Triệu Tây Tự ngồi trên giường cắm trại cạnh máy tính của La Phù, anh ta ngơ ngác ngẩng đầu nhìn trần nhà trắng xóa.
La Phù đang nằm trên chiếc ghế dài gần đó và còn đang phát ra tiếng ngáy rất to, một chân anh ta đặt trên bàn, một chân thì đặt trên mặt đất, tư thế cực kỳ vặn vẹo, chỉ nhìn thôi cũng đã thấy mệt mỏi giùm cho anh ta.
Anh ta quay lại nhìn La Phù, đưa tay ra chạm nhẹ vào người đối phương rồi lấy ra một hộp thuốc chỉ còn lại hai điếu thuốc.
Cơn mưa như trút nước vẫn chưa tạnh và cũng không biết khi nào mới tạnh.
Triệu Tây Tự lặng lẽ bước ra ngoài cửa châm một điếu thuốc trong bầu trời ẩm ướt và lạnh lẽo. Khí cay kích thích quấn quanh khoang miệng, sau đó anh ta phun ra một làn khói trắng đục quẩn quanh trong không khí, nhưng nước mưa đã nhanh chóng làm màn khói tiêu tan.
Phía sau vang lên tiếng cửa mở ra, có thể nghe thấy hành động mở cửa của người nọ rất cẩn thận, nhưng cánh cửa gỗ ở nhà La Phù chỉ cần đẩy nhẹ cũng có thể làm phát ra âm thanh giòn giã như tiếng bánh xốp bị bẻ gãy, đủ để làm người ta cảm thấy khó chịu.
Anh ta muốn làm bộ như không nghe thấy cũng khó.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT