Dậy sớm vào ngày mới, hộ nhà nông gặp lúc đi dạo chợ vào giữa tháng hôm trước đã mang gần nửa thùng sữa bò đến cửa như đã hẹn.

Tiêu Thái trả tiền, sau khi cảm ơn người ta liền đổ sữa bò vào chén của nhà mình.

Bữa sáng đơn giản với món dưa cải thái nhỏ ăn kèm với cháo, điểm khác biệt với thường ngày đó là trên bàn ăn hôm này có thêm ba chén sữa bò.

Đây là một phần sữa bò được Phó Nguyệt lấy ra, cho đường vào đun sôi.

Phó Nguyệt nhìn thấy Tiêu Giản ngoan ngoãn ngồi vào vị trí, chờ bọn họ cùng nhau dùng bữa sáng, chẳng qua đôi mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm chén sữa bò, dường như còn nuốt nước miếng.

Nàng bước tới ngồi xuống, cười bảo Tiêu Giản: “A Giản nhân lúc sữa bò còn nóng uống trước đi.”

“Vâng!” Nghe tẩu tử nói xong, Tiêu Giản ôm lấy chén, cúi đầu thổi thổi hơi nóng, cẩn thận mà nhấp một ngụm.

Trắng xóa, ngọt ngào, không hề tanh chút nào.

Tiêu Giản thỏa mãn híp mắt lại, trực tiếp nâng chén lên, há miệng uống một ngụm to.

“Đệ cứ uống từ từ, đây là trứng gà chiên, đệ ăn kèm với sữa bò đi.”

Thấy Tiêu Giản uống hơi vội vàng, khóe miệng tràn ra một ít sữa bò, Phó Nguyệt lấy khăn lau cho cậu bé.

Tiêu Giản buông chén, ngượng ngùng mà cười cười, chậm rãi uống một lần nữa.

Thấy cậu bé ăn uống vui vẻ, Phó Nguyệt quay đầu hỏi Tiêu Thái bên kia: “A Thái ca uống có quen không?”

Tiêu Thái gật đầu, chén này hắn cũng uống hơn một nửa rồi.

“Sữa bò này không thể để lâu. Lò nướng ở hậu viện gần như đã được hong khô rồi, ta sẽ dùng sữa bò làm bánh ngọt nướng nhỏ thử xem.”

Tiêu Thái nghĩ nghĩ: “Đây là lần đầu tiên ta làm cái lò nướng này, có dùng được hay không thì ta cũng không rõ lắm.”

“Thử một lần sẽ biết, dù sao cũng phải luyện tập trước mà.” Lúc này Phó Nguyệt lại có suy nghĩ thông suốt “Có thể làm một lần là thành công thì quá tốt, nhưng không thành thì ta sẽ thử lại lần nữa. Cùng lắm nhiều sữa bò thì chúng ta tự uống hoặc là ta làm đồ ăn điểm tâm khác là được, đừng lo lắng.”

Ăn xong bữa sáng, Phó Nguyệt liền lấy nguyên liệu là bốn quả trứng gà, bột mì cho vào đánh bông lên, sau đó cho sữa bò vào quấy đều sền sệt rồi phủ một lớp giấy dầu lên, để ủ khoảng mười lăm phút, cuối cùng đổ hỗn hợp bánh ngọt vào trong chén sứ đã chuẩn bị sẵn.

Phó Nguyệt bưng chén đi vào hậu viện, Tiêu Thái đã nhóm lửa trong bếp của lò nướng.

Để chén lên trên giá nướng, hai người cùng kiên nhẫn chờ đợi không đến ba mươi phút.

Phó Nguyệt nhẩm tính đã đủ thời gian, chọc chọc Tiêu Thái đứng ở bên cạnh: “A Thái ca, đủ thời gian rồi, ta lấy nó ra nhìn xem.”

Tiêu Thái quấn mấy tầng vải bỏ đi quanh tay, lấy chén bánh trong lò nướng ra đặt ở trên bàn.

Trong chén, hỗn hợp bánh hơi hơi đọng lại thành hình, nhưng không hoàn toàn giống khuôn mẫu, bẻ ra một chút, phần lớn hỗn hợp bên trong vẫn dính nhão.

Hai người đưa mắt nhìn nhau……

Phó Nguyệt ôm chén một lần nữa bỏ vào trong lò nướng, đồng thời an ủi Tiêu Thái: “A Thái ca, cũng có thể là ta nhớ lầm thời gian, chúng ta nướng lại.”

Tiêu Thái không nói chuyện, lại cùng Phó Nguyệt đợi thêm hơn mười lăm phút nữa, mở lò ra một lần nữa, bánh trứng gà vẫn chưa thành hình, mức độ chín ở mỗi nơi một khác nhau.

Lò nướng thất bại.

Cái này, Phó Nguyệt cũng không tìm được cớ gì để an ủi hắn.

Tiêu Thái như một con đại cẩu mất hứng mà ủ rủ, trầm mặt xuống, yên lặng ngồi xổm trước lò nướng xem xét bếp lò, không nói một lời.

Một lát sau, Tiêu Thái đứng lên, cầm chén qua.

“Nhà ta không nuôi gia súc, để ta mang chén bánh nướng hỏng này đến nhà Dương Tứ gia gia một chuyến. Tứ nãi nãi nuôi hai con heo, món này cho heo ăn cũng không có hại, tiện thể mời Dương Tứ gia gia đến đây nhìn xem.”

Tiêu Thái nhìn Phó Nguyệt, hơi áy náy xoa xoa gương mặt nàng: “Có điều đồ ăn tiếc quá, còn khiến nàng mất công mất sức suốt cả buổi sáng.”

Phó Nguyệt cọ cọ vào bàn tay to của hắn an ủi: “Không sao cả, biện pháp này là ta nghe nói đến, chưa từng thử làm, còn phải khiến A Thái ca ca vất vả thử nghiệm vài lần giúp ta.”

“Tiểu Nguyệt chờ một chút, nhất định ta có thể làm được lò nướng này cho nàng.”

“Vâng, A Thái ca mau đi đi.” Nghĩ đến lần đó Dương Tứ gia gia tới Tiêu gia ăn uống vui vẻ, nàng lại dặn dò Tiêu Thái: “Khi chàng mời Dương Tứ gia gia, nhớ nói một câu với nhà ông ấy, hôm nay tứ gia gia sẽ ăn cơm ở nhà ta.

“Được, ta sẽ nói một tiếng với tứ nãi nãi.”

Tiêu Thái buông tay nhìn Phó Nguyệt, đột nhiên nở nụ cười, xoay người bước nhanh đi.

Phó Nguyệt không hiểu ra sao, đột nhiên lại cười là thế nào?

Chờ đến khi Phó Nguyệt về phòng rửa tay, nhìn thấy ảnh ngược của chính mình trong nước có thêm một vệt đen mới chợt hiểu ra.

Nhất định là vừa rồi khi Tiêu Thái sờ vào mặt nàng đã dính lên! Thế mà không nói một tiếng!

Phó Nguyệt cắn răng, oán hận mà chống nạnh hô to: “Tiêu Thái!”

Bận rộn một hồi, Tiêu Thái mời Dương Tứ Đào đến, hai người vây quanh lò nướng xem xét rồi nhóm lửa thí nghiệm vài lần, sau khi tìm được một ít vấn đề thì đẩy đổ lò nướng một lần nữa, rồi đắp lại cái khác.

**

Ngày hôm sau, lò nướng mới lại phải hong gió chờ làm thử nghiệm.

Tiêu Thái lại lên núi kiểm tra xem bẫy rập đã đặt trước đó.

Đã lâu rồi Phó Nguyệt cũng chưa lên núi, nàng liền mang Tiêu Giản cùng nhau lên núi, thuận tiện có thể gặp sư phụ Tôn Trường Minh, làm hai bữa cơm cho sư phụ.

Ba người nhà họ Tiêu đi được một lát thì Thôi Hạnh Hoa mang theo Tiêu Điềm đi tới.

Trong thôn không giấu được lời nói, từ từ mọi người cũng hỏi thăm ra được. Ngày ấy người trên xe ngựa tới tìm Phó Nguyệt, là bởi vì Phó Nguyệt biết thêu thùa, tay nghề còn không bình thường, cửa hàng thêu trong thành đều chủ động tới cửa nhờ nàng.

Trong hai ngày này, chủ đề nói chuyện của nhóm phu nhân dưới cây đa đều nhắc đến Phó Nguyệt.

“Tam đệ muội, ta nhớ rõ ngươi cũng biết thêu thùa nhỉ?” Một tẩu tử hỏi tam đệ muội mới gả tới nhà nàng.

Nương tử mới nhút nhát, đi cùng tẩu tử ra cửa để nhận biết người, thấy đoàn người đều nhìn về phía nàng, xấu hổ đến mức đỏ cả mặt, rụt rụt người về phía sau tẩu tử, nhỏ giọng mà trả lời: “Khi ta ở nhà mẹ đẻ học làm quần áo với nương, chỉ thêu mấy đóa hoa, chưa nói tới biết thêu thùa. Tẩu tử đừng nói nữa.”

Nghe nàng nói như vậy, mọi người lại quay sang bàn tán về những cô nương, nương tử khác biết thêu thùa.

Thảo luận một phen, chẳng tìm ra được người thứ hai biết thêu thùa, càng miễn bàn là người có thể khiến người trong cửa hàng thêu chủ động tìm tới cửa.

Thôi Hạnh Hoa ngồi ở một bên, vẻ mặt vốn khinh thường, bà không hi vọng nghe thấy người ta khen ngợi Phó Nguyệt.

Tiểu tiện nhân biết thêu vài đóa hoa thì có ích gì, chẳng phải là gả cho một tiểu tử nghèo, nuôi một con ma ốm hay sao!

Thôi Hạnh Hoa nghe phát bực, vốn định rời đi.

Nương tử của Tôn Trường Phú ngày thường không hợp tính với bà liền giữ chặt tay bà lại, mở miệng xúi giục: “Đại tẩu tử Tiêu gia, cháu dâu này của ngươi có tay nghề này, ngươi thật may mắn, làm ta hâm mộ đó.”

“Hôm nay đầu óc của ngươi bị nước vào à? Phó Nguyệt biết mấy trò vặt vãnh thì có liên quan gì tới ta chứ?” Thôi Hạnh Hoa hất tay bà ta ra, không hề khách sáo mà giận dỗi trả lời. Đã sớm thấy bà ta ngứa mắt, chuyện gì cũng muốn xen mồm vào.

Thấy nước miếng của Thôi Hạnh Hoa sắp phun tung toé lên mặt mình, nương tử của Tôn Trường Phú dịch ghế nhỏ ra phía sau, tức giận nói:

“Ngươi có ngốc hay không? Nếu Phó Nguyệt là cháu dâu của ta, ta liền mang khuê nữ nhà ta tới nhà xin bái sư học tay nghề thêu thùa. Ngươi chính là đại bá nương danh chính ngôn thuận còn gì.”

Bà ta liếc nhìn Tiêu Điềm bên cạnh Thôi Hạnh Hoa, nói ám chỉ: “Cô nương trong nhà đầu óc thông minh, học một nghề có thể kiếm tiền, về sau tìm nhà chồng cũng dễ hơn!”
 Thôi Hạnh Hoa nghe thấy nương tử Tôn Trường Phú nói, ngẫm nghĩ lại, nếu Tiểu Điềm học được nghề thêu này thì có thể kiếm bạc cho nhà mình, vậy thì việc hôn nhân của Đại Bảo cũng không cần phải lo về bạc nữa!

“Không cần ngươi phải lo lắng thay mỗi ngày.” Thôi Hạnh Hoa hận không thể lập tức trở về thương lượng với Tiêu Điềm một phen, có thể lập tức học được tay nghề kiếm tiền này, nhưng vẫn không quên nói dỗi với nương tử Tôn Trường Phú.

“Chậc chậc! Vậy ngươi đừng đi nữa!” nương tử Tôn Trường Phú cười trào phúng Thôi Hạnh Hoa đang vội vã rời đi.

Đám mẹ chồng, nương tử khác dưới cây đa cũng đều chú ý đến hai người bọn họ.

Mấy ngày này nghe được, nhìn được tận mắt, Phó Nguyệt cũng không phải là người dễ đối phó, có trò hay để xem rồi.

Có một số người khôn lỏi, liền nghĩ nếu Phó Nguyệt chịu dạy cho khuê nữ nhà Thôi Hạnh Hoa, vậy thì khuê nữ nhà bọn họ liệu cũng có cơ hội học nghề thêu thùa hay không?

Bọn họ không phải là người tính cách nhỏ mọn như Thôi Hạnh Hoa kia, nhất định sẽ giao quà nhập học.

Trong lòng mọi người đều có suy nghĩ riêng.

**

Thôi Hạnh Hoa mang theo Tiêu Điềm về nhà, trên đường đi nghĩ đến lời nói của nương tử Tôn Trường Phú, càng nghĩ càng thấy có lý.

Tới nhà mình, Thôi Hạnh Hoa kéo Tiêu Điềm qua dặn dò: “Đợi một chút, ta mang ngươi đi tìm Phó Nguyệt học nghề thêu thùa.”

Tiêu Điềm chớp chớp mắt, hất tay nương mình ra, đặt mông ngồi xuống cái ghế ở bên cạnh: “Đi xin học nghề Phó Nguyệt á? Con không đi!”

Nàng không muốn đi cầu xin cái nhà nghèo kiết hủ lậu kia.

“Ngươi không nghe nương tử Tôn Trường Phú nói sao? Học được thêu thùa, ngươi có thể tìm được nhà chồng tốt.”

Tiêu Điềm đảo mắt, vẫn không nhúc nhích.

Mấy năm nay trong nhà chỉ bận tâm tới hôn sự của ca ca, làm gì có thời gian chọn chồng cho nàng chứ? Nàng cũng không ngốc! Huống chi nàng mới mười lăm tuổi, có thể từ từ chọn, không vội.

Thôi Hạnh Hoa lại khuyên Tiêu Điềm hai câu, thấy nàng ta vẫn không chịu đứng dậy, liền bước đến gần, véo một cái trên cánh tay đầy thịt của nàng ta.

“Nương làm gì đó!” Tiêu Điềm đau đến mức nhảy bật dậy, xoa mạnh chỗ vừa vị véo.

“Con bé này sao lại ngốc như vậy? Ngươi cứ học xong nghề kia trước, chờ có thể kiếm tiền, muốn mua vải dệt gì làm quần áo mà chẳng được? Ngốc hết chỗ nói!”

“Chờ con kiếm được bạc thì cho con làm y phục nào cũng được sao?” Nghe thấy Thôi Hạnh Hoa nói như vậy, Tiêu Điềm cũng hứng thú.

“Mua mua mua, muốn mua bao nhiêu thì mua.” Lúc này Thôi Hạnh Hoa luôn miệng đồng ý với nàng, trước hết để nàng học xong, bạc tới tay rồi chẳng phải sẽ nghe theo ý bà hay sao.

“Vậy chúng ta đi thôi.” Tiêu Điềm ôm lấy cánh tay Thôi Hạnh Hoa.

Thôi Hạnh Hoa nghĩ nghĩ, vẫn dặn dò nàng một câu: “Cha ngươi chính là đại bá ruột của Tiêu Thái, cho nên nương tử mới của nó cũng chẳng dám bất kính với người nhà chồng, nhưng mà đến lúc đó ngươi cũng nói ngọt một chút, trước hết dỗ dành nó dạy xong thêu thùa rồi tính tiếp nhé.”

“Đã biết.” Tiêu Điềm bĩu môi, miễn cưỡng đồng ý với bà ta.

Thôi Hạnh Hoa trực tiếp dẫn Tiêu Điềm tới nhà Tiêu Thái với hai bàn tay trắng.

“Rầm, rầm, rầm! A Thái mau tới mở cửa!”

“Rầm, rầm, rầm! Ta là đại bá mẫu ngươi đây, nhanh mở cửa cho ta!”

Thôi Hạnh Hoa không ngừng gõ cửa Tiêu gia, rầm rầm rung động, càng đập cửa càng mạnh, tiếng vang càng lớn.

Nhà họ Trần nằm ở phía trước bên phải nhà họ Tiêu, nghe được tiếng vang, bà bà của Trần gia đi ra nói một câu: “Đừng gõ cửa nữa! Sáng sớm nay tiểu tử Thái mang theo nương tử và đệ đệ hắn lên núi, trong nhà không có ai đâu.”

Thấy Thôi Hạnh Hoa táng tận lương tâm kia lại tìm tới cửa, Trần bà bà bỡn cợt nói: “Nếu ngươi muốn tìm tiểu tử Thái thì đi lên trên núi mà tìm. Tôn Trường Minh nhất định có thể tìm giúp.”

Ngày ấy Tôn Trường Minh đánh tiểu tử Tiêu Cường, Trần bà bà cũng đi xem, thấy thật hả giận.

Nghe được câu đi tìm Tôn Trường Minh, chân của Thôi Hạnh Hoa lại hơi nhũn ra, nhìn về phía Trần bà bà hô: “Nhà ta có việc nên không đi, Trần bà bà ngươi chờ bọn họ trở về thì nói với bọn họ nói tiếng, bảo Phó Nguyệt ngày mai ở nhà chờ ta, ta có việc tìm nó.”

Nói xong, Thôi Hạnh Hoa liền lôi kéo Tiêu Điềm vội vã rời đi.

Trần bà bà nhổ một ngụm nước miếng xuống mặt đất: “Không có việc gì không đăng điện tam bảo, nhất định lại không có ý tốt gì.”

Chờ đến buổi chiều Tiêu Thái trở về, Trần bà bà nghe được tiếng người, đi ra ngoài viện nói.

“Tiểu tử Thái à.” Trần bà bà gọi Tiêu Thái lại.

“Trần bà bà, ngài có chuyện gì sao?” Tiêu Thái cùng Phó Nguyệt dừng bước chân lại.

“Buổi chiều đại bá mẫu kia của ngươi lại tới cửa tìm đó. Các ngươi không ở nhà, bà ta nói ngày mai bà ta lại đến tìm Phó Nguyệt.” Trần bà bà nói với Phó Nguyệt.

Tiêu Thái nghe được mà nhăn chặt mày lại, Thôi Hạnh Hoa lại muốn gây chuyện xấu xa gì đây?

Phó Nguyệt nghe thấy là muốn tìm nàng liền cười thầm một tiếng, thật đúng là coi nàng là quả hồng mềm mà bóp sao.

Có điều trước mặt người ngoài, cũng không cần nói thêm.

Phó Nguyệt: “Cảm ơn Trần bà bà, chúng cháu biết rồi.”

Nói lời cảm tạ tiễn Trần bà bà đi, Phó Nguyệt lôi kéo hai huynh đệ đang nhăn mày nhăn mặt vào sân nhà mình.

“Được rồi, đừng nghĩ nữa. Có chuyện gì ngày mai lại xem.”

Tiêu Thái: “Vậy ngày mai ta không ra cửa. Vừa lúc lò nướng mới đắp ngày mai chắc khô rồi, để ta thử xem.”

Phó Nguyệt gật đầu: “Được rồi, có chàng ở nhà thì càng không có vấn đề gì. Đi đi đi, trở về dọn dẹp một chút.”

**

Ngày hôm sau, Tiêu gia ai bận việc nấy.

Qua buổi trưa, sau khi Tiêu Giản ăn xong thì đi ngủ trưa.

Bởi vì lò nướng lần này vẫn không thành công, luôn thấy thiếu gì đó cho nên Tiêu Thái liền ngồi xổm ở hậu viện thử nghiệm đi thử nghiệm lại mấy lần để kiểm tra.

Bản vẽ được đưa ra, những việc cần nhớ rõ và chú ý cùng phương pháp đều được Phó Nguyệt nói cho Tiêu Thái, những cái khác thật sự nàng cũng không biết phải làm gì cho đúng, chỉ có thể để Tiêu Thái từ từ ngồi đó nghiên cứu.

Đáng tiếc không kịp ngày sinh nhật của Trương thẩm, Phó Nguyệt vốn tính toán làm bánh kem để tặng.

Cũng hết cách rồi.

Mỗi người có một năng lực riêng, Phó Nguyệt lắc đầu không băn khoăn nữa, lại ngồi trong sân thêu thùa.

Chỉ chốc lát sau, cửa lớn đột nhiên bị đập vang “rầm rầm rầm”.

“Mau mở cửa, biết các ngươi ở nhà rồi!”

Phó Nguyệt nghe thấy tiếng nói to như vậy, biết Thôi Hạnh Hoa lại tới nữa, liền cất những thêu phẩm quý trọng trong tay vào căn phòng phía đông của nàng, khóa kỹ cửa phòng một lần nữa.

Sau đó mới thong thả ung dung đi mở cửa.

Cửa vừa được mở ra, Thôi Hạnh Hoa đã vội vàng chen người vào.

Vừa nhìn thấy là Phó Nguyệt, Thôi Hạnh Hoa đã há mồm phun ra: “Mèo trốn mất mặt trong nhà hay sao mà chẳng ló mặt ra ngoài? Ta gõ cửa suốt nửa ngày trời, không nghe được à?”

Từ lần trước Thôi Hạnh Hoa tới cửa mở mồm ra nói bừa bãi, Phó Nguyệt cũng chẳng muốn phản hồi lại bà ta.

Buổi tối hôm đó làm ầm ĩ lên, mấy nhà phía trước cũng có người ra lén nhìn, một vài lời nói xa gần đã lưu truyền, trong thôn ai cũng biết chuyện.

Mọi người hiểu rõ ngọn ngành, không ai nói Phó Nguyệt không lễ phép.

Nhưng ngại với Thôi Hạnh Hoa cùng nhà mẹ đẻ của bà ta, hơn nữa hai nhà đã không giúp đỡ lẫn nhau, nên xem mà chỉ thấy nực cười.

Phó Nguyệt ngồi trở lại trên ghế nhỏ, bình thản mà đáp lại bà ta: “Hôm qua đi cùng A Thái ca lên núi thăm sư phụ một chuyến, hôm nay rảnh rỗi nên dọn dẹp trong nhà một chút.”

Cái viện rách nát này thì có gì mà phải dọn dẹp, cũng chẳng có mắt, không biết lấy ghế ra cho bọn họ ngồi.

Nghe thấy Phó Nguyệt nhắc tới Tôn Trường Minh, trong lòng Thôi Hạnh Hoa giật thót một cái, nhớ tới mục đích hôm nay tới, bà ta liền nuốt những lời chỉ trích bên cửa miệng xuống.

Thôi Hạnh Hoa tự mình chạy đến góc tường bưng hai cái ghế tới, lôi kéo Tiêu Điềm ngồi xuống bên cạnh Phó Nguyệt.

Nhìn thấy rổ thêu mà Phó Nguyệt để lại có kim chỉ cùng vải lẻ, Thôi Hạnh Hoa cố nặn ra một nụ cười hỏi: “Cháu dâu, ở nhà thêu hoa hả?”

Thôi Hạnh Hoa cố nặn ra một nụ cười trên gương mặt, Phó Nguyệt nhìn thấy mà nổi da gà, nàng lặng lẽ dịch lui ghế nhỏ về phía sau.

Không đợi Phó Nguyệt trả lời, Thôi Hạnh Hoa túm Tiêu Điềm ở bên cạnh qua, chỉ bận tâm tới lời nói của chính mình: “Nghe nói tay nghề thêu thùa của ngươi không tồi, vậy ngươi dạy Tiểu Điềm của chúng ta. Tiểu Điềm nhà chúng ta rất thông minh đâu, đảm bảo dạy một lần là sẽ nhớ.”

Nghe nương nàng nói, Tiêu Điềm kiêu ngạo ưỡn thẳng sống lưng, dường như có thể dạy một người thông minh như nàng chính là cái phúc của Phó Nguyệt vậy.

Phó Nguyệt nhìn bộ dáng thản nhiên này của hai mẹ con, âm thầm cười nhạo.

Phó Nguyệt nói: “Muốn học thêu thùa, các ngươi có mang theo kim chỉ cùng vải dệt không?”

Thôi Hạnh Hoa tới cửa với hai bàn tay trắng, làm sao có thể tự mình mang đồ vật lại đây chứ.

“Trong rổ kia của ngươi không phải có sao, cứ cho Tiểu Điềm nhà ta dùng trước. Chờ ngươi dạy Tiểu Điềm biết thêu, để Tiểu Điềm kiếm lời bạc trả lại cho ngươi là được.”

Đây là bạch lang muốn tay không ăn của người nha!

Thấy Phó Nguyệt tiếp tục thêu cái khăn nhỏ trên tay không hé răng, không để ý tới, Thôi Hạnh Hoa nóng nảy, không kịp chờ đợi, trực tiếp ra tay lấy kim và vải lẻ trong rổ thêu của Phó Nguyệt, nhét vào tay Tiêu Điềm.

“Ngươi xem ngươi kìa, sao lại nhỏ mọn như vậy, không phải nói là dùng tạm kim chỉ của ngươi trước hay sao, sau này sẽ trả lại ngươi. Đây là muội muội nhà chồng ngươi, ngươi có hiểu chuyện hay không?”

Phó Nguyệt cười khẩy nói: “Nhưng mẹ chồng ta chỉ sinh hai người là Tiêu Thái và Tiêu Giản, ta không biết bà ấy sinh ra một khuê nữ lúc nào!”

Tiêu Điềm túm vải lẻ trong tay, trợn trừng mắt, nàng không muốn trở thành khuê nữ của quỷ đoản mệnh kia dù chỉ trong chốc lát.

Phó Nguyệt: “Tạm thời không nói đến nguyên liệu và kim chỉ nữa. Từ xưa đến nay bái sư học nghề đều phải dập dầu bưng trà cho sự phụ, sống bên cạnh sư phụ đổ nước quét rác, chịu thương chịu khó hầu hạ dăm ba năm…”

“Ngươi nằm mơ!” Phó Nguyệt còn chưa nói xong, Tiêu Điềm đã đứng lên, ném kim chỉ trong tay vào người Phó Nguyệt.

“Muốn ta dập đầu với ngươi, ngươi chờ kiếp sau đi!” Tiêu Điềm tức giận đến mức xoay người một vòng, ngẫm lại cảm thấy vẫn thiệt thòi, lại tiến lên chỉ vào Phó Nguyệt nói: “Kiếp sau cũng đừng nghĩ!”

Ban đầu Tiêu Giản nghe được tiếng vang liền tỉnh, trốn tránh ở căn phòng phía tây không đi ra, cậu bé không muốn gặp bá mẫu xấu xa này.

Lúc này thấy tỷ tỷ xấu xa hung dữ mà chỉ vào Phó Nguyệt, còn muốn tiến lên, cậu bé vội vàng chạy ra, đẩy Tiêu Điềm ra che chắn trước mặt Phó Nguyệt: “Không cho các ngươi bắt nạt tẩu tử ta!”

Tiêu Điềm không lưu ý, bị cậu bé đẩy khiến cả người lảo đảo, Thôi Hạnh Hoa duỗi tay đỡ khuê nữ của bà.

“Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta bắt nạt người, là Phó Nguyệt đang bắt nạt ta!” Tiêu Điềm vừa phản bác, vừa muốn đẩy người lại.

Tiêu Giản: “Chính là ngươi! Cả hai mắt ta đều thấy! Các ngươi tới cửa muốn bắt nạt người!”

Thôi Hạnh Hoa: “Thằng nhãi ma ốm nói cái rắm gì đấy! Chuyện của người lớn cút sang một bên đi.”

Tiêu Giản: “Ta không đi! Trước kia các ngươi tới bắt nạt ta cùng ca ca ta, hiện tại còn muốn bắt nạt tẩu tử ta. Hu hu hu……”

Thời gian này thân thể Tiêu Giản được an dưỡng đã khỏe mạnh, lúc này phảng phất như một con ghé con không sợ gì hết, vừa lớn tiếng phản bác mẹ con Thôi Hạnh Hoa, vừa lại bị trường hợp này mà nhớ đến những lần bị ức hiếp trước kia, uất ức mà tự bật khóc.

Từ phía sau, Phó Nguyệt vội vàng ôm lấy Tiêu Giản khóc lóc nhưng không chịu lùi bước lại, nhẹ giọng dỗ dành cậu bé: “Tẩu tử không sao, A Giản đừng khóc nhé.”

Thôi Hạnh Hoa nhìn khuê nữ dậm chân làm ầm ĩ cùng Tiêu Giản lớn tiếng kêu khóc, tức giận đến mức đầu bốc hỏa.

Đang yên lành bàn chuyện học nghề kiếm tiền, sao lại biến thành cái dạng này chứ?

Đều do ma ốm xúi quẩy cùng Phó Nguyệt không biết điều này.

Thôi Hạnh Hoa nghe tiếng khóc của Tiêu Giản mà đau cả đầu, nhanh chóng đi lên muốn ra tay xử lý cậu bé, cho hai cái bạt tai xem nó còn khóc hay không.

“Đồ xui xẻo, đừng gào nữa!”

Bàn tay vùng về phía trước bị một cây gậy gỗ chặn lại.

Tiêu Thái nghe thấy tiếng cãi cọ ồn ào ở tiền viện, cùng với tiếng khóc của Tiêu Giản, ý thức được là Thôi Hạnh Hoa tới, lập tức cầm thanh gỗ dưới chân lên đi ra ngoài.

Thấy Phó Nguyệt ôm Tiêu Giản đang khóc lóc, mà Thôi Hạnh Hoa lại muốn ra tay đánh bọn họ.

Đáy mắt Tiêu Thái tràn đầy tơ máu, một gậy ngăn cái tay Thôi Hạnh Hoa lại, sau đó dùng sức hất bà ta ra ngoài.

“Ôi trời ơi, phản rồi! Tiểu bối lại ra tay với trưởng bối!”

“Nương!” Tiêu Điềm ôm Thôi Hạnh Hoa ngã trên mặt đất, lớn tiếng chất vấn Tiêu Thái: “Tiêu Thái! Ngươi đang làm gì!”

Tiêu Thái bước lên, hai mẹ con ngồi trên mặt đất nhìn khuôn mặt hung dữ không có cảm xúc này mà co rúm ró ôm chặt lấy nhau.

Tiêu Thái mở cửa, chỉ ra ngoài cửa, lạnh lùng nói với Thôi Hạnh Hoa: “Cút! Không phải chỉ có sư phụ ta mới có thể ra tay.”

Toàn thân Tiêu Thái bừng bừng phẫn nộ, đáy mắt đỏ sậm, dường như muốn chém bọn họ thật.

Thôi Hạnh Hoa rùng mình một cái, nâng Tiêu Điềm đứng lên, lắp bắp mà nói: “Tiêu Thái, ngươi…… ngươi chờ đấy cho ta. Ta sẽ về nói cho đại bá ngươi cùng trưởng lão trong thôn, loại con cháu không hiếu thuận như ngươi phải bị đuổi ra khỏi thôn.”

Buông lời nói tàn nhẫn hư trương thanh thế ra, Thôi Hạnh Hoa lôi kéo Tiêu Điềm nhanh chóng chuồn khỏi viện.

Hàng xóm trước cửa Tiêu gia đã sớm nghe thấy động tĩnh, thò đầu ngó cổ mà vây xem.

Phó Nguyệt lôi kéo Tiêu Giản đi tới cửa viện, đứng lặng lẽ bên cạnh Tiêu Thái.

Nàng tiếp tục lau nước mắt cho Tiêu Giản đang khóc quá nhiều mà nấc, quét mắt nhìn về những bóng người trong thôn ở phía trước, giương giọng nói: “Đã phân chia hai nhà độc lập rồi, thế mà còn thỉnh thoảng tới cửa tống tiền, thậm chí động tay động chân. Ta tuy là nương tử mới cũng chưa bao giờ nghe nói đến chuyện như thế này. Chờ các trưởng lão và trưởng thôn tới, ta cũng phải nhờ bọn họ phân xử mới được.”

“Ngươi…! Chúng ta tìm ngươi đó là để mắt đến ngươi.” Thôi Hạnh Hoa cảm thấy đã ra khỏi sân Tiêu gia, có cảm giác an toàn khi đứng cách xa sát tinh kia nên nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

Phó Nguyệt: “Ôi chao, chúng ta không kham nổi. Các ngài nhanh để mắt đến nhà khác đi.”

Thôi Hạnh Hoa: “Ngươi…… Các ngươi chờ đấy cho ta!”

Tiêu Điềm nhìn thấy ánh mắt dò xét của người trong thôn xung quanh liền đỏ bừng mặt, lôi kéo xiêm y của nương mình, bảo bà nhanh về đi.

Đuổi đi mẹ con mặt dày vô sỉ Thôi Hạnh Hoa, Tiêu Thái đóng cửa viện lại một lần nữa.

Hắn ôm lấy Phó Nguyệt từ phía sau, vùi đầu vào cổ Phó Nguyệt.

Tiêu Thái thấp giọng nói bên tai Phó Nguyệt: “Rất xin lỗi.” Để nàng luôn phải đối mặt với loại người bẩn thỉu cùng nhiều chuyện này.

Phó Nguyệt thấu hiểu suy nghĩ của hắn, nhún vai nói: “Chuyện có liên quan gì đến chàng chứ? Không cần lấy tội lỗi của người khác để trách tội chính mình, hơn nữa bà ta đâu chiếm được cái gì?!”

Giờ phút này Tiêu Giản đã ngừng tiếng khóc, tò mò mà nhìn ca ca: “Ca ca khóc sao? Ca đừng sợ, đệ đuổi bọn họ đi, sau này đệ sẽ bảo hộ ca ca và tẩu tử!”

Nói xong, cậu bé còn vỗ vỗ đùi Tiêu Thái, an ủi hắn.

Phó Nguyệt bật cười ha ha, đồng thời khen ngợi đứa trẻ đã được khai sáng: “Đúng vậy, A Giản nhà chúng ta thật dũng cảm, về sau không cần phải sợ hãi trốn tránh nữa, bọn họ không có gì đáng sợ!”

Trước kia có thể đám người Thôi Hạnh Hoa tranh cãi để lại ám ảnh trong tâm lý Tiêu Giản, nên khi cậu bé đối mặt với bọn họ luôn sợ hãi, muốn trốn tránh.

Tiêu Giản nín khóc mỉm cười, kiêu ngạo mà gật gật đầu.

A Giản hiện tại lớn rồi, còn có ca ca tẩu tẩu, không thèm sợ người nhà kia nữa.

Nghe thấy nương tử cùng đệ đệ cười đùa, Tiêu Thái cũng bình tĩnh lại, buông lỏng hay bàn tay đang nắm chặt.

Có điều, từ đáy lòng hắn có suy nghĩ khác không ai biết được……

Ngày 25 tháng tư, nam nhân nhà trưởng thôn vẫn theo lẽ thường đi ra ngoài đồng làm việc.

Đám nữ nhân sáng sớm đã bận rộn.

Hôm nay là sinh nhật của mẹ chồng, tuy nói không làm lớn, nhưng buổi sáng Trương thẩm cũng phải lấy chìa khóa mở cái tráp ở bên người, lấy tiền dặn dò con dâu cả Thôi thị ra ngoài mua thịt mua cá.

Tôn gia ở trong thôn được coi là nhà giàu có, trong nhà có ba nam đinh ngay thẳng, khỏe mạnh, gần hai mươi mẫu đất đều do bọn họ trông nom, đứa con trai út biết chữ làm công ở phòng thu chi trong thành, lại chưa thành hôn, mỗi tháng gửi phần lớn tiền công về.

Tại nhà Trương thẩm còn nuôi tám con gà, thường thường tích cóp một ít trứng gà bán một mẻ, cũng có thể tranh thủ kiếm được một ít tiền hỗ trợ tiêu dùng trong nhà.

Đám con dâu gả lại đây, không cần phải lo toan ăn uống, cuộc sống hàng ngày cũng thuộc hàng sung túc trong thôn.

Nhưng cha mẹ chồng thấy chú em đọc sách, về sau có tương lai, cho nên kiên trì khuyên hai tiểu tử nhà đại phòng và nhị phòng đưa vào trường tư thục trong thành học, chuyện này lại tốn một khoản bạc lớn.

Cho nên cả nhà cũng ăn mặc cần kiệm, không phải bữa nào cũng có thịt. Cho dù kiến thức của bọn họ có hạn hẹp đến đâu, cũng biết có thể đọc sách là điều may mắn của con trai bọn họ, phải biết rằng trong thôn chẳng có mấy nhà có thể đưa con mình đi học. Vì nhi tử, làm lụng vất vả cũng cam nguyện.

Trương thẩm đeo tạp dề, đi vòng quanh chuồng gà ở hậu viện, chọn lựa kỹ càng một con gà trống.

Nhân dịp lúc cho gà ăn thì tóm lấy cánh gà, bắt ra mang phòng bếp.

Trong phòng bếp, hai con dâu đang bận đến vắt chân lên cổ.

Con dâu cả là Thôi Đào Nhi, người họ Thôi thị trong thôn gả tới, tính tình thẳng thắn, biết ăn nói, nhưng trong lòng Thôi Đào Nhi hơi hẹp hòi, không chịu thiệt chút nào. Con dâu thứ hai là Vương Thục, thuộc dòng họ Vương thị ở thôn bên cạnh, dịu dàng khiêm tốn, ở nhà không nói nhiều, chung quy lại có phần nhường nhịn đại tẩu này.

Thấy trong bếp củi lửa đang cháy to, Thôi Đào Nhi ngừng tay, nghiêng đầu nhìn đệ muội đang bận việc ở trước bếp: “Đệ muội à, muội nói xem Đại Ngưu và Nhị Hầu lúc nào mới về đến nhà?”

Bọn nhỏ ngày thường đi vào trường tư thục trong thành đọc sách đều do hai cô con dâu này thay phiên nhau đón đưa. Hôm nay nương nói chú em sẽ trở về sớm một chút, bảo đệ ấy đi đón đám trẻ cùng nhau đi về.

Vương Thục đang xào đồ ăn trong nồi, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa: “Gần giờ Dậu rồi (5 giờ chiều), bọn nhỏ cũng sắp tan học, chắc lát nữa là có thể về đến nhà.”

Thôi Đào Nhi nói: “Nghe nói chú em muốn cưới con gái duy nhất của tiên sinh phòng thu chi trong thành, thế chẳng phải sau này đệ ấy sẽ ở lại trong thành hay sao? Đây là cưới vợ hay là đi ở rể đây?”

Vương Thục cầm thìa trong tay không ngừng đảo xuống nồi, cũng không hé răng nói nữa.

Chuyện của chú em đã có cha mẹ làm chủ, không đến lượt nhị tẩu tử như nàng mở miệng bàn tán.

Nhìn bộ dáng như hũ nút kia của nàng, Thôi Đào Nhi bĩu môi. Nương không ở đây, thuận miệng thảo luận hai câu thì có sao đâu.

Nàng đảo mắt, lại nghĩ tới một người: “Nghe nương nói, đêm nay nhà ta còn mời nhà Tiêu Thái à. Muội đã đi qua nhà hắn, nương tử mới kia như thế nào? Ta vẫn chưa có dịp nói chuyện với nàng ấy.”

Vương Thục: “Khá tốt, người xinh đẹp, cũng vui tính, dễ nói chuyện, nương cũng luôn cười với nàng ấy.”

“Nghe nói nàng ấy còn biết thêu thùa, muội có thấy không?”

Vương Thục gật đầu.

“Đáng tiếc Thôi biểu cô cùng khuê nữ của bà ấy tới cửa bị Phó Nguyệt lạnh nhạt phải quay về, nhìn dáng vẻ này nàng ấy sẽ không dễ gì dạy người khác.” Thôi Đào Nhi nghiêng nghiêng đầu, nghĩ đến cảnh Thôi Hạnh Hoa bị đuổi ra khỏi nhà họ Tiêu mà người trong thôn nói, vừa cười vừa nói: “Nhà bà ta mặt dày thật, đã phân nhà bao nhiêu lâu rồi. Chỉ tiếc Viên Viên nhà ta còn nhỏ, mới ba tuổi, không biết về sau có thể xin nàng ấy dạy nghề hay không.”

Một họ có ba ngàn khẩu, trong thôn họ Thôi là họ lớn, mọi người loanh quanh lòng vòng cũng có thể dính dáng vào quan hệ thân thích.

Không đợi bọn họ tiếp tục nói chuyện phiếm, Trương thẩm vội vàng mang gà đi vào.

“Chuẩn bị như thế nào rồi?”

Thôi Đào Nhi vội vỗ vỗ tro bụi trên người, đi ra nghênh đón, hai mắt tỏa sáng nhìn con gà đang giãy giụa trong tay Trương thẩm: “Nương, cũng sắp xong rồi, còn hai món ăn để đệ muội xào là được. Hôm nay còn giế.t gà sao?”

Phải biết rằng, đám gà này là bảo bối của Trương thẩm.

Trương thẩm đưa gà trong tay cho con dâu cả đang đi tới: “Này, ngươi đi giế.t con gà này, lát nữa cho vào nồi, thả ít nấm vào nấu canh gà nấm nhé. Bồi bổ cho mọi người.”

“Ôi! Nương cứ đưa con, để con để con!” Ta thấy gà này là cho đứa con trai út của bà bồi bổ thì có, chẳng qua mọi người ăn chung một bàn, hôm nay bọn họ cũng có thể ăn được thịt gà. Thôi Đào Nhi ngẫm nghĩ, vui vẻ trong lòng, đi giế.t gà vặt lông.

Bên này ba người mẹ chồng nàng dâu nói chuyện, chuẩn bị yến hội buổi tối. Chỗ cửa viện, con trai út nhà họ Tôn dẫn hai cháu trai lớn nhỏ cùng ba người nhà Tiêu Thái lần lượt vào viện.

“Đại Ngưu ca ca! Nhị Hầu ca ca!”

Nhìn thấy đám bạn chơi quen thuộc tan học về nhà, Tiêu Giản kích động mà nhào tới.

Nhị Hầu tiếp được cậu bé: “A Giản, đệ tới rồi! Đi đi đi, chúng ta cùng đi chơi nào!”

Nghe thấy động tĩnh trong viện, Trương thẩm đã đi tới: “A Thái Tiểu Nguyệt tới à, tiểu tam tử tới đây, đây là tẩu tử con.” Trương thẩm chỉ vào người giới thiệu lẫn nhau, “Tiểu Nguyệt, đây là con trai út của ta.”

Sau khi gọi người tới chào hỏi, Trương thẩm đuổi ba đứa trẻ dẫn theo tiểu khuê nữ Viên Viên nhà Tôn đại gia cùng nhau đi chơi.

Dẫn người vào trong chính đường ngồi xuống, Phó Nguyệt đưa cái giỏ xách tay bên người cho Trương thẩm, vui đùa nói: “Trương thẩm sinh nhật vui vẻ! Cả nhà ba người chúng cháu đều tới cửa ăn uống, thẩm đừng ghét bỏ nha.”

Trương thẩm thích tính cách hào phóng, thân thiện của Phó Nguyệt, cười tủm tỉm tiếp nhận cái giỏ mà nàng đưa qua: “Các ngươi có thể tới đây là Trương thẩm đã vui rồi! Sao còn mang đồ vật chứ, khách sáo làm gì, đâu phải người ngoài!”

Phó Nguyệt đáp: “Trong núi săn được con gà rừng, còn có một ít điểm tâm mua được ở trong thành, đều không đáng giá tiền, thẩm nhận lấy đi.”

Hai con gà rừng không nhỏ, rất béo tốt, là Tiêu Thái săn được cố ý để lại, vẫn còn sống.

“Ai nha, đừng đứng, ngồi đi ngồi đi. Đào nhi! Rót hai ly trà tới đây.” Trương thẩm cười tiếp đón khách đến nhà.

“Nương! Con cũng khát.” Thấy nương mình vẫn quây xung quanh Tiêu Thái ca ca cùng tẩu tử Phó Nguyệt nói chuyện, con trai thứ ba nhà họ Tôn là Tôn Thế Thịnh không nhịn được mở miệng.

Vẫn còn có một người sống sờ sờ ở đây này!

“Tự mình không có tay sao? Ở nhà của chính mình còn muốn có người hầu hạ con hả?”

Trương thẩm thấy con trai út nhà mình sắc mặt hồng hào, tràn đầy năng lượng, hình như còn hơi mập lên, vì vậy không thèm bận tâm đến hắn. Bà còn muốn nhanh thả hai con gà rừng này tới hậu viện để nuôi, giữ lại từ từ ăn thịt sau.

Thôi Đào Nhi rót trà cho ba người bọn họ, sau đó lại trở về phòng bếp làm việc.

Tôn Thế Thịnh ngồi ở bên người Tiêu Thái ca, nói một số chuyện về tiệm rượu.

Tiêu Thái uống trà, yên lặng mà nghe hắn lải nhải xong mới mở miệng: “Ở tiệm rượu thì nhìn nhiều, nói ít. Hà Chưởng quầy là người khôn khéo, việc nhỏ ông ấy sẽ không ra tay can thiệp, nhưng chắc chắn ông ta đều để mắt đến, đệ phải lựa lấy mà làm. Có chuyện gì hỏi thêm sư phụ đệ là Tề tiên sinh ấy.”

“Vâng, vâng, ca ca, đệ biết rồi.”

Phó Nguyệt ngồi nghe bọn họ nói chuyện một lát, thấy hai người trò chuyện rất hợp nhau, ngồi lâu cũng nhàm chán, liền muốn đi xuống phòng bếp hỗ trợ.

Khi Phó Nguyệt thấy bọn họ ngừng chuyện lại một lúc liền chạm chạm vào Tiêu Thái: “A Thái ca, ta đi xuống phòng bếp nhìn xem.”

Tiêu Thái ngẩng đầu, thấy nàng nói như vậy liền gật gật đầu chỉ đường cho nàng: “Phòng bếp ở phía trước, bên phải, nàng đi đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play