Người Chu gia vốn không thích Nguyễn Tinh Vãn, sau khi chuyện giả mang thai bị bại lộ, lại càng thêm chán ghét.
Thái độ vẫn luôn lạnh nhạt đối với Nguyễn Tinh Vãn.
Khó trách lần này Chu Từ Thâm tức giận lớn như vậy, thì ra là cô ta đã đá phải tấm sắt rồi.
...…
Nguyễn Tinh Vãn lại trở về chờ thêm mấy ngày, vẫn không đợi được tin tức của Chu Từ Thâm bên kia.
Hôm gặp mặt ở Hoàng Hôn khiến cô có đầy đủ lý do để hoài nghi, Chu Từ Thâm kéo dài không ly hôn, là vì vô cùng ghê tởm cô, khiến cho cô đi chỗ nào cũng phải đội theo một chiếc nón xanh phát sáng lấp lánh trên đầu.
Lấy việc này để trả thù những chuyện cô đã làm với anh trước kia.
Chu Từ Thâm có kiên nhẫn kéo dài, nhưng Nguyễn Tinh Vãn không thể tiếp tục cùng anh hao phí thời gian như vậy. Cô muốn tính toán cho tương lai sau khi hoàn tất thủ tục ly hôn xong.
Cô phải kiếm sống, không muốn ngồi yên chờ chết như vậy nữa.
Sau khi Bùi Sam Sam nghe thấy cô muốn tìm công việc, miếng khoai trong tay cũng không ăn nổi nữa rồi, lập tức lên tinh thần:
“Cậu tới tạp chí của mình đi, tạp chí của bọn tớ gần đây đang muốn ký kết hợp đồng với nhà thiết kế mới, làm thương hiệu của mình.”
Nguyễn Tinh Vãn nghe vậy liền nhíu mày: “Mình...được không? Đã ba năm mình chưa ra tác phẩm nào rồi.”
“Cục cưng à, cậu làm được, dù sao cũng phải thử xem, cũng không mất gì mà.”
Nguyễn Tinh Vãn nghĩ cũng có đạo lý, gật đầu nói:
“Được.”
Ngày hôm sau Bùi Sam Sam mang theo tác phẩm ba năm trước của Nguyễn Tinh Vãn đến văn phòng của chủ biên.
Sau khi chủ biên Lâm Tư xem xong, tầm mắt dừng trên chỗ ký tên của tác phẩm, một lúc lâu sau mới nói:
“Ruan là bạn của cô à?”
“Đúng vậy, cô ấy thật sự siêu cấp lợi hại, tác phẩm cũng rất có linh khí, ký được cô ấy chúng ta nhất định sẽ không bị thiệt.”
Lâm Tư đương nhiên biết cô có bao nhiêu lợi hại, nhà thiết kế châu báu Ruan này đột nhiên xuất hiện giống như hoa Quỳnh vậy, sau khoảnh khắc nở rộ, liền biến mất không thấy tung tích.
Có người nói sau khi cô nhận được giải thưởng xong liền cạn kiệt linh cảm, không thể sáng tác ra tác phẩm nào nữa.
Cũng có người nói cô bị phú hào nhìn trúng, gả vào hào môn âm thầm sinh con rồi.
Nói chung, đủ loại tin đồn đều có.
Chỉ là không ai ngờ tới, xa cách ba năm, khi tất cả mọi người đều đã quên cô, cô lại đột nhiên trở lại rồi.
Lâm Tư nói: “Tối nay cô ấy có rảnh không, cùng nhau ăn bữa cơm đi.”
Bùi Sam Sam biết anh ta hỏi như vậy ý là chuyện này đã ổn, lập tức gật đầu:
“Có chứ, bây giờ tôi sẽ nói với cô ấy.”
..…
Lúc ăn cơm, Nguyễn Tinh Vãn và chủ biên của Bùi San San nói chuyện cũng rất hợp, tuy rằng cô năm lần bảy lượt biểu thị rằng 3 năm nay cô chưa từng cầm qua bút vẽ, Lâm Tư cũng tỏ ý không sao cả, chỉ là bảo cô nội trong tuần này, căn cứ vào phong cách chỉ định, đưa ra sơ đồ phác thảo tác phẩm.
Nếu ông chủ bên kia cảm thấy không có vấn đề gì, liền có thể trực tiếp ký tên rồi.
Ăn cơm xong, các cô vừa trò chuyện vừa đi ra ngoài, bỗng nhiên nhìn thấy tên đàn ông chó má Chu Từ Thâm đang đứng phía trước cách đó không xa, thản nhiên tán gẫu cùng người khác.
Nguyễn Tinh Vãn liền coi như không nhìn thấy anh, nhìn thẳng về phía trước, bước đi rất nhanh.
Chu Từ Thâm giương mắt nhìn qua, lông mày không dấu vết nhăn lại, trong mắt lóe lên một tia mất kiên nhẫn.
Theo anh tới tận nơi này, còn nói chỉ là mong muốn ly hôn đơn thuần?
Người phụ nữ này bắt đầu từ lúc nào tâm cơ càng thêm trầm trọng vậy.
Nhìn thấy cô tới gần, Chu Từ Thâm vừa muốn lạnh lùng mở miệng, nào biết Nguyễn Tinh Vãn đến ánh mắt cũng không thèm vứt cho anh, bước chân càng không dừng lại một chút nào.
Mặt không chút biểu tình lướt qua anh, nhanh giống như một cơn gió vậy.
“....”