7.

Sau đó chúng tôi cũng không nói chuyện gì nữa, bầu không khí cũng trở nên có chút kỳ dị.

Hai đứa tôi cứ thế mà ngồi xuống mà thăm dò lẫn nhau.

“Giang Phàm” - Tôi gọi cậu ta.

“Hử”

“Thật ra, nhìn cậu cũng khá đẹp trai đó.”

Sắc mặt Giang Phàm không thay đổi chút nào: “Tôi biết.”

“Cho nên……” - Tôi cố ý kéo dài âm cuối.

Cậu ta dường như có chút hứng thú, “Ừm?”

“Cậu có thể cho tôi wechat mấy anh bạn đẹp trai của cậu được không?”

“Kiều Tinh” - Mặt cậu ta liền xám xịt.

Tôi giả vờ ra vẻ yếu đuối, ngây thơ mà đáng thương rồi nói: “Lẽ nào… cậu không có bạn bè à?”

“Đưa điện thoại cho tôi.”

8.

Tôi còn chưa kịp phản ứng lại thì cậu ta đã lấy điện thoại của tôi.

M.ẹ kiếp, hai mấy năm quen biết nhau, cậu ta thế mà đoán ngay được mật khẩu điện thoại của tôi.

“Giang Phàm!” - Tôi vừa tay định giật lại điện thoại.

Cậu ta nắm lấy cổ tay tôi rồi ấn xuống bàn.

Không phải là tôi không muốn đưa điện thoại cho cậu ta, mà ở trong đó có thứ không thể để cậu ta xem được.

Từ năm 13 tuổi đã thấy được Giang Phàm là một cậu bé ngoan, nếu nuôi dạy cậu ta tốt thì sau này nhất định sẽ trở thành một anh chàng đẹp trai, lại còn có thể làm bạn trai tôi.

Được rồi, suy nghĩ này có chút b.iến th.ái, một chút thôi nha.

Điều đáng sợ là, tôi còn vừa nói chuyện với Mộ Vũ - bạn thân tôi về chuyện Giang Phàm về nước xong đó!!!!!!
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play