Trên đường trở về phủ, Tưởng Tín Chi luôn nói bóng nói gió chuyện Tưởng Nguyễn qua đêm với Tiêu Thiều, Tưởng Nguyễn luôn nói chưa từng có chuyện gì phát sinh, Tưởng Tín Chi lại một mực không tin. Luôn miệng nói. “A Nguyễn, bây giờ muội còn nhỏ quá, rất nhiều chuyện còn chưa hiểu rõ, sau này gặp phải nam nhân nào, nhất định phải mở to mắt ra nhìn rõ, đừng để người khác dùng lời ngon tiếng ngọt lừa gạt.
Đây là dạy nàng cách nhìn nam nhân ư?
Tưởng Nguyễn thầm thở dài, nói với Tưởng Tín Chi. “Đại ca cho rằng có tấm gương là phụ thân trước mặt, muội còn có thể ôm chờ mong gì với nam nhân trong thiên hạ sao?”
Tưởng Tín Chi sửng sốt.
Tưởng Nguyễn nghiêm túc nhìn nhắn, nói. “Ngay khi còn nhỏ muội đã thấy nam nhân dễ thay lòng đổi dạ nhất thế gian này, sao có thể dễ dàng bị người khác dùng lời ngon tiếng ngọt lừa lọc. Không nói hiện tại, dù cho sau này muội cập kê rồi, cũng không muốn gả cho một người xa lạ đi đến hết đời, cả ngày lục đục với năm thê bảy thiếp của hắn. Chỉ cần có thể theo đại ca, trọn đời không lấy chồng cũng không sao cả.”
Đây cũng là lời thật lòng của nàng, cuộc đời này nàng vốn mang theo thù hận mà đến, chỉ vì muốn chính tay dìm kẻ thù xuống địa ngục, Tưởng Tín Chi nói đến nam nhân, dù nàng gặp được ai, cũng đều không thể, và cũng không muốn dây dưa.
Tưởng Tín Chi nhìn dáng vẻ nghiêm túc của muội muội nhà mình, trong lòng chấn động. Rõ ràng Tưởng Nguyễn không biểu hiện điều gì ra mặt, nhưng vào thời khắc ấy hắn lại cảm nhận được một cảm giác tiêu điều khắc cốt ghi tâm. Dù là cốt nhục chí thân, huynh muội cùng một mẹ sinh ra, hắn cũng chẳng thể chia sẻ mảy may, chỉ có thể bất lực nhìn bóng lưng cô độc của Tưởng Nguyễn, tựa như một giây kế tiếp nàng sẽ trở thành một linh hồn, biến mất khỏi thế gian này.
Một lát sau, hắn thấp giọng nói. “Vậy thì không ổn… Nam nhân trên đời này tuy rằng đều giống nhau, nhưng nếu suy xét kỹ, luôn có một vài người không phải như vậy… Nói chung cả đời không lấy chồng, việc này không được.”
Tưởng Nguyễn. “...”
Hai người về tới Tưởng phủ, Lộ Châu và Bạch Chỉ nhận được tin đã sớm đừng chờ ở cửa phủ, thấy Tưởng Nguyễn đều lo lắng xông lên. “Tiểu thư!”
Lộ Châu và Liên Kiều tiến lên đỡ Tưởng Nguyễn, thấy xiêm y của Tưởng Nguyễn dính máu, hoảng sợ kêu lên. “Tiểu thư bị thương rồi!”
Bạch Chỉ kinh hoảng quan sát nàng, Tưởng Tín Chi nói. “A Nguyễn, ta đi tìm đại phu, muội về phòng nghỉ ngơi trước. Hai người các ngươi đi tìm chút gừng pha nước nóng lại đây, đêm qua muội ấy ở ngoài một đêm, đừng để bị nhiễm phong hàn.”
Bạch Chỉ và Liên Kiều vội vã đáp lời, đỡ Tưởng Nguyễn về trạch viện của nàng. Sau khi đỡ nàng nằm xuống giường, Bạch Chỉ đi lấy nước nóng, Lộ Châu đi lấy một bộ xiêm y sạch sẽ cho Tưởng Nguyễn thay, Tưởng Nguyễn hỏi. “Liên Kiều sao rồi?”
Lúc đó Liên Kiều bị Lý An chưởng hộc máu, cũng không biết bây giờ thế nào. Lộ Châu nói. “Liên Kiều tỷ tỷ không sao, thiếu gia đã mời đại phu tới xem, nói là cần tĩnh dưỡng nửa tháng. Sao tiểu thư lại bị thương?” Nàng cẩn thận gỡ lớp băng bó tối qua Tưởng Nguyễn làm, ngạc nhiên nói. “Ôi, vết thương mới đây đã kết vảy rồi, may quá, lành nhanh như vậy, chắc chắn sẽ không để lại sẹo.”
Tưởng Nguyễn nghe vậy cũng nhìn qua, quả nhiên, vết thương đêm qua nay đã kết một lớp vảy, suy nghĩ một chút, nàng lấy bình sứ men xanh Tiêu Thiều đưa tối qua ra, nói với Liên Kiều. “Đây là thuốc trị thương, ngươi cầm đi.” Thuốc này linh nghiệm như vậy, không chừng sau này phải cần dùng đến.
Lộ Châu thấy thuốc kia bèn biết là thuốc tốt, không nói hai lời cầm bình sứ đi tìm chỗ cất thật kỹ. Bạch Chỉ bưng bát nước gừng về, Tưởng Nguyễn nhận lấy uống một ngụm, cảm nhận được tay chân lạnh lẽo nay đã ấm hơn một chút, hỏi. “Bên Nghiên Hoa uyển thế nào rồi?”
Bạch Chỉ nghe vậy thì mỉm cười, nói. “Sắp lật trời rồi ạ, hôm qua lúc nhị tiểu thư được đưa về mặt toàn là máu, hình như là xe ngựa bị lật rồi rơi xuống bụi gai, cách một lúc lâu quan binh mới tìm thấy, bỏ lỡ thời cơ, đại phu đã nói có thể sẽ để lại sẹo.”
Bỏ lỡ thời cơ? Tưởng Nguyễn nhíu mày, hôm qua nhiệm vụ tìm người là do quân Quan gia và quân Triệu gia làm, Triệu gia tất nhiên không cần phải nói, quân Quan gia cũng sẽ nghe mệnh lệnh của Tưởng Tín Chi, không phải họ cố ý đấy chứ? Nàng đương nhiên sẽ không cảm thấy đồng tình với Tưởng Tố Tố. Lại nghe Bạch Chỉ nói. “Đó còn chưa tính là gì đâu ạ, nhị thiếu gia kia ngu ngốc cực kỳ, lúc mọi người bị tập kích thì hắn ngồi yên lành uống trà trong xe ngựa, cuối cùng bị mặc định là đồng đảng của phản tặc nên bị bắt đi luôn rồi. Lúc này Nghiên Hoa uyển người ngã ngựa đổ, đang bổ đầu nghĩ xem phải làm cách nào để cứu nhị thiếu gia ra.”
Tưởng Nguyễn kinh ngạc, buông bát nói. “Bị bắt rồi ư!”
“Đây chính là ác có ác báo.” Lộ Châu đi cất thuốc trở về, nói. “Nghe nói lúc ấy nhị thiếu gia ngồi trong xe ngựa thong thả ung dung uống trà, rất tự tại, kết quả lúc quan binh tới lúc soát, mặt mũi hắn tái cả lên.” Nói xong cảm thấy buồn cười, thế là ‘phốc’ một tiếng bật cười.
Tưởng Nguyễn trầm ngâm giây lát, lấy tính tình Tưởng Siêu, ngược lại không phải là không làm được việc này. Hắn vốn tự phụ, không biết giấu kín lòng riêng của mình. Nếu cảm thấy tình thế thoáng có lợi, sẽ đắc ý vênh váo. Có lẽ lúc đầu hắn chắc chắn người xảy ra chuyện là mình, còn xe ngựa của đám Tưởng Tố Tố gặp chuyện chỉ là làm ra vẻ mà thôi, càng không nghĩ đến quan binh lại đến nhanh như vậy, nhanh đến mức hắn còn chưa kịp bày ra dáng vẻ kinh hãi hoảng sợ khi bị thổ phỉ tập kích.
Đúng là ngu hết phần thiên hạ.
Nhưng Tưởng Nguyễn cũng biết, chỉ dựa vào điều này mà quy tội cấu kết phản tặc cho Tưởng Siêu là không khả thi, chỉ cần không có chứng cứ xác thật, dù ai cũng không thể nào định tội Tưởng Siêu. Chỉ là tuy tội không đáng chết, nhưng đã vào chốn ăn thịt người như địa lao, thì chưa chắc đã đơn giản như vậy.
Hạ Nghiên, e rằng phải hao tâm tổn sức một phen vì chuyện này rồi.
Đột nhiên, một nha hoàn tam đẳng đứng bên ngoài gõ cửa, Tưởng Nguyễn bảo nàng đi vào, nha hoàn kia nói. “Tiểu thư, Lâm Lang tỷ tỷ hầu hạ phu nhân nói muốn người tới Nghiên Hoa uyển một chuyến.”
Ồ vậy ra là muốn đánh chủ ý lên đầu nàng?
Tưởng Nguyễn mỉm cười, trong mắt thoáng hiện sự châm chọc. Nhẹ nâng bát nước gừng bốc khói, khói bay lượn lờ như màn sương mờ ảo, che đậy ánh mắt của nàng.
Bạch Chỉ trừng mắt, bắt chước dáng vẻ đanh đá chua ngoa thường ngày của Liên Kiều, nói. “Mắt các ngươi bị mù hết rồi sao, không thấy tiểu thư vừa mới thoát chết, lại còn đang bị thương, hiện giờ vô cùng suy yếu ư? E rằng sức để bước đi cũng không có, còn đang chờ đại phu đến khám bệnh, lòng dạ phu nhân từ bi, sao có thể bức ép không quan tâm tiểu thư như vậy chứ? Nhất định là đám các ngươi ăn nói hồ đồ.”
Tiểu nha hoàn tam đẳng sửng sốt, lắc đầu liên tục nói. “Nô tỳ không dám nói dối.”
Lộ Châu không nhịn được nói. “Còn ở lại làm gì, còn không mau đi đáp lời, tiểu thư nhà chúng ta lúc này cần phải tĩnh dưỡng, đừng bức ép lúc người đang bị thương trong người.”
Dứt lời, không quan tâm nha hoàn kia còn muốn nói gì, đẩy nàng ta ra ngoài, dứt khoát đóng cửa lại luôn.
“Tiểu thư, bọn nô tỳ làm được rồi.” Lộ Châu cười hì hì nói. “Để Nghiên Hoa uyển tự ôm âu sầu đi thôi, tối qua tiểu thư bị kinh sợ, hôm nay người phải ăn gì đó bồi bổ thân thể thôi, nên làm món gì mới được đây?”
...
Trong Nghiên Hoa uyển, Hạ Nghiên nghe nô tỳ bẩm báo xong, tức giận đập vỡ ly trà, cắn răng nói. “Nàng ta dám!”
Dám nói ra những lời vô liêm sĩ như vậy! Có ai không biết hôm nay nàng ta trở về chỉ bị thương nhẹ, lúc rơi xuống vách núi, còn có Tiêu Thiều đích thân cứu giúp, bây giờ Tưởng Tín Chi gióng trống khua chiêng trở lại, rốt cuộc bọn chúng muốn gì? Bà nhìn Tưởng Tố Tố nằm trên giường, trong mắt đều là xót xa, Tưởng Nguyễn dám nói sức khỏe suy yếu, còn Tố nhi của bà, bây giờ đang bị hủy dung nằm yên trên giường, sau này tỉnh lại nên làm sao đây?
Hạ Nghiên siết chặt nắm tay, còn có Tưởng Siêu, bây giờ đang bị nhốt trong địa lao, không biết ra sao? Tưởng Quyền đã tới chỗ quan viên thụ lý, tội cấu kết phản tặc không phải nhỏ, vốn nghĩ quan hệ của Tưởng Nguyễn và Tiêu Thiều không tệ, có thể lợi dụng Tưởng Nguyễn khiến Tiêu Thiều ra tay giúp đỡ. Nếu như lấy cớ đều là huynh muội Tưởng phủ, vì danh tiếng, Tưởng Nguyễn cũng sẽ không thể không đi tìm Tiêu Thiều giúp.
Ai biết được nàng ta lại trở mặt như thế, chặn người ngoài cửa, còn dùng lý do đường hoàng như vậy, bị thương nặng? Sức khỏe suy yếu?
Tiện nhân! Hạ Nghiên siết chặt nắm tay, việc này quan trọng, Hạ Thành còn chưa chắc có thể bảo vệ mình thoát khỏi vũng nước đục này, nên làm sao đây? Bà vùng vẫy một hồi, rốt cuộc hạ quyết tâm nói. “Đi lấy chìa khóa khố phòng cho ta.”
“Phu nhân là muốn?” Lý ma ma nói.
“Không trả giá không được, lúc này tính mạng Siêu nhi là quan trọng nhất.” Hạ Nghiên cắn răng nói.
...
Trong phủ Cẩm Anh vương, Dạ Phong quỳ xuống. “Thuộc hạ sai rồi, xin chủ tử trách phạt.”
Nhận lầm ân nhân cứu mạng của Tiêu Thiều, còn xem kẻ thù của ân nhân cứu mạng Tiêu Thiều thành ân nhân, cho dù Dạ Phong có mười cái mạng cũng không đủ chết. Cũng không phải hắn sợ chết, mà chỉ sợ từ nay về sau Tiêu Thiều không cho hắn đi theo bên cạnh nữa. Hắn không khỏi nhụt chí, có ai ngờ được đêm đó Tưởng Nguyễn giả thành nha hoàn trà trộn vào đội ngũ, đúng lúc người ngoài lại nói chỉ có Tưởng nhị tiểu thư đi dâng hương, thật sự là nghiệt duyên.
Dạ Phong thở phào nhẹ nhõm, lại nghe Tiêu Thiều nói. “Vị trí của ngươi, tạm thời do Cẩm Nhất thay thế.”
Dạ Phong. “...”
Dạ Phong ủ rũ cúi đầu đi ra ngoài, vừa bước ra đã thấy Lâm quản gia ghé cửa nghe lén, vẻ mặt đồng tình nhìn hắn, nói. “A Phong, sao ngươi lại làm vương gia tức giận? Nào nào, chờ một chút, đừng vội đi, nói cho ta biết tối qua vương gia và tiểu thư Tưởng gia xảy ra chuyện gì? Sao ngài ấy lại nhảy xuống vực cứu người vậy?”
Đợi sau khi Dạ Phong rời khỏi, Tiêu Thiều viết vài chữ lên giấy, sau đó cuộn tờ giấy lại, bỏ vào một ống đồng nhỏ. Gảy chuông trên bàn một cái, chuông kêu ‘đinh đang’, một còn bồ câu trắng như tuyết từ ngoài cửa sổ bay vào, đậu xuống bàn sách.
Tiêu Thiều cột ống đồng lên chân bồ câu, bồ câu trắng nghiêng đầu nhìn hắn, duỗi mõ mổ ngón tay hắn. Tiêu Thiều sờ sờ đầu của nó, vung tay lên, bồ câu trắng bay ra ngoài cửa sổ.
Hắn cúi đầu, ánh mắt rơi xuống chiếc khuyên tai khảm ngọc hoa hồ điệp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT