Lửa cháy gần một đêm mới tắt.
Toàn bộ nhà máy bỏ hoang đã biến thành đống đổ nát, chỉ còn lại mặt đất cháy đen và mùi hăng của các loại hóa chất bị cháy trong không khí, cho thấy nơi đây từng có một nhà máy tồn tại.
Triệu Tín Nhiên đã sớm được lính cứu hỏa kéo ra ngoài, vừa ra khỏi đám cháy thì anh ta đã ngất xỉu, trước khi ngất đi, anh ta còn kịp thều thào nói ra một câu: “Nhớ để ý coi có ai trốn ra không.” Cổ họng anh ta nghe có vẻ khàn đặc vì bị khói hun, ngoại trừ Tiểu Ngô thì không ai có thể nghe rõ câu nói này.
Các cấp dưới liền kéo anh ta ra khỏi đám cỏ dại và đưa anh ta lên xe cấp cứu đến Bệnh viện Trung tâm Thành phố Tứ Xuyên, lẽ ra Tiểu Ngô cũng phải lên xe cứu thương, nhưng cô ấy lại đang lo lắng người phụ nữ bị nhốt ở bên trong nên nhất quyết ở lại.
Ngọn lửa bùng lên dữ dội nhưng vì tính chất sản phẩm đặc biệt của nhà máy nên bọn họ không dám dùng nước để dập tắt. Sau bình minh, ngọn lửa được tự nhiên dập tắt, lúc này cảnh sát mới thay quần áo và giày dép, sau đó liền mời huấn luyện viên và sinh viên của một trường kỹ thuật nào đó ở Tứ Xuyên tới dùng máy xúc hỗ trợ đào bới bên dưới đống đổ nát để tìm kiếm dấu hiệu của người sống.
Thực ra mọi người đều biết đây là việc làm vô ích.
Không ai còn có thể sống sót một cách kỳ diệu sau khi tiếp xúc với lửa và khói suốt cả đêm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play