Hướng Về Phía Em

Chương 7: Đêm đầu tiên (H)


4 tháng

trướctiếp

Mạnh Dịch bế cô vào phòng ngủ trong phòng làm việc, máy điều hòa không khí được bật ở nhiệt độ thích hợp.

Ánh sáng đột nhiên tối lại, cơ thể anh như che khuất bầu trời, ngọn núi cao và hiểm trở, che khuất đôi mắt cô. Cô ngửa người lên tìm nguồn nước, Mạnh Dịch vỗ về hôn lên trán cô, anh dùng tay trái cởi cà vạt, môi từ từ trở nên nóng bỏng.

Quần áo bị cởi ra, làn da lộ ra ngoài không khí, cảm giác mát lạnh đánh thức một chút thanh tỉnh trong cô, cho dù không tự chủ được cọ xát hai chân, cô vẫn đau đớn mơ hồ mở miệng: "Không muốn, như vậy không đúng..."

"Sẽ không có ai biết."

Những ngón tay anh nắm lấy vòng eo thon thả của cô, môi anh lướt trên làn da như tơ tằm, xuyên qua xương quai xanh rồi xuống tận dưới. Cô không nhịn được mà ưỡn lên nghênh tiếp anh, trong cổ họng phát ra tiếng nghẹn ngào như con thú nhỏ vậy.

Thế giới như bị xé nát, giác quan của cô như thiêu đốt, tâm trí cô nổ tung, cô xoay người, đặt lòng bàn tay đẫm mồ hôi lên cổ anh, há miệng run rẩy nói: "Đúng, thật xin lỗi, tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm, thật xin lỗi, anh có kết hôn chưa, có bạn gái hay chưa nha..."

Cây đồ kia của Mạnh Dịch chĩa vào cô, vừa nóng vừa cứng rắn, nghe nói như vậy nó nhảy lên một cái, anh thở hổn hển vỗ nhẹ vào mặt cô, "Nhìn rõ, tôi là ai?"

Anh là ai?

Mạnh Dịch nhìn thấy nụ cười của bản thân trong con ngươi sáng long lanh của cô, cười rất xấu, "Tôi có bạn gái rồi, thế nào?"

Cô sắp khóc, cố gắng dùng hết sức lực để thoát khỏi anh, nhưng tay chân cô lại cảm giác giống như đang bị mắc kẹt vậy, cô cũng hận chết chính mình, che mặt lại: "Anh có thể đưa tôi đến bệnh viện không..."

Cô chịu đựng để đến bệnh viện, nhưng anh có thể không nhịn được.

Anh kéo bàn tay nhỏ bé của cô ra, lại hỏi một lần: "Tôi là ai?"

Tịch Đồng nhìn anh, hai mắt trống rỗng, trong cơ thể khó chịu đến cực điểm, bùng nổ. Cô không nhịn được tuyệt vọng liếm ngực anh để giải khát, những vết cắn mềm mại khiến Mạnh Dịch không kịp chờ đợi đè cô xuống dưới người anh lần nữa.

Anh muốn mỗi một tấc của cô, muốn trong mắt cô chỉ có anh, muốn cô khắc tên anh vào máu đến hết cuộc đời.

Cô không gọi thì anh cũng không làm, dụ dỗ bên tai cô như rắn vậy: "Em biết tôi là ai, em thích tôi đúng không? Đây không phải là phạm tội, sẽ không có ai đến trừng phạt em."

Cô cắn lên trên vai anh một cái, hung hãn cắn, anh đau đến run lên, yết hầu trượt lên trượt xuống, hai mắt đỏ bừng.

Mạnh Dịch không thiếu nhất chính là kiên nhẫn, chờ cô thích nghi được một chút, cắn biến thành gặm, gặm biến thành mút. Anh tìm thấy lòng bàn chân mềm mại, một tay dính thứ nước nhớp nháp, bôi trơn cắm thêm một ngón tay, chặt đến mức khiến anh nổi điên.

Cô thở dốc gấp gáp, vùng cấm địa chưa từng có ai đặt chân khi bị chạm vào hết sức nhạy cảm, quấn quanh ngón tay anh, thèm khát nuốt. Anh quay người khám phá bên trong, quan sát từng biểu hiện nhỏ của cô, xoa xoa núm v.ú đang nhô lên của cô. 

Cô run rẩy kịch liệt, nỗi kinh hoàng và cảm giác tội lỗi khiến khoái cảm dâng trào, khi anh thêm một ngón tay ấn vào một nơi nào đó, cô bất ngờ không kịp phòng bị, co giật rồi phun ra ngoài.

Mạnh Dịch nhìn phía dưới của cô cũng khóc, phía trên cũng khóc, thật là đáng thương, dụ dỗ cô kêu lên, nhưng cô nhất định cho rằng anh là một người xấu không có đạo đức.

Ánh mắt như vậy anh sớm thành thói quen, nhưng Tịch Đồng nhìn anh như vậy lại không ổn. Anh chịu đựng đến vất vả, vừa cắm nhàn nhạt, vừa cắn răng nói: "Tôi lừa em đó, độc thân, được rồi chứ?"

Tịch Đồng càng hận anh hơn, thật sự hận chết anh, há miệng run rẩy mắng anh: Mạnh Dịch! Ưm..."

"Bé ngoan."

Anh rút ngón tay ra, siết thật chặt tấm lưng mịn màng. Đi đến chỗ hoa huyệt, anh đặt một nụ hôn lên khe hở đang ngọ nguậy, đầu lưỡi linh hoạt thăm dò vào đó.

Tịch Đồng muốn chết.

Anh thưởng thức vị ngọt của cô, cô giống như một khối chocolate, nóng bỏng đến mức sắp tan chảy trong miệng anh. Cô chỉ cảm thấy linh hồn mình hối hả chìm xuống, nhanh chóng rơi xuống vực thẳm vô tận. Sự kiên nhẫn của anh là vũ khí đáng sợ nhất, nước ấm trộn lẫn với chất độc.

Cô chìm nổi trên mặt nước, đầu óc trống rỗng, hai tay ôm lấy tấm lưng căng thẳng của anh, như nắm lấy một khúc gỗ trôi dạt, răng đánh lập cập vào nhau. Lý trí bị ham muốn khống chế không hề dễ chịu chút nào, nhưng đây là lần đầu tiên của cô, Mạnh Dịch nhất định phải làm đến bước cuối cùng.

Lúc anh tiến vào cô đã chết hai lần rồi, đầm nước bên trong dồi dào, đôi mắt cô mơ hồ, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở. Cô bị d.ương v.ật cứng rắn, nóng bỏng của anh chống đỡ đến vặn vẹo, theo bản năng đẩy anh ra ngoài. 

Mạnh Dịch siết chặt eo cô: "Ngoan một chút, tôi sẽ không làm em bị thương."

Cô vẫn sợ đau, thút thít nói: "Quá lớn... Có thể, anh có thể nhỏ lại một chút được không..."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp