Mưa rơi liên tục mấy tháng cuối cùng cũng tạnh, ngày thứ hai mặt trời xán lạn, bách tính tha hương đều nói với nhau, chắc chắn là trời cao phù hộ Đại Cẩm triều, mới không để trận tai ương này tiếp tục tràn lan.

Nước dâng cao phá hủy phòng ở và ruộng đồng, sau khi mặt trời ló dạng, già trẻ lớn bé trong kinh thành bắt đầu tu bổ phòng ở, khôi phục cửa hàng bị hư tổn, mặc dù thế, nét mặt họ vẫn mang theo sự mừng rỡ, cuối cùng cũng có cơ hội bắt đầu lại rồi.

Ở một con phố phồn hoa nhất kinh thành, phủ Tể tướng rực rỡ ngày xưa nay bụi phủ một tầng, cửa lớn tróc sơn đỏ, không còn không khí rộn ràng như xưa. Hai tờ giấy niêm phong chéo nhau ở khóa rồng, nhìn vào khiến người ta cảm thấy giật mình không thôi.

Trước cửa không còn xe ngựa đợi sẵn, cũng không còn khung cảnh đông như trẩy hội của ngày xưa. Trên mặt đất chất đầy rác rưởi và xác chết, nhìn vào chỉ thấy dơ bẩn và rối loạn, thỉnh thoảng có người ghé qua xem, đều không thể che đậy được sự khinh thường trong mắt.

Một mình nuôi binh, ý đồ mưu phản, đừng nói là hoàng tộc, mà ngay cả trong lòng dân chúng bình thường, thì cũng là tội ác tày trời không thể tha thứ. Hơn nữa, ngày thường Lý Đống còn một tay che trời, bách tính sớm đã hận thấu xương, bây giờ hắn gặp bất trắc, tất nhiên là giải mối hận ăn dằm trong xương, ai cũng đều mắng ác nhân tự có ác nhân trị.

Trái lại, quân Quan gia và quân Triệu gia dẫn theo quan binh bắt được quân phản loạn thì được mọi người nhất trí khen ngợi, nhất là hai tiểu bối Triệu Nghị và Tưởng Tín Chi, danh tiếng đồn xa trong trận thủy tai này, hầu như hiện giờ ai ai cũng biết.

Phản quân đã được giải quyết, nạn lụt cũng đã yên ổn, kinh thành khôi phục trạng thái yên bình như xưa, cũng có vài phần cảm giác an bình vì sống sót sau tai nạn.

Nhưng mà khác hoàn toàn với bách tính kinh thành ngoài kia, trong địa lao âm u ẩm ướt, ngục tốt mang theo đại đao hung thần ác sát đi vòng mấy vòng trước cửa ngục, đối với tiếng kêu rên của phạm nhân đều mắt điếc tai ngơ.

Đây là chỗ dành cho tội phạm tử hình, đều là những kẻ phạm phải tội lớn mới bị bắt vào đây, đã bước chân vào chỗ này, dù làm cách nào cũng không còn cơ hội trở mình.

Trong nhà lao sâu nhất, trên cỏ khô có ba người mặc đồ phạm nhân. Mặc dù ba người này chật vật, nhưng vẫn nhìn ra là quý nhân từng sống an nhàn sung sướng, mọi cử động đều vênh váo mang theo ý sai khiến. Chính là ba cha con Lý Đống.

Lý Đống bụng phệ, bộ đồ tù nhân trắng tinh đã bị hắn mặc đến dơ bẩn không nhìn nổi, sớm không nhìn ra màu sắc vốn có. Tinh thần hắn vô cùng nôn nóng, quát Lý An. “Đây đều là chuyện tốt ngươi làm ra, mau chóng nghĩ cách đi!”

Lý An không nhúc nhích, hai mắt nhắm nghiền, như không hề nghe thấy lão nói gì.

Trong lòng Lý Đống tức giận, nhưng không thể làm gì. Trên công đường những gì có thể nói đều đã nói, đáng tiếc lần này hoàng thượng đã quyết tâm muốn xử hắn. Nếu như là bình thường, chút chuyện nhỏ vươn một ngón tay là xử lý xong, nhưng lần này không một ai dám nhận bạc của lão. Trên thực tế, phủ Tể tướng đã bị xét nhà, Mỹ Cơ sớm nghe được tin đã cuốn hết của cải cao chạy xa bay, bây giờ trong tay lão chẳng còn gì cả.

Lão ngã người về sau, không kìm được mà cảm thấy phẫn nộ và sợ hãi. Cả đời lão muốn gió được gió muốn mưa được mưa, không chuyện gì là không làm được. Bây giờ bị bắt giam công khai, còn rơi vào thế bị chém đầu. Lý Đống trước giờ rất sợ chết, lúc này sao có thể cam lòng, cực lực muốn tìm một con đường sống. Bây giờ Lý An là điểm tựa duy nhất của lão, Lý An thông minh tuyệt đỉnh, chắc chắn có thể nghĩ ra cách thoát thân. Nhưng bây giờ, Lý An lại làm lão thất vọng.

Lý Dương nhìn Lý An ngồi đó, cười lạnh một tiếng, trước giờ hắn biết Lý An thông minh, tâm tư còn thâm trầm, luôn cảm thấy sợ hãi trước tài trí của đệ đệ mình. Nhưng Lý An là một người yếu sinh lý, trong lòng hắn luôn rất khinh thường, bây giờ sắp chết đến nơi, càng không che dấu sự chán ghét đối với Lý An. “Đồ quái vật thành sự thì ít bại sự có thừa!”

Lý An mắt điếc tai ngơ, trong đầu lại hiện ra nụ cười nhạt nhẽo của thiếu nữ nhỏ tuổi. Lời nàng nói văng vẳng bên tai, mỗi một câu đều là lời nguyền đẩy người ta xuống vực sâu.

Ở trong địa lao lý trí cũng dần rõ ràng hơn, Lý An bèn suy nghĩ lại tất cả mọi chuyện một lần, cuối cùng dần tìm ra đầu mối trong việc này, bắt đầu từ lúc Lý Dương lần đầu tiên tới Tưởng phủ gặp Tưởng Tố Tố rồi bị thiến, ngay khi ấy họ đã rơi vào tròng của Tưởng Nguyễn rồi.

Chuyện của Lý Dương chỉ là một mồi dẫn, kẻ nàng muốn đối phó, rõ ràng là toàn bộ phủ Tể tướng. Nhưng mà Lý Đống và Lý An, bao gồm cả hắn, đều vô tri vô giác đi thẳng vào cái bẫy Tưởng Nguyễn cố ý sắp đặt. Tưởng Nguyễn tính toán mọi thứ, thậm chí hắn có một cảm giác hoang đường rằng Tưởng Nguyễn đã sớm biết chuyện về quân Xích Lôi và sự thiếu sót của cơ thể hắn, nàng cố ý tỉ mỉ sắp xếp một vở tuồng, mà quân Xích Lôi chính là lá bài chủ chốt, là vũ khí cuối cùng nàng dùng để phá hủy bọn họ.

Trên đời này tại sao lại có người như thế?

Trong lòng Lý An căng thẳng, hắn cả đời thông minh tự phụ, dù bị Tưởng Nguyễn tính kế hắn cũng có thể nghĩ rõ ràng, chỉ còn một việc, cho đến hiện tại hắn vẫn luôn thấy khó lý giải.

Đó chính là, tại sao Tưởng Nguyễn lại muốn làm như vậy?

Mục đích của nàng là gì? Nàng đẩy cả phủ Tể tướng vào đường cùng, tất nhiên phải có thù hận chất chồng như núi, sâu như biển. Nhưng trước kia hắn đã cho người điều tra, không hề tra ra bất kỳ nguyên do nào.

Làm vậy mà chẳng có nguyên do? Có thể ư?

Lý An còn đang trầm tư, không phát hiện ngục tốt đã biến mất từ lúc nào.

Đợi hắn nhận ra xung quanh quá yên tĩnh, trực giác cảm thấy quái lạ, Lý An chợt mở hai mắt ra, chỉ thấy hai người mặc y phục đen bịt mặt từ trong tối đi ra.

Hắn quét nhìn một vòng, không nhìn thấy bóng dáng ngục tốt đâu. Lý Đống và Lý Dương cũng phát hiện ra hai tên mặc đồ đen bịt mặt, vui vẻ nói. “Tráng sĩ, các ngươi tới cứu chúng ta ra sao?!”

Hai người bịt mặc không nói không rằng đi tới cửa lao, không biết họ lấy được chìa khóa từ đâu, im hơi lặng tiếng mở cửa nhà lao ra.

Lý An chăm chú nhìn động tác của hai người, trong mắt lóe lên sự hoài nghi, ngoại trừ Bát hoàng tử Tuyên Ly hắn không nghĩ ra ai đứng sau việc này. Nhưng mà mặt ngoài thì Tuyên Ly có vẻ ôn hòa dễ gần, thực chất tâm tính lạnh lẽo, nếu có lợi với hắn, tất nhiên hắn sẽ chiêu đãi chu đáo, nếu vô dụng, cũng chỉ có thể trở thành vật hy sinh cho hắn mà thôi. Bây giờ phủ Tể tướng vớ phải tội danh mưu đồ tạo phản, là cái gai trong mắt hoàng thượng, chỉ cần có một chút liên quan đến phủ Tể tướng, sau này đều sẽ trở thành kẻ thù trong mắt hoàng thượng. Lấy tính tình Tuyên Ly, lúc này phải là bỏ xe giữ tướng mới đúng, giữa hai cái hại, nếu phải chọn, hắn sẽ chọn cái hại nhỏ hơn, làm sao có thể cho người đến cứu bọn họ?

Hắn chưa kịp hỏi nghi vấn trong lòng mình ra, Lý Đống và Lý Dương đã đứng dậy, đôi mắt sáng quắc nhìn hai người bịt mặt. Sau khi mở cửa nhà lao ra, một người đột nhiên tiến tới khống chế Lý Đống và Lý Dương, tên còn lại nhanh chóng vung tay, Lý Dương và Lý Đống không biết đã bị ném thứ gì vào miệng.

Lý Dương và Lý Đống sửng sốt, tên kia đã bước tới chỗ Lý An, cũng nhét thứ gì đó vào miệng hắn.

Lý Đống cảm thấy bất thường, hoài nghi nhìn hai kẻ bịt mặt. “Các ngươi muốn làm gì?”

Một người trong đó lạnh lùng nói. “Khiến cho các ngươi nhỏ tiếng một chút mà thôi.”

Dứt lời, không nói thêm nữa, đưa tay chặt một cái vào gáy Lý Đống và Lý Dương, hai người gục xuống trong nháy mắt, Lý An thấy thế thầm biết không ổn, nhưng chưa kịp phản ứng, đã cảm thấy gáy mình mát lạnh, đầu óc trống rỗng, mất đi ý thức.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play