"Tại sao cô ấy không có mặt?"
Lâm Thiên Thiên hỏi.
Thời Phùng Sinh quay người, anh ta nhìn ra dòng người qua lại ngoài cửa sổ, lông mi của anh ta rất đen và dài, toàn thân anh ta toát ra một loại khí chất chán nản và dịu dàng, đối với một số phụ nữ, loại khí chất này có thể gây tử vong.
Lâm Thiên Thiên bình tĩnh nhìn khóe miệng anh ta, quả nhiên anh ta đang mỉm cười.
"Cô có biết "Những con chim bay lạc" của Rabindranath Tagore không?" Thời Phùng Sinh không nhìn Lâm Thiên Thiên, thấp giọng mê hoặc nói: "Xinh đẹp, hãy tìm thấy chính mình trong tình yêu chứ không phải trong sự nịnh nọt trong gương."
Lâm Thiên Thiên không nói gì, nhưng Thời Phùng Sinh đã quay đầu lại, qua tròng kính trong suốt của cặp kính gọng vàng, anh ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Lâm Thiên Thiên bằng đôi mắt hoa đào xinh đẹp.
“Ở trước mặt phần lớn mọi người, tôi đều không thể tìm thấy cái đẹp, đẹp là phải dùng tình yêu mới có thể nhận ra, tôi không vẽ mặt của cô ấy là bởi vì cô ấy không đẹp.” Anh ta nhếch môi cười và thu hết biểu tình biến hóa của Lâm Thiên Thiên vào đáy mắt: “Hoặc cũng có thể nói là, bởi vì tôi không yêu cô ấy.”
Sua khi suy nghĩ một lát, Lâm Thiên Thiên cong môi nhìn về phía anh ta, biểu cảm dường như có chút kinh ngạc.
“Vậy anh Thời, anh vẽ tôi cũng không có mặt à?”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play