Nguyễn Tinh Vãn bắt lấy tay của cô ta, không chút do dự tặng cho cô ta một bạt tai thanh thúy:
“Trước đây tôi không so đo với cô, là vì cô không xứng làm tôi tức giận, nhưng không có nghĩa là cô có thể đến giễu võ dương oai trước mặt tôi. Sao nào, làm tiểu tam rất có cảm giác ưu việt sao?”
Một cái tát này của Nguyễn Tinh Vãn, dẫn đến rất nhiều ánh mắt của mọi người xung quanh.
Khuôn mặt của Thư Tư Vi nhất thời vừa đỏ vừa trắng, thẹn quá hóa giận, cô ta lớn tiếng nói:
“Cô đừng có ngậm máu phun người, tôi mới không phải là tiểu tam, là đồ chết tiệt cô cứ bám lấy vị trí Chu thái thái không buông!”
“Cô không thấy lời này của cô logic có vấn đề sao, cho dù tôi có xấu hổ hay không, hiện tại tôi vẫn là vợ của Chu Từ Thâm danh chính ngôn thuận. Lại nói tiếp tôi cũng phải cảm ơn cô, đứa con trong bụng cô chính là chứng cớ anh ta ăn vụng bên ngoài, cô có tin tôi sẽ đi khởi tố các người không? Tôi đảm bảo anh ta sẽ trắng tay ra khỏi nhà. Cô có muốn thử không?”
Thư Tư Vi không thể tin nổi trừng to mắt:
“Cô dám....”
“Thử xem.”
Sau lưng truyền đến giọng đàn ông giống như bị gió lạnh mùa đông xuyên qua vậy, khiến tóc gáy sau lưng đựng đứng.
Nguyễn Tinh Vãn hơi giật mình, cánh tay nắm chặt cổ tay của Thư Tư Vi buông lỏng ra.
Thư Tư Vi lập tức chạy tới bên cạnh Chu Từ Thâm, tay ôm bên má bị đánh, khóc vô cùng thương tâm.
Tầm mắt Chu Từ Thâm dừng trên người cô ta, lại ngẩng đầu nhìn về phía Nguyễn Tinh Vãn, môi mỏng khẽ cong, cúi người sát lại gần, hơi thở ấm áp phả vào mặt, khí tức độc nhất vô nhị chỉ thuộc về anh kéo đến.
Nguyễn Tinh Vãn nổi giận, tên đàn ông chó mà này chắc không phải muốn chiếm tiện nghi của cô trước bao người trong đại sảnh đấy chứ, dưới tình thế cấp bách cô vung nắm đấm qua, giữa chừng bị một bàn tay mạnh mẽ mà có lực bắt lấy, cơ thể cũng bị anh ta ôm chặt vào trong ngực, nửa người dưới nhất thời kề sát, cảm giác kỳ dị lan khắp cả người, Nguyễn Tinh Vãn trong nháy mắt xấu hổ đỏ bừng mặt.…
“Đừng động.”
Giọng nói cảnh cáo không được xía vào của anh vang bên tai cô, sau đó dùng âm thanh chỉ có hai người nghe thấy nói:
“Thì ra trên bản thỏa thuận ly hôn em nói ra đi tay trắng, là chỉ cái này.”
Nguyễn Tinh Vãn ngẩng đầu, nhìn thấy trong con ngươi của anh không hề che giấu ý giễu cợt, lập tức hiểu rõ ý của anh, há miệng muốn biện giải:
“Không phải, tôi....”
“Tiền bạc đã không thỏa mãn nổi dã tâm của em nữa rồi, thứ em muốn, là cả Chu thị, đúng không?”
Không đợi Nguyễn Tinh Vãn trả lời, anh liền tiếp tục:
“Bằng không lần này em diễn một màn ly hôn lớn như vậy, là vì cái gì?”
Vì để sớm thành toàn cho đôi cẩu nam nữ các người đấy!
“Nguyễn Tinh Vãn, không phải em đánh giá bản thân quá cao rồi đấy chứ? Nếu tôi ký tên thật, em chẳng phải là mất nhiều hơn được sao.”
Nguyễn Tinh Vãn chống lại ánh mắt châm chọc của anh, mỉm cười:
“Vậy phiền Chu tổng mau chóng ký tên, chúng ta gặp nhau ở cục dân chính.”
Chu Từ Thâm giọng nói lạnh lẽo: “Tôi ký tên rồi, em lại có tính toán gì? Cầm bản thỏa thuận ly hôn làm bằng chứng khởi tố tôi sao?”
Nguyễn Tinh Vãn tiếp tục duy trì nụ cười:
“Chu tổng thật sự nghĩ nhiều rồi, chúng ta có thể hay không cho đối phương thống khoái một chút? Nếu anh thật sự không yên tâm, tôi có thể viết cho anh một bản cam đoan, bảm đảo sau khi ly hôn xong, sẽ không dùng bất kỳ mục đích gì, lấy bất kỳ danh nghĩa gì, đi bắt bí một xu nào của anh, lại ấn dấu vân tay, cái loại bảo đảm đầy đủ hiệu quả pháp luật ấy, được không?”
Chu Từ Thâm đại khái là không ngờ tới tôi sẽ nói dứt khoát như vậy, giống như nóng lòng muốn thoát khỏi anh vậy, lông mày không khỏi nhíu lại.
Thư Tư Vi thấy hai người nói chuyện quá lâu rồi, vội vàng tiến lên:
“Chu tổng.....chúng ta đi thôi, em có chút không thoải mái.”
Nguyễn Tinh Vãn lại nhìn Thư Tư Vi một lần nữa, hảo tâm nhắc nhở một câu:
“Thư tiểu thư, sau này cô tốt nhất đừng nên đi giày cao gót, trang điểm đậm, phun nước hoa nồng nặc như vậy. Cô ăn diện như vậy, chỉ tiện nghi mấy tên đàn ông xấu xa háo sắc mà thôi, chịu khổ chính là cô và đứa bé trong bụng cô đó.”
Chu Từ Thâm: “....”
Lời này của cô là đang chửi khéo ai vậy?
Nói xong, Nguyễn Tinh Vãn tự nhiên thu hồi tầm mắt, đi trước bọn họ một bước.
Chu Từ Thâm nhìn bóng lưng rời đi của Nguyễn Tinh Vãn, sắc mặt lập tức trầm xuống mấy phần.
“Chuyện mang thai, cho tôi một lời giải thích.”
Câu này, là nói với Thư Tư Vi.
Hai tay Thư Tư Vi nắm chặt váy, một lúc sau mới lắp bắp nói:
“Em....em nghe nói Chu tổng rất ghét người phụ nữ kia, em liền....liền tìm một cái cớ, muốn cô ta và anh ly....”
Chu Từ Thâm ngắt lời cô ta, sắc mặt lạnh lẽo:
“Đừng cho rằng tôi không biết cô đang muốn đánh cái chủ ý gì. Lần sau nếu lại để tôi nghe thấy mấy tin đồn như này nữa, cô tự biết hậu quả là gì.”
Thư Tư Vi cắn chặt môi, không dám nói lời nào.
Đợi tới lúc Chu Từ Thâm rời đi rồi, bạn bè xung quanh cô ta mới dám thở mạnh, lại hỏi:
“Vi Vi, Chu tổng không phải bạn trai của cậu sao? Sao anh ta lại nói với cậu như vậy?”
Sắc mặt Thư Tư Vi trắng bệch, khoảng thời gian này Chu Từ Thâm mang theo cô ta đi tham dự không ít tiệc rượu, ngoại giới đồn bọn họ có quan hệ bí mật anh cũng không ngăn cản, cô ta dĩ nhiên tự cho mình là người phụ nữ bên cạnh anh.
Vì vậy mới tìm đến cửa bảo Nguyễn Tinh Vãn thức thời nhường vị trí cho cô ta, hơn nữa còn làm giả giấy khám thai.
Có điều nghe ý tứ vừa rồi của Chu Từ Thâm.…
Đêm đó, Thư Tư Vi không dễ dàng gì mới nghe ngóng được một chút chuyện giữa Chu Từ Thâm và Nguyễn Tinh Vãn.
Lúc trước ba của Nguyễn Tinh Vãn nợ lãi cao, chủ nợ bán cô tới Hoàng Hôn, sau khi bỏ trốn cô gặp được Chu Từ Thâm, cầu Chu Từ Thâm cứu mình.
Không ngờ tới chính là, hai tháng sau Nguyễn Tinh Vãn cầm giấy khám thai tới cửa, Chu gia là danh môn vọng tộc, cực kỳ coi trọng thể diện, không muốn làm chuyện này ầm ĩ, truyền ra danh tiếng sẽ không tốt, lại thêm việc cô có thai, liền để Nguyễn Tinh Vãn và Chu Từ Thâm kết hôn.
Kết hôn chưa tới hai tháng, đứa nhỏ đột nhiên không còn rồi.
Một màn này từ đầu đến cuối đều do Nguyễn Tinh Vãn tự biên tự diễn, cô ở Hoàng Hôn bị người ta bỏ thuốc, gặp được Chu Từ Thâm, giả mang thai ép cưới, tất cả là vì để gả vào Chu gia.