lắng đỡ nàng và một đứa trẻ đang nắm góc váy nàng cũng mang theo vẻ mặt lo lắng nhìn mình, Phó Nguyệt liền nín khóc mà cười.
Nàng đã có người thân mới.
Phó Nguyệt: “Đi! Chúng ta đi tới phủ nha, sau đó sẽ mang A Giản của chúng ta đi dạo phố, được không?”
“Được!” Thấy tẩu tử vui vẻ, Tiêu Giản cũng cười rộ lên đầy ngây thơ.
Tiêu Thái thấy nàng lại lộ ra bộ dáng tươi cười liền yên lòng.
Làm xong việc đăng ký hộ tịch, Tiêu Thái dẫn Phó Nguyệt và Tiêu Giản cùng nhau đi dạo ở con phố phía tây.
Trên đường dòng người như nước, tiếng người bán rong rao hàng không dứt bên tai.
Chỗ nào bán kẹo hồ lô, đồ chơi làm bằng đường đều bị đám con nít vây quanh đông đúc.
Thấy có quá nhiều người, Tiêu Thái liền bế Tiêu Giản lên, để tránh đi lạc.
Tiêu Giản ghé vào vai ca ca, vẻ mặt hâm mộ quay đầu lại nhìn về phía người bán hàng rong cầm gậy gỗ cắm đầy kẹo hồ lô đi ngang qua cậu bé. Tiêu Giản hít hít mũi ngửi, nhưng không hề mở miệng.
Phó Nguyệt dừng chân lại, xoay người gọi người bán rong lại.
“Kẹo hồ lô bán thế nào?”
Người bán rong háo hức tiến lên: “Bốn đồng một xiên, vị phu nhân này chọn một cái cho tiểu công tử đi. Quả Sơn Tra ta lựa chọn ở đây tuyệt đối quả nào cũng chua ngọt ngon miệng!”
Phó Nguyệt đón lấy Tiêu Giản được Tiêu Thái buông xuống “A Giản tới chọn một xiên đi.”
“A Giản cũng có thể ăn kẹo hồ lô sao?”
“Đương nhiên rồi! Ca ca tẩu tử cũng muốn ăn, đệ cứ yên tâm chọn, chúng ta cùng nhau ăn.”
Khuôn mặt Tiêu Giản thoải mái tiến lên, hết sức chuyên chú xem qua từng xiên, cuối cùng chọn một xiên kẹo hồ lô toàn màu đỏ phủ đầy nước đường.
Thanh toán tiền xong, Tiêu Giản thỏa mãn tiếp nhận.
“Tẩu tử ăn đi!” Tiêu Giản giơ kẹo hồ lô lên trước mặt Phó Nguyệt trước tiên.
Tuy ở chung không lâu, Phó Nguyệt cũng phát hiện ra Tiêu Giản quá hiểu chuyện, biết trong nhà khó khăn nên sẽ không chủ động muốn cái gì. Những đứa trẻ nghịch ngợm ở các nhà khác còn la hét khóc lóc lăn lộn đòi hỏi, nhưng cậu bé lại chỉ đứng ở bên cạnh nhìn với ánh mắt thèm thuồng, không dám hé răng.
Sự nhạy cảm, hướng nội và thiếu cảm giác an toàn từ trải nghiệm trong quá khứ mang lại không thể thay đổi trong ngày một ngày hai. Chỉ có thể dựa vào cuộc sống sau này mà thay đổi từ từ.
Tiêu Giản giơ tay, nghiêm túc vui sướng mà nhìn nàng, Phó Nguyệt vì muốn cho cậu bé yên tâm nên không hề khách sáo, cắn một viên kẹo.
Nhìn thấy tẩu tử ăn, Tiêu Giản lại đem kẹo hồ lô cho ca ca.
Tiêu Thái không nhúc nhích. Phó Nguyệt âm thầm đẩy đẩy cánh tay của hắn.
Hắn là một nam nhân cao lớn như vậy rồi, sao có thể còn ăn đồ của con nít chứ?
Ăn chút đồ ăn vặt thì làm sao? Còn phân vân cái gì chứ? Phó Nguyệt chớp chớp mắt với hắn, ý bảo hắn nhanh lên.
Tiêu Thái hết cách rồi, cúi đầu cắn một viên kẹo.
Vị chua ngọt bùng nổ ở trong miệng, người bán rong không nói dối. Quả Sơn Tra hơi ngọt, ngon miệng, khi cắn vào cũng giòn. Đã nhiều năm rồi Tiêu Thái cũng chưa từng ăn, vì vậy cảm thấy vị ngọt thấm đượm vào tim.
“Ca ca tẩu tử đều đã ăn, A Giản chọn đồ ăn rất ngon.” Phó Nguyệt đẩy kẹo hồ lô trong tay cậu bé về, “Ăn xong cái này, hôm nay không thể ăn đường nữa nha.” Ăn nhiều đường không tốt cho răng.
“Vâng.” Tiêu Giản lanh lảnh đáp lời. Hôm nay cậu bé có thể được ăn kẹo hồ lô đã quá mãn nguyện, vì vậy cậu muốn ăn từ từ.
Đi dạo một hồi, Phó Nguyệt nhớ tới dự định kế tiếp, nên thương lượng với Tiêu Thái: “A Thái ca, chúng ta tìm một chỗ ăn cơm trưa đi, sau đó ta muốn đi cửa hàng tranh thêu. Ta dự định mua một ít chỉ thêu trở về để tự mình thêu ít khăn, vải lụa linh tinh để bán.”
“Nàng quyết định thế nào cũng được. Nhưng mà không được để bản thân quá mệt nhọc.” Phó Nguyệt muốn làm cái gì, Tiêu Thái hoàn toàn không có ý kiến.
“Ta không biết làm ruộng, chỉ có thể thêu hoa mà thôi.”
Tiêu Thái: “Việc làm ruộng tốn sức cứ để ta làm là được.”
Vừa đi vừa trò chuyện, bọn họ tìm đến một quán nhỏ bán hoành thánh rồi ngồi xuống, gọi ba chén, hai chén lớn, một chén nhỏ.
Hoành thánh vỏ mỏng nhân nhiều, hai huynh đệ Tiêu Giản ăn sạch sẽ. Chén lớn số lượng hoành thánh nhiều, Phó Nguyệt ăn uống ít, thật sự ăn không hết, Tiêu Thái tiếp nhận chén của nàng, đổ vào chén của mình, ăn hết sạch sẽ.
Phó Nguyệt chống hai cánh tay đỡ cằm, cười nhìn Tiêu Thái không hề có bất cứ sự ghét bỏ nào, cúi đầu nghiêm túc ăn hoành thánh.
Sau khi ăn xong, Phó Nguyệt chọn một cửa hàng trước kia thường đi chọn mua đồ tên là tiệm vải Lý Ký, bà chủ được gọi là Lý nương tử.
Cửa hàng lớn, bán đủ loại chỉ thêu, vải vóc, trang phục may sẵn, đồ trang sức, vật trang trí trên quần áo bà cũng bán, đầy đủ mọi chủng loại. Nghe nói sau lưng dựa vào Lý gia - một gia tộc buôn bán lớn chuyên buôn bán vải lụa ở Giang Nam.
Khi Phó Nguyệt ở Triệu phủ cùng học thêu thùa với Triệu Vân Liên. Triệu Vân Liên học ở mức trung bình, nhưng nàng lại học một cách nghiêm túc và nỗ lực.
Vì dự định cho tương lai về sau, có thêm một tay nghề thì cuộc sống sẽ tốt hơn.
Chẳng phải hiện tại có thể có tác dụng hay sao.
“Khách quan ngài tùy tiện nhìn xem, muốn cái gì thì cứ nói với ta.” Tiểu nhị trong tiệm nhiệt tình chào đón.
Phó Nguyệt chọn một ít chỉ màu cùng vải thêu quen thuộc, Lý nương tử nhanh nhẹn mà tính tiền, “Tổng cộng là 450 đồng. Tiểu nương tử còn muốn mua thêm gì nữa không?”
Phó Nguyệt nhìn hai huynh đệ Tiêu gia, nghĩ đến ngăn tủ trong nhà chỉ có hai ba bộ quần áo mỏng manh, còn bị mài mòn chắp vá liền thở dài.
Vì thế lại chọn hai cuộn vải bông, một cuộn màu xám đậm, một cuộn màu trắng. Màu xám để làm áo ngoài cho bọn họ, màu trắng làm trung y. Vải bông mặc bên trong thoải mái, thấm mồ hôi tốt và ít bị mài mòn.
Hiện tại bên ngoài còn mặc thêm một cái áo khoác nhỏ, khoảng một thời gian nữa thì thời tiết trở nên ấm áp, có thể trực tiếp mặc ra bên ngoài.
Trước mắt trong nhà không có nhiều tiền lắm, trước hết mua vải mua Phó Nguyệt trở về tự mình làm một bộ, mặc luân phiên với quần áo cũ, chờ về sau kiếm tiền dư dả hơn thì lại mua tiếp.
Tiêu Thái thấy Phó Nguyệt chọn lựa màu vải liền lôi kéo nàng: “Đổi cái màu xám kia đi.”
Phó Nguyệt: “Chàng không thích màu đó sao?”
Tiêu Thái: “Cái màu đỏ, hồng nhạt, nàng mặc lên chắc chắn sẽ đẹp.”
Phó Nguyệt: “Nhưng không phải ta mặc, mà là mua làm xiêm y cho bọn chàng.”
Nghe thấy làm quần áo cho bọn họ, hai huynh đệ Tiêu gia đều kinh ngạc mà mở to hai mắt. Tiêu Thái liên tục xua tay: “Không cần làm cho chúng ta, chính nàng mua là được, chúng ta có quần áo để mặc.”
Tiêu Giản nghe thấy ca ca nói như vậy, cũng gật gật đầu theo, cậu bé có hai bộ quần áo, nếu thủng thì nhờ Trương thẩm vá lại thì có thể mặc tiếp.
Phó Nguyệt không đôi co với hắn, “Bá đạo” hỏi hắn, “Có phải nói về sau chuyện trong nhà đều nghe ta hay không?”
Tiêu Thái gật đầu. Nam tử hán đại trượng phu, nói chuyện giữ lời!
“Thế là được, ta nói mua thì mua.”
Phó Nguyệt xoay người không để ý tới hắn, dò hỏi bà chủ: “Bà chủ Lý, chỗ bà có thu mua thêu phẩm không?”
Bà chủ Lý đánh giá Phó Nguyệt từ trên xuống dưới một phen, “Vị nương tử này, cửa hàng chúng ta thu mua thêu phẩm, ta dám khẳng định giá cả hợp lý nhất so với toàn bộ cửa hàng thêu ở trên phố này. Nhưng mà tiền nào của nấy, phải xem ngài có thể đưa ra thêu phẩm chất lượng như thế nào đã.”
“Vậy cũng tốt, chờ ngày sau ta mang thêu phẩm tới cho ngài, ngài xem một chút.”
“Không sao, ta chờ ngài mang đến.” Mở cửa làm buôn bán, bà chủ khách sáo nói.
“Làm phiền bà chủ nhìn xem, chỗ này tổng cộng hết bao nhiêu tiền.”
“Hai cuộn vải này, màu xám 240 đồng, màu trắng chỉ cần 200 đồng. Hơn nữa phía trước đó lấy chỉ thêu cùng vải lụa thêu, tổng cộng là 890 đồng.”
Trong tiệm một bộ quần áo trắng của nam tử trưởng thành đã gần 150 đồng, nếu chú ý hình thức cắt may, đường cong trang trí v..v thì có thể càng đắt hơn. Giá cả này coi như hợp lý.
Phó Nguyệt đưa cho bà chủ một lượng bạc, lão bản nương trả lại 10 đồng tiền thừa.
Mua xong đồ vật ra khỏi cửa hàng, hoàng hôn ngả về tây, đi trở lại trong thôn phải mất nửa canh giờ.
Tiêu Thái vác vải vóc theo, đem mấy đồ vụn vặt bán dọc theo đường đi đặt ở chiếc sọt sau lưng, một tay hơi đặt ở thắt lưng Phó Nguyệt, một tay nắm Tiêu Giản cùng nhau ra khỏi thành.
Mười lăm dặm mà vừa đi vừa nói chuyện, người lớn còn coi như nhẹ nhàng, Tiêu Giản đi được nửa đường liền toát đầy mồ hôi.
“Để ta vác vải cho, chàng ôm A Giản đi.” Phó Nguyệt lau mồ hôi cho Tiêu Giản, tiếp nhận đồ vật trong tay Tiêu Thái.
Tiêu Giản được ca ca ôm, chỉ loáng một cái đã nằm bò ra ngủ.
Phó Nguyệt nói: “Đợi lát nữa về đến nhà, cứ để đệ ấy đi ngủ trước đã. Ta đi làm cơm chiều, chờ nấu xong thì hãy gọi đệ ấy dậy.”
Tiêu Thái: “Được. Ta đi dọn dẹp đất trồng rau ở phía sau viện để trồng một ít rau xanh, rau xà lách, mướp hương....”
Phó Nguyệt: “Ngoài mảnh đất trồng rau ở sau viện trong nhà ra thì nhà ta còn có bao nhiêu mảnh đất nữa?”
Tiêu Thái trầm mặc một hồi mới chậm rãi mở miệng, “Lúc chia nhà, chúng ta được chia bốn mẫu ruộng trung đẳng, ta bán ba mẫu để đổi lấy tiền, chỉ còn thừa một mẫu. Mẫu ruộng này vừa lúc ở gần nhà trưởng thôn, ta liền nhờ trưởng thôn canh tác.”
Tiêu Thái chậm rãi giải thích cho Phó Nguyệt: “Mẫu ruộng đó thuộc loại đất trung đẳng, trong đất độ phì không đủ, một mẫu đất cùng lắm chỉ thu được hai đấu gạo, nhưng ta còn phải kiếm bạc để chữa bệnh cho A Giản, không thể dựa vào số ruộng ấy được. Ta liền đưa nó nhờ trưởng thôn canh tác. Nhà trưởng thôn đông người, mỗi năm sẽ trả một nửa số gạo hoặc một ít lúa mạch trồng trọt trong ruộng cho chúng ta, cũng đủ cho ba người chúng ta ăn.”
“Nàng muốn thu hồi mẫu đất này về sao?” Tiêu Thái hỏi nàng.
“Thôi bỏ đi. Ta không có sức, cũng không biết trồng trọt, chàng còn phải đi săn thú, làm thêm một mẫu đất nữa thì chàng cũng mệt mỏi. Huống hồ, mẫu đất này cũng chẳng kiếm được bao nhiêu tiền.”
Phó Nguyệt tính toán tình cảnh trong nhà. Vì một mẫu đất mà bản thân phải lăn lộn không những mệt mỏi lại còn chẳng được bao nhiêu tiền, nàng cảm thấy không đáng, vẫn cứ tiếp tục nhờ nhà trưởng thôn thì hơn.
Phó Nguyệt: “Tay nghề của ta cũng tạm, trước hết làm một ít đồ thêu để tích cóp bạc, về sau ta nghĩ biện pháp khác.”
Nhìn Phó Nguyệt hơi nhíu mi, nghiêm túc mà suy xét về tương lai của bọn họ, Tiêu Thái nhẹ nhàng chạm vào làn da mềm mại hồng hào trên gương mặt nàng nói “Còn có ta mà, đừng lo lắng.”
Đúng vậy, gấp cái gì, cứ từ từ mà làm.
Phó Nguyệt bật cười nhìn hắn, nghiêng đầu cọ cọ vào tay hắn.
Bên này Tiêu Thái và Phó Nguyệt vừa nói vừa cười đi vào thôn, bên kia chỗ sân phơi dưới cây đa ở cửa thôn có một đám phụ nhân trong thôn cũng đang vừa làm việc vừa nói chuyện phiếm.
Xa xa thấy cả nhà ba người Tiêu Thái đi vào thôn, tay cầm lưng vác đầy đồ, người nhiều chuyện nhất trong thôn là bà Vương nhị chạm chạm vào đại bá mẫu Thôi Hạnh Hoa của Tiêu Thái, ánh mắt ý bảo bà ta nhìn về phía cửa thôn.
Thôi Hạnh Hoa đặt một cái băng ghế nhỏ ngồi ở dưới tàng cây, chẳng làm việc gì hết, chỉ ngồi cắn hạt dưa, vừa cắn vừa nói chuyện phiếm.
Thấy hai người nhà Tiêu Thái sắp đi ngang qua về nhà, Thôi Hạnh Hoa giương giọng gọi: “Nhìn xem ai kìa! Ô, cháu trai lớn đấy à, các cháu đi đâu về thế? Mua được thứ gì tốt vậy?”
Bị Thôi Hạnh Hoa gọi dừng lại, Tiêu Thái không thể không dừng chân, chào hỏi.
“Mua cái gì đấy?” Thôi Hạnh Hoa tò mò nhìn về phía đồ vật trong ngực Phó Nguyệt.
Không chờ Tiêu Thái mở miệng, Thôi Hạnh Hoa còn nói thêm: “Vải à, màu sắc này đẹp đấy. Vừa lúc đệ đệ cháu đang đi xem mặt một cô nương, để làm quần áo mới cho nó. Để ta lấy về, cũng sẽ nói cho nó đây là tấm lòng của người làm anh như cháu.”
Nói xong, bà ta liền muốn tiến lên đoạt lấy vải vóc trong ngực Phó Nguyệt.
Tiêu Thái bị gọi lại, thấy dưới tàng cây có một đám bà thím trong thôn, chỉ nghĩ chào hỏi một cái liền đi, không ngờ là đại bá mẫu độc ác không nói lý lẽ đã muốn cướp đồ vật trong tay.
Nếu là trước kia, hắn ăn nói vụng về, hắn chẳng thèm đôi co dăm câu ba điều với phụ nữ, tránh làm phiền đến A Giản cần nghỉ ngơi.
Hiện tại, hắn đã thành hôn, lại có Phó Nguyệt cần được che chở. Phó Nguyệt mua vải cho bọn hắn sao có thể không công cho bà ta hưởng lợi chứ, cứ lùi bước hết lần nọ đến lần kia, lần này hắn không muốn Phó Nguyệt bị đại bá mẫu ở trong thôn bắt nạt nữa.
Tiêu Thái tiến lên một bước ngăn Thôi Hạnh Hoa lại.
Thôi Hạnh Hoa nghi hoặc, trước đó lấy chút đồ vật gì của hắn thì đứa cháu trai trưởng này cũng chẳng hé miệng một câu.
Tiêu Thái cất giọng thẳng thắn: “Đại bá mẫu, đây là đồ mà nương tử cháu mua.”
Thôi Hạnh Hoa: “Đều là người một nhà, ta về nhà nói cho đường đệ của cháu, đây cũng là tấm lòng của tẩu tử nó là được chứ gì?” Nói xong bà ta không kiên nhẫn mà đẩy tay Tiêu Thái ra, lại tiến lên lần nữa muốn lấy đồ vật.
Phó Nguyệt lui về phía sau hai bước, thấy Tiêu Thái hơi bực tức muốn duỗi tay đẩy Thôi Hạnh Hoa ra lần nữa liền vội lôi kéo hắn.
Trước mặt đều có người đang nhìn, bà ta muốn lấy đồ vật là bà ta mặt dày muốn ăn không của người, nhưng nếu Tiêu Thái ra tay với Thôi Hạnh Hoa, như vậy sẽ thành lỗi của Tiêu Thái. Ra tay với trưởng bối như vậy, nếu làm ầm lên thì có thể sẽ thành nhược điểm của bọn họ giúp Thôi Hạnh Hoa nắm được.
Tiêu Giản bị đánh thức bởi tiếng nói lớn của Thôi Hạnh Hoa, Phó Nguyệt ôm cậu bé đặt ở trên mặt đất. Tiêu Giản né tránh ở phía sau ca ca, lại là bà bá mẫu xấu xa này!
Phó Nguyệt đi lướt qua Tiêu Thái, dáng vẻ hào phóng che ở trước mặt hắn, cười khanh khách mà dịu dàng mở miệng:
“Đại bá mẫu của Tiêu gia đừng có trêu đùa cháu làm trò cười chứ, đều là thân thích quê nhà, chờ đệ đệ Tiêu gia thành hôn, chúng ta nhất định sẽ đưa lễ vật chúc mừng. Hai cuộn vải thô này đâu có xứng làm lễ vật chứ?”
Thôi Hạnh Hoa nghe nhưng không hiểu ý trong lời Phó Nguyệt nói, một là phủi sạch quan hệ của hai nhà, hai là nói những lời bà ta vừa nói chính là nực cười, khiến người khác phải bật cười.
Chỉ nghe thấy Phó Nguyệt nói muốn đưa lễ vật, Thôi Hạnh Hoa lại thấy cao hứng. Hai cuộn vải này đều có màu không tươi sáng, thật sự đúng là không xứng với nhi tử bảo bối của bà.
Khi Tiêu Thái thành thân, bà thấy Phó Nguyệt mang lại đây ba cái hòm lớn chứa của hồi môn. Nghe nói Phó Nguyệt là nha hoàn được sủng ái từ gia đình giàu có, trong tay chắc chắn có thứ tốt.
Nghĩ đến Phó Nguyệt sẽ cho nhi tử của bà thứ tốt làm lễ vật, bà liền không nhịn được mà hỏi dồn: “Đưa gì thế? Cháu là người đi nhiều biết nhiều, chắc chắn thấy được nhiều thứ tốt nhỉ.”
Phó Nguyệt bình thản đáp: “Khi cháu còn ở trong phủ cùng tiểu thư lớn lên, trong phủ đã được ma ma dạy lễ nghi cẩn thận dạy dỗ.”
Thôi Hạnh Hoa nhíu mày, ngươi có được dạy lễ nghi hay không thì có liên quan gì tới ta chứ?
“Phó Nguyệt ghi nhớ dạy dỗ, đối với lễ vật thì phải căn cứ vào trước đó người ta đưa quà tặng gì thì phải tặng lại lễ vật giá trị tương đương, như vậy mới phải phép. Đại bá mẫu Tiêu gia, cháu trở về sẽ sắp xếp lại lễ vật mà mọi người đưa tới khi chúng cháu thành hôn, về sau cũng sẽ đáp lễ lại cho mọi người, tuyệt đối không để mọi người thiệt thòi, mất hết lễ nghĩa đâu.”
“Ngươi…… Ngươi!” Tiêu Thái thành hôn, cả nhà bọn họ chính là tay không đi ăn chực uống chực, làm gì có cái gì mà đáp lễ. Nhưng Phó Nguyệt nói sẽ đáp lễ như vậy, Thôi Hạnh Hoa không có cách nào để phản bác, nhất thời bị nàng chặn họng không thốt lên lời nữa.
“Vợ Tiêu Thái nói rất đúng!” Phu nhân trưởng thôn là Trương thẩm xa xa thấy Thôi Hạnh Hoa ngăn cản cả nhà Tiêu Thái không cho đi, sợ bọn họ chịu thiệt, vội vàng đuổi lại đây.
Nghe thấy Phó Nguyệt khách sáo lựa lời nói vừa đấm vừa xoa không bị bắt bẻ lỗi lầm gì liền rất vừa lòng. A Thái tìm được nương tử này quá tốt!
“Haiz, túm tụm ở đó làm gì thế? Trời sắp tối rồi, không về nhà nấu cơm cho chồng con à? Nhanh về đi thôi!” Trương thẩm nhìn về phía đám phụ nhân cách đó không xa đang đứng hóng chuyện mà hô lên.
Mọi người xem xong một màn này liền cười vang tản ra, tốp năm tốp ba cùng nhau về nhà. Về phần nương tử mà Tiêu Thái mới cưới, trong lòng mọi người đều có đánh giá riêng.