17
Đêm hôm ấy, xương cốt toàn thân tôi đau không thở nổi.
Cơ thể như bị ép chặt trong một cái hộp kín mít.
Tôi loáng thoáng nghe tiếng bố mẹ:
“Được không?”
“Chắc chắn không thành vấn đề. Từ ngày mai trở đi, nó sẽ quên sạch mọi chuyện về Thẩm Nhất Xu...”
“Ba ngày sau chúng ta dẫn nó đến chỗ thi khám cũng không cần lo nó giở trò.”
“Nó chính là cô con gái nghe lời nhất của chúng ta...”
Chớp mắt, tôi thấy như mình đã rơi vào bóng tối vô tận.
Sáng sớm hôm sau, tôi mơ mơ màng màng choàng tỉnh. Ánh nắng chiếu thẳng vào giữa phòng, sưởi ấm cả người tôi.
Bên giường có mảnh giấy nhắn:
[Con gái ngoan, bố mẹ có việc ra ngoài. Con ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi đi nhé, bố mẹ xin nghỉ học giúp con rồi.]
Tôi xoa mày, cứ phân vân mình quên gì đó thì phải.
Tôi đứng lên, quan sát mọi thứ trong nhà.
Rõ là rất quen thuộc, nhưng lại vô cùng lạ lẫm.
Trên tường phòng khách treo kín ảnh chụp gia đình. Tôi và bố mẹ, ba người chụm đầu vào nhau, trông hết sức hạnh phúc.
Khoan... Ba người?
Ký ức nói cho tôi rằng nhà tôi chỉ có ba người.
Nhưng từ tận đáy lòng có gì đó khác sống động như thật cơ.
Tôi đi gõ cửa hàng xóm nhà đối diện.
Ông lão tò mò nhìn tôi:
“Sao đấy cháu?”
Tôi châm chước lựa lời mãi:
“Dù hỏi thế này hơi kỳ cục, nhưng cháu vẫn muốn hỏi ông một chút. Nhà cháu có mấy người vậy ạ?”
Ông cụ chắc nghĩ tôi có lẽ điên thật rồi nên giọng điệu đầy thương hại:
“Nhà cháu có ba người.”
Tôi hốt hoảng trở về, lại trông thấy một cánh cửa khép hờ.
Tôi đẩy cửa theo bản năng.
Đó là một gian phòng chứa đồ, bày linh tinh đủ thứ.
Một bóng dáng loé lên từ góc khuất của ký ức, nhưng tôi không kịp thấy rõ.
Tôi nhấc chân đi vào, sao tôi cứ cảm thấy căn phòng này vốn không trông như này nhỉ?
Đột nhiên, tôi dừng khựng lại.
Một góc phòng không gây chú ý vang lên tiếng ‘bộp’ rất khẽ.
Hình như dưới sàn nhà là một không gian rỗng.
Tôi cúi xuống, cậy nhẹ tấm ván gỗ lót sàn.
Tức thì, tim tôi như ngừng đập.
Đó là một hộp quà đóng gói siêu đẹp.
Đuôi của phần nơ bướm đính bên trên rất dài, là cách tôi thường thắt nơ.
Nhưng tại sao tôi lại không nhớ nổi món quà này mình định tặng ai?
Tôi mở hộp ra xem, bên trong là một mặt dây chuyền pha lê hình chim giương cánh muốn bay sinh động như thật.
Tôi giơ lên trước ánh nắng theo bản năng.
Đột nhiên đồng tử mắt tôi giãn rộng.
Ánh nắng xuyên thấu qua lớp pha lê, hắt bóng lên tường.
Trông như hai cô gái gắn bó bên nhau.
Là ai?
Là tôi!
Đầu tôi nhức như sắp nổ tung.
Lờ mờ có hồi ức chuẩn bị phá tan lồng giam.
Những hình ảnh chồng chéo lên nhau.
Tôi đang thiết kế mặt dây chuyền.
Tôi tự tay gói quà.
Tôi lén giấu quà dưới sàn nhà, đó là hộc bí mật mà chỉ có tôi và chị gái biết đến!
Chị gái!
Tôi có một người chị!
18
Tôi xông ra khỏi cửa, phóng tới căn cứ như điên.
Trên đường tôi còn lặp đi lặp lại giống một con thần kinh:
“Mình có chị gái, không được quên.”
“Mình không được quên.”
“Em không thể quên chị được.”
Tôi lảo đảo xông vào căn cứ:
“Tiểu Bàn! Hỏa Sài!”
Hai người chúng nó nghe tiếng chạy ra:
“Sao đấy?”
Tôi thất hồn lạc phách níu lại bọn nó:
“Tôi có một chị gái, đúng không?!”
Hai chúng nó ngơ ngác không hiểu gì:
“Hả? Bà không phải con một à?”
Tôi hoảng hốt.
Tôi biết mình chắc chắn có một người chị.
Nhưng tại sao tất cả mọi người không ai nhớ?
Tại sao lại xoá sổ chị tôi khỏi thế giới này…
Tôi vùi mặt vào cánh tay, rấm rức nức nở.
Một lúc lâu, hai cánh tay vươn tới, nắm lấy cổ tay tôi.
Tôi ngẩng đầu.
Vương Tiểu Bàn và Hỏa Sài đang nhìn tôi.
Chắc hẳn bọn nó nghĩ tôi bị điên nhỉ…
Chợt bọn nó bật cười, nói với tôi:
“Ừ, Thẩm Viên, bà có một chị gái.”
“Chỉ cần bà nói có thì chúng tôi tin hết.”
“Đừng sợ, chúng tôi ở bên bà.”
19
Cái gọi là ‘quái thai’ chẳng qua là người không hợp với thế giới này mà thôi.
Nhưng ai quy định quái thai không thể đối đầu với cả thế giới đây?
Tiểu Bàn và Hỏa Sài vẫn luôn ở bên tôi.
Mỗi lần trí nhớ của tôi sắp bị niêm phong, bọn nó sẽ kiên quyết khẳng định với tôi:
“Thẩm Viên, bà có một người chị.”
“Bà yêu chị ấy hơn cả sinh mệnh.”
Tôi tìm ra ba lô của mình ở căn cứ.
Bên trong có một viên ngọc phật, kèm theo ghi chú bằng nét chữ của chính tôi:
[Di vật duy nhất, không được để bố mẹ phát hiện, tạm thời lưu giữ ở đây.]
Tôi lại đeo ngọc phật vào cổ.
Tối hôm qua bố mẹ đã soát người tôi rồi nên chắc hôm nay không soát nữa đâu.
Tôi còn phát hiện một món quà khác.
Ký tên là Chu Ninh Hoa.
Bên trong có một con gấu bông mặc áo và đội mũ cử nhân. Trên quần áo thêu bốn chữ [Đại học Bắc Kinh].
Ngoài ra, còn có một phong thư tôi viết cho chính mình:
[22/3 ngày Nguyệt phá.
Chị nói phải tập trung vào bản thân.
Chị nói đừng quên chị ấy.
Nhớ lấy, phá hủy thi khám Khương Nữ.]
Ông cố của Hỏa Sài đã bế quan, nghe nói đang chờ lôi kiếp cuối cùng để đắc đạo thành tiên.
Trước khi bế quan, ông cụ dặn Hỏa Sài chuyển cho tôi vài lời:
“Ba ngàn con đường, nhưng nếu đi vào con đường đánh mất chính mình thì con đường ấy đâu có nghĩa lý gì?”
20
Nhân lúc bố mẹ chưa kịp phát hiện, tôi vội vàng về nhà.
Ngoài dự đoán, liên tiếp hai ngày bọn họ không xuất hiện.
Mãi đến sáng ngày Nguyệt phá, bố mẹ tôi mới về với vẻ phong trần mệt mỏi.
Vừa vào cửa mẹ đã nhìn tôi chằm chằm, hỏi:
“Viên Viên, con còn nhớ Nhất Xu không?”
Hình như bà ta chắc chắn tôi không nhớ rồi nhưng vẫn muốn xác nhận lại một chút.
Tôi lại bất ngờ đưa ra đáp án khác:
“Nhớ ạ.”
Đúng lúc mặt bố mẹ biến sắc, tôi nhún nhún vai:
“Bách lậu kiến nhất xu, thơ Tô Thức viết.”
Bố mẹ thở phào, nở một nụ cười quái dị:
“Có thể đi thi khám của Khương Nữ rồi.”
Tôi giả bộ nghe không hiểu, che giấu tất cả cảm xúc.
Nhưng tôi thầm giễu cợt từ đáy lòng: Sao có thể không nhớ được chứ?
Mấy ngày nay ký ức của tôi bị niêm phong đi niêm phong lại, cứ nhớ ra một hồi rồi lại bị ép quên.
Tiểu Bàn và Hỏa Sài thay phiên nhau gọi điện thoại cho tôi, nhắc đi nhắc lại tôi có chị gái.
Nhưng tôi vẫn chưa yên lòng.
Thế là tôi lấy một cái kim, ghim thẳng vào trong cánh tay.
Mỗi khi cảm tưởng sắp quên thì tôi sẽ gồng lên một cái.
Cơn đau nhói nhắc nhở tôi không được phép quên.
Chỉ có tự mình trải qua thì mới hiểu Khương Nữ đáng thương thế nào.
Mỗi tiếng nói mỗi cử chỉ đều bị trói buộc trong thể xác hoàn mỹ.
Không được phép sai lầm dù chỉ một tơ một hào.
Từ khẩu vị, tới thói quen, đến sở thích, rồi cảm xúc,…
Thậm chí cả lương tri và phán đoán;
Tất cả đều không quan trọng, toàn bộ đều bị trấn áp.
Đến mức tôi cảm thấy bản thân đã không còn là chính mình.
Cứ hễ tỉnh táo là tôi lại xót xa:
Vậy nên 18 năm qua chị tôi ngày nào cũng sống như thế này ư?
Thế thì có khác gì một con rối, một linh vật đâu?
21
Không bao lâu sau, bố mẹ dẫn tôi đi.
Bọn họ rất cẩn thận tịch thu điện thoại và bịt kín mắt tôi.
Xe chạy cực kỳ lâu, rốt cục cũng dừng lại.
Bố mẹ cởi miếng vải đen trên mắt tôi xuống, dẫn tôi đi vào một cái hang đá.
Sâu tít bên trong, có một pho tượng nam đầu đội vương miện uy nghi, cao lớn, và ngạo mạn.
Dưới chân hắn là một pho tượng nữ đang quỳ, khuôn mặt nàng mỹ lệ dịu dàng.
Trên tấm bia đá bên cạnh khắc một hàng chữ:
[Thần linh, nhân loại, yêu ma
Khắp trời đất này phải thần phục ta.]
Tôi đang mải quan sát xung quanh thì bố mẹ đột nhiên dịu dàng mở miệng:
“Viên Viên, nằm vào đi con.”
Lần theo hướng tay bọn họ chỉ, tôi thấy một cái thi khám hình người, mô phỏng theo dáng phụ nữ.
Tôi không nhịn được mà vươn tay chạm vào, sau đó kinh hoảng phát hiện ra một điều.
Cái thi khám kia như có sinh mệnh, mặt ngoài toả hơi ấm, còn lờ mờ phập phồng như đang thở.
Bố mẹ tiếp tục dụ dỗ:
“Nằm vào đi...”
“Nằm vào rồi thì con chính là người hoàn mỹ nhất trên thế giới này.”
Tôi giả vờ định vào, lại đột nhiên đứng im đúng lúc bố mẹ đang mừng phát điên.
Tôi đứng trước chiếc thi khám, xoa cằm đặt câu hỏi:
“Tốt thật vậy luôn? Thế sao các người không tự mình vào đi?”
Bố mẹ lộ nguyên hình:
“Thẩm Viên, hôm nay mày đừng hòng trốn.”
“Mày không vào cũng phải vào!”
Thấy bọn họ dồn từng bước, muốn ép tôi vào trong thi khám, tôi không muốn giả bộ nữa, lạnh lùng cười hỏi:
“Đầu tiên là chị tôi, giờ là tôi. Xong rồi sao nữa? Lại sinh một đứa em gái cho tôi làm vật tế à?”
Bố mẹ không ngờ tôi vẫn nhớ chị tôi, càng không ngờ tôi biết nhiều chuyện như thế.
Bọn họ lộ ra biểu cảm âm u:
“Mày nên thấy vinh hạnh vì được nhận đặc ân này.”
Dứt lời, bố lao về phía tôi.
Tôi giật lùi theo bản năng, đã thấy mẹ đứng chặn đường lui của tôi từ bao giờ.
Đúng lúc này, giọng nói quen thuộc vọng vào từ bên ngoài:
“Thẩm Viên! Ráng lên!”
“Chúng tớ tới rồi đây!”
Tiểu Bàn và Hỏa Sài vọt vào.
Bố mẹ liệu trăm đường cũng không liệu tới, dù đã tịch thu điện thoại di động của tôi nhưng thừa dịp bọn họ lên tầng, Tiểu Bàn đã lắp đặt thiết bị theo dõi trên xe từ lâu rồi.
Chúng nó vẫn luôn theo sát phía sau trên đường đến đây.
Tiểu Bàn cản bố tôi.
Hỏa Sài ném cho tôi một cái bật lửa, hét lớn:
“Đốt đi!”
Tôi đón được bật lửa, châm lửa đốt thi khám.
Nhưng không biết làm sao mà cứ sát gần thi khám thì ngọn lửa sẽ tự tắt ngóm.
Sao lại vậy?!
Này thì phải phá hủy kiểu gì đây?
Bố vung ra ba tấm bùa không biết lấy từ đâu:
“Ác quỷ bốn phương, nghe lệnh của ta!”
Vừa mới nói xong, trong hang đá bỗng vang lên tiếng hú rít âm u, nhiệt độ không khí cũng đột ngột giảm sâu.
Mấy con ác quỷ dữ tợn đang vây quanh chúng tôi.
Mẹ nở một nụ cười rùng rợn:
“Khương Nữ vốn là thần, thần sao có thể sợ lửa của nhân gian? Chỉ có sấm sét thiên lôi mới phá hủy được cái thi khám này.”
“Nhưng tao tính rồi, trong vòng hai mươi mốt ngày tới sẽ không có lôi kiếp đâu...”
“Khỏi giãy giụa vô ích.”
Đúng lúc chúng tôi bị ép lùi về sau thì một giọng nói già nua hơi tang thương truyền đến:
“Đừng nói chắc chắn quá, kẻo thế sự vô thường.”
“Tính quẻ cũng đừng tính quá tường tận, kẻo thiên đạo vô thường.”
“Hai vị có biết người tính không thể bằng trời tính không?”
Một bóng lưng hơi còng chậm rãi đi vào hang đá.
Hỏa Sài kích động vô cùng:
“Ông cố! Có quỷ! Có quỷ! Cứu connnnnnn!”
Ông cụ mặc áo xám chắp tay sau lưng đi vào, lũ ác quỷ đang nhe nanh múa vuốt sợ hãi lui vào sâu trong hang đá.
Bố mẹ tôi nhíu mày:
“Ông là ai? Đừng làm hỏng chuyện của chúng tôi.”
Ông cụ làm một động tác tay kỳ lạ:
“Ta là ai không quan trọng.”
“Ta đến đây chỉ để làm một việc...”
“Sấm sét, giáng xuống!”
Theo tiếng nói, từng tiếng sấm sét đột nhiên nổ vang liên tiếp bên ngoài hang đá.
Mặt bố mẹ lập tức biến sắc:
“Ông có thể gọi sấm sét?!”
Bọn họ đồng loạt ra tay công kích ông cố của Hoả Sài nhưng ông cụ đỡ đòn dễ như trở bàn tay.
Cùng lúc đó, sấm sét giáng xuyên qua vòm hang đá, bổ thẳng vào thi khám.
Lần thứ nhất, thiêu tham lam dục vọng.
Lần thứ hai, diệt tà thuật gian ác.
Lần thứ ba, an ủi oan hồn uổng mạng!
Sau ba hồi sấm sét, chiếc thi khám tan thành một đống bụi đất.
Vô số oan hồn được giải phóng, bay vút lên không trung.
Tôi hoảng loạn la lên: “Chị!”
Hỏa Sài gào còn thê lương hơn tôi, như đứt ruột đứt gan: “Ông cố!”
Tôi và Tiểu Bàn cùng quay lại, chỉ thấy thân thể ông cụ từ từ trong suốt.
Ông ấy cười ha hả nhìn chúng tôi:
“Đừng buồn.”
“Giờ ta mới biết, trăm năm qua cái ta chờ không phải là độ lôi kiếp hoá tiên.”
“Mà là ta phải chờ ngày này để gọi lôi kiếp.”
“Nay ta truyền tu vi của mình cho ba đứa con, mong ước nguyện ban đầu của các con không thay đổi.”
“Đường ba ngàn lối, luôn phải có người đi đến cuối nhưng cũng luôn có người trẻ tiếp bước.”
22
Thi khám đã bị phá hủy, những hồn phách bị trói buộc trong đó hàng trăm ngàn năm rốt cục cũng lấy lại tự do.
Ngay sau khi thi khám vỡ tan, cơ thể bố mẹ tôi dần hóa đá.
Mặc dù ý thức vẫn tồn tại nhưng không thể điều khiển cơ thể động đậy.
Bọn họ trơ mắt nhìn vô số oan hồn xúm lại, ép thân thể của mình thành bụi đất.
Nỗi đau đớn cùng cực khiến bọn họ muốn thét gào, nhưng gào thế nào cũng không ra tiếng.
Khoảnh khắc toàn bộ cơ thể họ tan thành cát bụi, vô số cánh tay từ dưới đất vươn lên, túm hồn phách của bọn họ xuống sâu trong lòng đất.
Mười tám tầng Địa Ngục đã mở riêng lối VIP cho bọn họ.
Bọn họ sẽ phải chịu lần lượt mỗi một hình phạt, tuần hoàn liên tục, không được giải thoát.
Còn những oan hồn kia thì vái lạy chúng tôi một cái rồi bước lên con đường đầu thai.
Người ở lại cuối cùng là chị tôi.
Chị vẫn cười dịu dàng như trước, nhìn về phía tôi:
“Tiểu Viên của chị trưởng thành rồi.”
Chỉ một câu đã đánh vỡ tất cả sự kiên cường tôi ráng dựng lên.
Tôi nức nở cầu xin:
“Đừng đi được không?”
Chị vươn tay vuốt ve mặt tôi:
“Chị nên đi vãng sinh rồi.”
“Đừng buồn, chỉ cần em vẫn còn nhớ đến chị thì chị sẽ mãi mãi bên cạnh em.”
Tay tôi run run lấy ra món quà sinh nhật chị ấy chưa từng bóc, khóc không thành tiếng:
“Chị ơi, quà sinh nhật...”
Chị hơi sửng sốt một lát, sau đó cười rất vui vẻ:
“Hoá ra em không quên, may quá.”
Chị tôi cầm mặt dây chuyền kia:
“Tiểu Viên, đừng quên nhé.”
“Vĩnh viễn phải nhìn rõ chính mình.”
“Cho dù là dưới vực thẳm.”
Giây tiếp theo, mặt dây chuyền và chị tôi tan biến dưới ánh mặt trời.
Tôi đánh liều hô:
“Chị ơi! Đừng quên em!”
“Chị phải đi ngắm hoàng hôn trên bờ biển!”
“Đuổi theo gió đến chân trời nữa!”
23
Rất nhiều năm sau, tôi, Tiểu Bàn, và Hỏa Sài cùng nhau gia nhập Cục Xử Lý Các Hiện Tượng Siêu Nhiên.
Lúc đó chúng tôi đều không còn là những kẻ quái thai bị người ta xa lánh nữa.
Phải nói trong cái Cục này, chúng tôi là những người bình thường nhất đấy, biết chưa?
Ít nhất chúng tôi không nuôi hai con cương thi tóc đỏ làm chó giữ nhà, đúng không?
Cho nên quái thai hay không, quan trọng là phải xem môi trường xung quanh đã rồi mới quyết định cái nhìn được.
Ngày nọ, chúng tôi nhận một nhiệm vụ ở đại học Bắc Kinh.
Sau khi hoàn thành, tôi không cầm lòng được ghé thăm hồ Weiming.
Quả nhiên rất đẹp.
Tôi ngồi bên hồ hóng gió.
Cạnh đó có vài sinh viên đang thì thầm nói chuyện:
“Giáo sư Chu lại tới chờ người kìa.”
Lòng tôi khẽ gợn sóng, nhìn theo bọn họ.
Một bóng dáng quen thuộc đập vào mắt tôi.
Chu Ninh Hoa đang ngồi bên hồ, mặc vest thẳng thớm, trong tay còn ôm bó hoa hồng đẫm sương tươi đẹp.
Nghe đám sinh viên nói, sau khi tốt nghiệp giáo sư Chu Ninh Hoa từ chối rất nhiều lời mời làm việc lương cao, khăng khăng ở lại trường dạy học.
Anh ấy nói mình đang chờ một người.
Nhưng chính anh cũng nói không biết đến cùng mình đang chờ ai.
Không ít người cảm thấy đầu óc anh có vấn đề, nhưng ngoại trừ điểm ấy thì anh ưu tú đến chẳng có gì để chê.
Người ta cũng không tiện nói thêm gì nữa.
Tôi lại gần:
“Anh đang chờ ai à?”
Chu Ninh Hoa nhìn tôi, mắt sáng lên nhưng lại ỉu xìu rất nhanh.
Anh ấy hơi mông lung, nói:
“Cô không phải cô ấy...”
“Tôi đang chờ một người, nhưng tôi không nhớ rõ người ấy là ai.”
“Tuy nhiên... tôi vẫn nghĩ nên chờ thêm một chút.”
“Biết đâu... Có lẽ ngày mai cô ấy tới thì sao?”
Tôi hơi xót xa.
Do ảnh hưởng của tà thuật nên anh ấy đã quên sự tồn tại của chị tôi từ lâu.
Ấy thế mà anh vẫn nhớ như in anh đang đợi chị.
Tôi không giúp được gì.
Hình như anh cũng không cần tôi giúp gì.
Anh cười ha hả ôm hoa hồng, đáy mắt ánh lên mong đợi.
Thế là, tôi cười nói:
“Đúng vậy, có lẽ ngày mai sẽ gặp được thì sao?”
Lúc quay người rời đi, tôi lướt qua một bé gái.
Sau gáy cô bé kia có một cái bớt nhỏ trông tựa chim tung cánh bay, cũng tựa như hai bóng người dựa sát vào nhau.
Bước chân tôi đột nhiên dừng khựng.
Bố mẹ cô bé chạy đuổi theo, dặn dò đầy cưng chiều:
“Tiểu Xu, chạy chậm chút con.”
“Khéo ngã!”
Cô bé kia cười giòn tan như chuông bạc:
“Nơi này đẹp quá! Sau này con cũng muốn thi vào đại học Bắc Kinh! Để ngày ngày đến hồ Weiming.”
Bố mẹ của cô bé phì cười:
“Vào đại học Bắc Kinh yêu cầu thành tích khủng lắm đó.”
“Chúng ta cố gắng là tốt rồi, không được cũng không sao.”
“Bố mẹ chỉ cần Tiểu Xu vui vẻ thôi.”
Cô bé kia cắn cắn ngón tay, nghiêng đầu suy nghĩ một chút:
“Ừm... Vậy con vẫn muốn thi vào đại học Bắc Kinh.”
Người xung quanh ai cũng bị chọc cười.
Bố mẹ của cô bé cười yêu thương:
“Được được được! Nghe Tiểu Xu hết.”
“Để thưởng cho bé cưng thì tối nay con muốn ăn gì nào?”
Cô bé kia nhún nhảy, bím tóc cũng tung tẩy theo:
“Ăn lẩu! Uống Cocacola!”
Một nhà ba người hân hoan rời đi.
Tôi kinh ngạc nhìn bóng lưng của cô bé mãi.
Nước mắt bất giác tuôn rơi.
Chị,
Mong chị kiếp này tự do;
Bình an, vui vẻ, vô tư suốt đời.
(HẾT)