1.
Tôi và Giang Phàm đã quen biết nhau từ nhỏ.
Đúng vậy, quen biết nhau từ khi còn trong bụng mẹ rồi.
Nguyên nhân là do bà ngoại của chúng tôi đi chợ gặp nhau, trên đường liền bắt chuyện với nhau.
Sau đó là mẹ của chúng tôi đi chợ gặp nhau.
Sau đó nữa là hai mẹ đang mang thai chúng tôi đi chợ gặp nhau.
Sau sau nữa biến thành bà ngoại địu chúng tôi đi chợ thì gặp nhau, vậy là hai đứa trẻ chúng tôi nói chuyện với nhau.
Được rồi, kiếp sau đừng để bà ngoại đi chợ mua đồ nữa nhé.
2.
Hồi tôi còn là thực tập sinh, công ty cho tôi được nghỉ một buổi chiều. Vốn dĩ đó là một buổi chiều yên bình, nhưng lại vì một cuộc điện thoại của mẹ khiến cho mọi thứ bớt yên bình hơn.
“Bảo bối à, bây giờ con có rảnh không?”
“Làm gì thế ạ?”
“Thì là thằng bé Giang Phàm về nước rồi. Bố mẹ với dì Từ và chú Giang của con còn đang chơi mạt chược nên không rảnh. Con đi đón thằng bé đi.”
Tôi cạn lời, nhưng vẫn đồng ý với mẹ.
Giang Phàm?......
Cậu ta tuy rằng nhỏ hơn tôi nửa năm nhưng lại học cùng một khóa. Sau khi tốt nghiệp cấp 3 liền trực tiếp ra nước ngoài du học. Trước khi đi, cậu ta còn cười hihi nói rằng cuối cùng cũng không bị tôi đánh nữa rồi.
Nghe đi, đây toàn là lời lòng lang dạ thú thôi đó.