Hướng Về Phía Em

Chương 8: Em phải chịu trách nhiệm (H)


4 tháng

trướctiếp

Mạnh Dịch nghe lời của cô thì bật cười, chậm rãi đẩy vào một chút, dùng hành động thực tế chặn giọng cô lại. Anh liếc nhìn ga trải giường, không có máu, cô đang giả vờ đáng thương.

Dù chậm rãi như vậy nhưng cô vẫn cảm thấy đau nhức khó chịu, Mạnh Dịch cảm thấy loại khó chịu này cũng không có gì không tốt, cô biết là anh, cô đang dung nạp anh, là cô muốn anh đi vào.

Anh hít sâu một cái, kiên định không thay đổi đẩy đến cùng rồi bất động, mặc cho cô véo vào tấm lưng đầy sẹo của anh, cô càng véo thì anh càng lớn, càng sâu. Cô đã có kinh nghiệm, thu móng vuốt lại, ôm cổ anh cầu xin, nói cô không thoải mái, không cần.

"Chờ một lát sẽ khiến em thoải mái." Anh chỉ có thể nói như vậy.

Tịch Đồng còn đang suy nghĩ, chờ đợi cô sẽ là cái gì, anh đột nhiên chạy nước rút tới chỗ sâu nhất trong hoa thất, cô tưởng mình sắp bị xẻ làm đôi, ngón chân cũng khẩn trương co rúm lại. Trên trán Mạnh Dịch nổi gân xanh, cô cắn quá chặt, nếu tùy tiện cử động sẽ bị thương.

Người đau khổ đổi thành anh, các đốt ngón tay của anh siết chặt trở nên trắng bệch, khi cô thả lỏng một chút, anh mới từ từ rút ra, đẩy vào rồi lại tăng cường lực độ mãnh liệt. Lúc anh nhận ra bản thân có thể sẽ nhượng bộ tất cả sự không cam lòng đã tích lũy qua nhiều năm, khi anh giao toàn bộ cho cô, cô khẽ rên lên, phát ra một tiếng thở dài sảng khoái.

Sợi dây trong đầu Mạnh Dịch đã hoàn toàn đứt đoạn, trước khi đứt, anh còn có thể nghĩ đến việc kê một chiếc gối dưới eo cô. Cô khó hiểu nhìn anh, anh không quan tâm không trả lời, dùng sức đánh cọc giải thích cho cô nghe.

Cô là yêu tinh sao?

Có yêu tinh sẽ mềm mại như vậy, tinh khiết như vậy, ngọt ngào đến thế, nở rộ như một bông hoa dưới người anh sao?

Mạnh Dịch 'giết' đến đỏ mắt, dục vọng khống chế bị sự dịu dàng đè nén phun ra từ lòng đất như dung nham, chảy khắp nơi. Anh chạm đến đâu đều là tro bụi, chiếc khăn lụa xanh trong hư không thật sự trở thành một lá cờ trắng đầu hàng.

Đêm khuya vắng người.

Ngọn lửa ngút trời.

Không khí đậm đặc như nồi cháo, hô hấp trở nên khó khăn.

Tịch Đồng ngửa cổ lên, há miệng như một con cá sắp chết, môi lưỡi của anh đưa hương vị của cô vào, cô muốn trốn thoát nhưng bị anh ôm ngồi ở trước người, đung đưa cắm vào không ngừng, eo như cây sậy trong gió thu.

Cô đứt quãng nói: "Xong, xong chưa, có thể..."

Mạnh Dịch cứng đờ, thật sự hiểu được tác dụng của bản thân rồi. Hơi thở kia làm sao cũng ấn không xuống, ánh mắt đều thay đổi, động tác lập tức tàn bạo gấp mấy lần, cô không chịu nổi kịch liệt như vậy, tiếng kêu thảm thiết tung bay tung bay.

Anh không lưu tình, tay xuyên qua đầu gối cong của cô, chân run rẩy một chút, đâm thật mạnh từ bên sườn, đâm cô đến trời đất u ám, nước bắn tung tóe: "Xong chưa? Nhớ, sau này ở trên giường không nên nói hai chữ này với tôi."

Anh cũng không biết cô nghĩ thế nào, lúc này cô lại hỏi anh: "Anh có mang bao không..."

Mạnh Dịch sắp bị cô làm cho tức chết: "Không mang!"

"Vậy, vậy anh đã tiêm, a... Tiêm phòng chưa... Ưm, anh chậm một chút!"

"Tiêm phòng gì cơ?" Anh không nhịn được mắng một tiếng.

"HPV..."

Anh có chút bội phục chính mình lúc này vẫn có thể tiếp tục làm, âm u nói: "Không im miệng thì sẽ làm em không khép được miệng, có nghe thấy không?"

Tịch Đồng rúc vào trong chăn, anh gạt người, hôm nay anh rõ ràng không muốn cô im miệng. Anh thích nghe cô kêu, cô càng kêu động tác của anh càng tàn nhẫn, cô không kêu về cơ bản chỉ có thể chờ chết.

Cô không chút nghi ngờ Mạnh Dịch có thể làm cô chết trên chính chiếc giường này.

Chính bản thân Mạnh Dịch cũng đã làm như vậy, kim đồng hồ treo tường chạy một vòng lại một vòng, anh đi một vòng lại một vòng trong phòng, 'đồ trang sức' ngang hông thỉnh thoảng run lẩy bẩy. Lúc thả cô vào trong bồn tắm rửa sạch cho cô cũng luyến tiếc không nỡ rời đi. Anh giúp cô bôi thuốc, giày cô bị ném mất, lòng bàn chân không biết bị cái gì làm xước, anh vừa đụng vào cô liền kêu lên đau đớn, tim anh cũng đau theo.

Lúc kết thúc cũng đã là rạng sáng, hai cái bao cao su bị ném vào thùng rác, có chút tơ máu.

Mạnh Dịch ra ban công hút thuốc, áo choàng tắm rộng mở, ngực đổ mồ hôi. Một luồng ánh sáng chiếu rọi vào tòa nhà cao tầng phía xa xa, xuyên qua không khí lạnh giá của mùa đông, chiếu vào mắt anh.

Có một chút ấm áp.

Người trên giường vùi mình vào trong chăn, ngủ say, khuôn mặt giữa gối trông càng nhỏ hơn.

Anh đến gần, ngồi xổm người xuống, hôn lên ấn đường đang cau lại của cô một cái, giọng có chút hung dữ, tủi thân: 

"Em phải chịu trách nhiệm với tôi."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp