Tôi buông đũa xuống rồi ngồi nghe cuộc đối thoại giữa mẹ và Thẩm Tinh Vũ.

Mẹ tôi: “Tiểu Vũ, lần này cháu về rồi có đi nữa không?”

Anh ta: “Không đi nữa ạ.”

Mẹ tôi: “Vậy cháu trở về sẽ đi học tiếp hay là đi làm?”

Anh ta: “Cháu đi làm ạ.”

Mẹ tôi: “Thời gian trôi qua nhanh thật đấy, Tiểu Vũ cũng đã đi làm rồi. Nói dì nghe xem, cháu đi làm ở đâu thế?”

Anh ta: “Cháu mới nhận được offer của Bệnh viện số một Vân Thành, vẫn còn chưa đến báo danh nữa ạ.”

Ôi, anh ta thế mà lại làm bác sĩ sao? Bác sĩ à…… tôi thích hehe, trong lòng tôi không thể nhịn được cười.

Cố Sanh Sanh ai oán mà trừng mắt nhìn tôi, “Hừ” một tiếng rồi làu bàu: “Cố Hi Hi, em đang cười ngây ngốc về chuyện gì thế hả?”

“A? Em không có làm gì hết nha.”

Tôi vội lắc đầu phủ nhận.

Cố Sanh Sanh không thèm để ý đến tôi nữa mà quay sang nói với Thẩm Tinh Vũ: “Vậy thì sau này phải gọi cậu là bác sĩ Thẩm rồi nhỉ, người làm nghề bác sĩ như chúng ta thì phải biết sống cho ngay thẳng mới là đúng đắn.”

“Đúng vậy, cảm ơn anh Sanh đã nhắc nhở, em nhớ kỹ rồi.” - Thẩm Tinh Vũ cười đáp lời.

“Tôi đây sau nhận hai chữ “nhắc nhở” được, tính ra cậu cũng đi làm sớm, cũng coi là tiền bối của tôi rồi. Có điều đi nhanh chưa chắc đã là tốt, phải đứng vững được mới phải. Nhưng muốn đứng vững ở một vị trí thì phải xem bản lĩnh của cậu rồi.”

Tình huống gì đây? Sao nghe giọng anh tôi càng lúc càng chua thế nhỉ?

Tôi nhớ là hồi nhỏ hai người họ chơi với nhau khá thân thiết mà, xảy ra mâu thuẫn từ lúc nào vậy?”

Tôi thấy dáng vẻ ngượng ngùng của Thẩm Tinh Vũ thì vội kéo tay anh tôi đi sang một bên: “Cố Sanh Sanh, mấy lời anh vừa nói khiến người khác rất ngại đó biết không hả?”

“Sao thế, từ khi nào mà em biết chủ động quan tâm đến người ngoài vậy?” - Cố Sanh Sanh tức giận nói, giọng còn mang theo vài phần trách móc: “Này Cố Hi Hi, anh nói em nghe, tốt nhất là em tránh xa Thẩm Tinh Vũ kia xa một chút, nhiều chuyện em không hiểu được đâu.”

Mấy lời anh trai nói đã làm khơi lên sự tò mò của tôi, tôi vội nghiêng đầu sang mà hỏi: “Có chuyện gì mà em không thể hiểu?”

“Vẫn còn hỏi?”

Đôi mắt dịu dàng của Cố Sanh Sanh lập tức trở nên lạnh lùng khiến tôi có chút sợ hãi.

Tôi vội nép mình bên cạnh anh, bĩu môi cãi: “Con gái đều thích hóng hớt “ăn dưa” mà, hơn nữa ai nói là em muốn đến gần anh ta, hôm nay chẳng qua chỉ là sự cố thôi.”

“Cố Hi Hi, nhớ kỹ lời anh trai nói……” - Cố Sanh Sanh còn chưa kịp nói hết lời thì mẹ tôi đã gọi hai đứa quay lại bàn ăn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play