13

Đúng lúc này, Vương Tiểu Bàn hô to:

“Xong!”

Dữ liệu trên máy tính và điện thoại đã được khôi phục.

Tôi nhanh chóng xem lướt một lượt, phát hiện ra phần lớn nội dung đều rất bình thường trừ một tấm ảnh chụp đã bị xóa.

Đó là ảnh chụp giấy chứng nhận đạo sĩ, mà tên người sở hữu được viết trên ấy lại chính là bố tôi!

Trong ký ức của tôi, bố mẹ chưa từng phải đi làm nhưng nhà tôi vẫn luôn rất dư dả.

Bố mẹ đứng tên mười mấy tòa nhà cho thuê, bình thường đầu tư cổ phiếu cũng chỉ lời to chứ không lỗ bao giờ.

Tôi tưởng trước kia bọn họ làm về mảng tài chính, dựa vào đầu tư nên mới tích lũy tài sản để thoải mái về hưu sớm.

Ai dè, trước kia bố tôi lại là đạo sĩ.

Tôi lên mạng tra số hiệu của giấy chứng nhận, phát hiện nó đã không còn giá trị từ tận 18 năm trước rồi.

Sau đó tôi chuyển sang xem điện thoại di động, một số điện thoại không lưu tên hấp dẫn sự chú ý của tôi.

Từ hôm qua chị tôi đã bắt đầu liên tục trò chuyện với số này. 

Tôi thử dùng điện thoại của mình gọi đi, không ngờ thông máy thật.

Rất nhanh, một tiếng chuông to réo vang cả Tứ Hợp Viện:

“Này người yêu dấu, em bay chầm chậm kẻo phía trước có hoa hồng đầy gai…*”

(*Bài Đôi bướm - Bàng Long)

Tôi lập tức trợn mắt nhìn về phía ông cố của Hỏa Sài.

Vương Tiểu Bàn và Hỏa Sài cũng mắt chữ A mồm chữ O ngây ngô nhìn ông cụ chằm chằm.

Ông cố run rẩy móc ra cái điện thoại Nokia chuyên dành cho người già đang được bọc trong ba lớp túi nilon, luống cuống tay chân cúp điện thoại, xấu hổ ra mặt:

“Cái đó...”

 

“Giờ ta nói mình bị đãng trí tuổi già... còn kịp không?”

Trong lúc đối diện, ánh mắt tôi dần lạnh tanh.

Rơi vào tình thế khó xử, Hỏa Sài giật giật vạt áo ông cố nhà mình:

“Tóm lại chuyện như nào, ông cố nói đi?! Nếu không thì ông cố sẽ không còn được thấy con lành lặn nữa đâu!”

Ông cố lưỡng lự mãi rồi thở dài thườn thượt:

“Hôm trước chị gái cháu tìm tới ta. Con bé biết cháu và Hỏa Sài thân thiết mới cầu xin ta giúp đỡ.”

“Không phải ta hại chết con bé, ta còn cho nó ngọc phật mà...”

Tôi lôi ngọc phật trên cổ ra, hỏi:

“Là cái này ư?”

Ông cụ khẽ gật, lập tức nhỏ giọng:

“Cháu đã nghe đến ‘Khương Nữ Thải Vận’ bao giờ chưa?”

Tôi lắc đầu.

Ông cố thở hắt ra một hơi, nhắm hờ mắt:

“Ngũ Quỷ Vận Tài, Khương Nữ Thải Vận...”

“... Đều là những kẻ đáng thương...”

14

Ông cố của Hỏa Sài kể cho chúng tôi nghe một câu chuyện cổ tích.

Truyền thuyết nói rằng thời xa xưa từng có một quốc gia nhỏ bí ẩn tên là ‘Thanh Y Khương Quốc’.

Quốc vương hồi ấy tên An Dương, là tộc người Khương cổ.

Hắn khôn ngoan dũng cảm, anh tuấn phóng khoáng, ngay cả vị thần bảo vệ quốc gia - Khương Nữ - cũng phải đem lòng mến mộ.

Đôi bên bất chấp khoảng cách giữa người thường và thần linh mà tự thề ước yêu nhau suốt đời.

Nhưng vấn đề cũng phát sinh từ đó.

Khương Nữ là nữ thần, là con cưng của thần linh cho nên không chỉ hoàn mỹ không chút tì vết mà còn có khả năng phù hộ Khương Quốc mưa thuận gió hoà, thịnh vượng an bình.

Nàng gánh một góc trời bảo vệ người dân yên phận sống một đời không tranh đua.

Tuy nhiên An Dương lại cho rằng nàng đã là thê tử của mình thì nên suy nghĩ cho mình nhiều hơn.

Khương Nữ có năng lực, cớ sao lại không thể để Khương Quốc tung hoành thiên hạ, xưng bá Trung Nguyên?

Dã tâm của hắn càng ngày càng lớn, thậm chí tham vọng muốn cho chúng sinh cúi đầu dưới chân mình.

Đến cả thê tử kiêm Khương Nữ, cũng không được phép ngự phía trên hắn.

Thế là trong một đêm Tứ Ly, cũng chính là thời gian Khương Nữ suy yếu nhất, An Dương dùng bốn cái Đinh Định Hồn lần lượt đâm sâu vào hai mắt, họng và tim Khương Nữ.

Sau đó, nhân lúc Khương Nữ đau đớn đến cùng cực mà không thể động đậy, hắn lột sống da nàng.

Bị lột da nhưng Khương Nữ chưa tắt thở, nàng trơ mắt nhìn đấng phu quân mình hằng yêu thương dùng da của nàng chế thành một bộ ‘thi khám*’.

(*Khám hay khám thờ là một đồ thờ cúng có hình dáng như 1 chiếc tủ có cửa đóng mở, bên trong đặt bài vị)

Từ đó, An Dương không còn cần Khương Nữ nữa.

Hắn ban hành chính sách tàn bạo cưỡng ép dân chúng sinh con gái vào ngày Tứ Ly.

Phàm là những bé gái phù hợp với điều kiện thì đều phải giao nộp lên cho hắn.

Hắn đặt từng đứa trẻ mới sinh vào trong chiếc thi khám, hễ gắng gượng qua mười hai canh giờ thì đứa bé đó sẽ trở thành ‘Khương Nữ’ mới. 

Khương Nữ nhân tạo có thể thu hút phúc phần từ bốn phương và vơ vét tài vận từ tám hướng mà lại còn ngoan ngoãn nghe lời vô cùng.

Nhưng mà không bao lâu sau, An Dương phát hiện sức mạnh của kẻ phàm trần cuối cùng vẫn không sao thắng nổi sức mạnh của thần linh.

Tuổi thọ của những Khương Nữ nhân tạo kia thường cực kỳ ngắn ngủi.

Thế là hắn sai vu sư* dùng dược liệu và thủ thuật bí mật cưỡng ép bố mẹ ruột của các bé gái ấy liên tục sinh con gái vào ngày Tứ Ly.

(*Những kẻ hành nghề bói toán, chiêm tinh và dùng dược liệu để chữa bệnh, trừ tai)

Hắn lấy những đứa em gái cùng chung dòng máu ra làm vật tế, cung cấp chất dinh dưỡng cho Khương Nữ.

Những đứa trẻ bị hiến tế không chỉ tầm thường trên mọi phương diện mà còn chết tức tưởi trong Quỷ Yến đúng ngày Khương Nữ thành niên.

Nhờ biện pháp tàn nhẫn của An Dương, Thanh Y Khương Quốc càng ngày càng hùng mạnh, thậm chí bắt đầu hơi hơi có thực lực thâu tóm Trung Nguyên.

Tuy nhiên bách tính rốt cục không chịu nổi nữa.

Sau không biết bao nhiêu lần thất bại trong việc ám sát quốc vương, mọi người rơi vào tuyệt vọng.

Bởi vậy, một đợt phản kháng cảm tử diễn ra.

Không bí mật mưu đồ, cũng không hô hào hay hiệu triệu, bắt đầu từ Khương Nữ tự tay thọc dao vào tim mình, sau đó tới các bé gái không còn niềm tin vào cuộc sống, rồi đến những cặp cha mẹ bị xem như công cụ sinh dục và lớp người già cả nhưng vẫn bị ép phải cầm gươm giáo ra tiền tuyến.

Chỉ cần một ánh mắt thấu hiểu, một nụ cười trấn an, tất cả mọi người thản nhiên chịu chết.

Chỉ mong ác ma có thể suy yếu đi một chút, một chút, một chút nữa;

Cho đến khi có ai đó có thể tự tay thay trời hành đạo;

Dù con sâu cái kiến không đủ năng lực diệt trừ ác ma;

Bọn họ nguyện lấy thân trải đường, lấy trăm nghìn mạng đổi một mạng!

15

Ông cố của Hỏa Sài dừng một chút:

“Sau khi kiếp nạn kia qua đi, Thanh Y Khương Quốc sụp đổ. An Dương bị ngũ mã phanh thây.”

“Nhưng chiếc thi khám lại không cánh mà bay, không một tư liệu lịch sử nào ghi chép về nó.”

“Mãi đến gần đây, nó mới xuất hiện trở lại.”

Tôi nhíu mày hỏi:

“Cho nên chị gái cháu bị chế tạo thành Khương Nữ, vì thế chị ấy mới hoàn mỹ như vậy ạ?”

Ông cụ gật gật đầu, thở dài một hơi:

“Năm đó bố mẹ cháu bị Hội Đạo Giáo xoá tên bởi vì làm quá nhiều việc thất đức. Ngẫm lại, nói không chừng bọn họ chính là con cháu của quốc vương An Dương khi xưa, bây giờ đang lợi dụng thi khám để hút tiền tài và vận may, cho dù phải hy sinh con ruột cũng không hề gì.”

“Nếu lần này bọn họ thành công thì lúc cháu chết cũng là lúc chị cháu đánh mất ý chí của mình, hoàn toàn trở thành con rối mặc bọn họ điều khiển!”

“Trong miếng ngọc phật ta đưa cho con bé cất chứa một mảnh lửa hồn của chính nó, cốt là để giữ cho nó tỉnh táo tạm thời. Ai ngờ con bé lại đưa cho cháu.”

“Nhưng mà... Nếu không như thế thì e là cháu cũng chẳng sống nổi tới lúc này.”

Đến đây, tôi đã hiểu đại khái được mọi chuyện rồi.

Chả trách cả tôi lẫn chị đều ra đời vào ngày 19 tháng 3.

Chị tôi là Khương Nữ, phụ trách chiêu tài cho bố mẹ hưởng phúc.

Còn tôi là vật tế của Khương Nữ, phụ trách cung cấp sinh khí cho chị ấy.

Hẳn là chị tôi cũng chẳng hay biết gì, mãi đến hôm trước vô tình nghe thấy bố mẹ nói chuyện mới biết chân tướng.

Trong lúc kích động, chị chất vấn bố mẹ tại sao lại đối xử với tôi như thế.

Bố mẹ lập tức lừa gạt chị, bảo rằng nếu không đồng ý thì có thể giải trừ tà thuật.

Chị tôi tin bọn họ, vốn định đợi giải trừ xong tà thuật thì sẽ nói hết tất cả với tôi.

Ai ngờ đúng vào sinh nhật bố mẹ lại tặng bảo hiểm cho tôi, điều này khiến chị sinh lòng nghi ngờ.

Trong lúc vội vàng, chị chỉ đành đưa ngọc phật cho tôi trước rồi khẩn cấp liên hệ với ông cố của Hỏa Sài.

Bấy giờ chị mới biết được loại tà thuật ấy căn bản không thể giải được, trừ khi Khương Nữ chết đi thì vật tế mới có một chút hy vọng sống.

Thế là chị tôi nhảy xuống từ tầng 23 không chút do dự, chỉ để giữ cho tôi một xíu hy vọng ít đến thảm thương kia.

Kể cả chưa biết chắc tôi có thể sống sót hay không, nhưng chị ấy tình nguyện lấy mạng của mình ra đánh cược một lần.

Chị cược tôi có thể sống!

Ông cố của Hỏa Sài nhìn tôi chăm chú thật lâu:

"Sở dĩ chị gái cháu không để lại lời nào là vì con bé không muốn cháu mạo hiểm." 

“Bây giờ Khương Nữ đã chết, khí vận của cháu cũng đã quay trở lại trên người mình. Lại có ngọc phật nữa, cháu sẽ không bị bố mẹ khống chế. Cuộc sống của cháu sẽ sung sướng hơn người khác nhiều.”

“Nguyện vọng của con bé chính là cháu có thể bình an, tự do rời đi.”

Tôi hoảng hốt.

Đi ngắm mặt trời lặn trên bờ biển và chân trời lộng gió ư?

Và trở thành tâm điểm chú ý giống như chị ấy đã từng hả?

Tôi cúi đầu nhìn bóng dáng bản thân phản chiếu trong cốc nước, nó lạ lẫm như hình ảnh của một người xa lạ.

Tôi mơ hồ cảm thấy mình không chỉ trở nên đẹp hơn mà còn thông minh hơn thì phải.

Những công thức toán học mà bình thường học thế nào cũng không vào giờ lại dễ như ăn bánh.

Văn chương thì chỉ cần nhìn một lần là đã có thể đọc thuộc lòng trôi chảy cả bài.

Miễn là tôi muốn, tôi dễ dàng sống chói loá như chị gái.

Tất cả mọi người sẽ thích tôi.

Nhưng mà…

Cuộc sống đó dù có đẹp đẽ đến mấy, cũng... không phải thứ tôi mong đợi.

Tôi ngẩng đầu nhìn về phía ông cụ:

“Thế gian vạn vật, âm dương luân chuyển. Bố mẹ cháu đâu thể chiếm hết thứ tốt trên đời được, đúng không? Đến cùng là bọn họ sợ cái gì?”

Ông cố sửng sốt một lát rồi cười ha hả:

"Đường ba ngàn lối,…

“... không ngăn được kẻ muốn tạo nghiệp, cũng ngăn không được người sẵn sàng chịu chết.”

16

Tôi về nhà, tới cửa thì vừa hay nghe thấy bố mẹ đang cãi lộn:

“Nó chạy rồi! Giờ phải làm sao? Tia hy vọng cuối cùng cũng không còn!”

“Nhỡ thuật pháp bắt đầu cắn ngược lại...”

Ông cố của Hỏa Sài nói với tôi rằng hồn phách tất cả các đời Khương Nữ từ xưa đến nay đều bị nhốt trong cái thi khám kia, không được siêu sinh.

Chỉ có cách phá hủy thi khám thì hồn phách của chị tôi mới được giải thoát.

Ba ngày sau chính là ngày Nguyệt phá*, là cơ hội duy nhất để phá hủy chiếc thi khám.

(*Nguyệt kỵ hay Nguyệt phá là ngày xấu trong tháng thường là mùng 5, 14, 23)

Hôm đó bố mẹ tôi nhất định sẽ tận hết sức lực để biến tôi thành Khương Nữ mới.

Bởi vì nếu Khương Nữ tiền nhiệm tự sát mà không có Khương Nữ mới kế nhiệm thì bố mẹ tôi sẽ bị thuật pháp cắn ngược, tất cả những linh hồn bị bọn họ hại chết sẽ quay lại đòi mạng.

Bọn họ sẽ bị kéo vào mười tám tầng Địa Ngục, liên tục chịu mọi hình phạt. Trừ khi thiên đạo sụp đổ, vạn vật quy về thinh không, còn không thì bọn họ vĩnh viễn không chuộc xong tội.

Đó cũng là cơ hội duy nhất của tôi.

Chỉ có nước thuận theo bọn họ dẫn tôi đến chỗ thi khám để hoàn thành nghi thức Khương Nữ thì tôi mới có cơ hội phá hủy hết thảy.

Tôi bình tĩnh lại, mở cánh cửa ra vào lung lay sắp đổ.

Bố mẹ giật nảy mình, thấy là tôi về thì lập tức mắt sáng lên như đèn pha:

“Mày đi đâu đấy...”

Khi trông rõ dung mạo của tôi thì có vẻ bọn họ hốt hoảng lắm, bất giác lẩm bẩm:

“Này... Khí vận thế mà lại có thể chảy ngược về phía vật tế...”

“Trời không diệt ta, có lẽ nó thật sự có thể trở thành Khương Nữ mới...”

Tôi giả bộ không biết gì:

“Cái gì ạ?”

Bố mẹ lấy lại tinh thần, thái độ cưng chiều trước nay chưa từng có:

“Không có gì, đói bụng không con?”

“Mẹ đi nấu mấy món cho con nhé.”

Tôi gật đầu, đi về hướng phòng mình.

Một cái hộp kín đặt trên bàn phòng khách chợt hấp dẫn chú ý của tôi.

Tôi vừa định cầm lên xem thì bị bố tôi nhanh tay chộp mất:

“Không có gì đâu, vài tài liệu vớ vẩn thôi. Con mau đi nghỉ ngơi đi.”

Qua khoé mắt, tôi thoáng thấy bố cầm cái hộp đi vào phòng bếp.

Tài liệu nào lại cất ở trong bếp?

Đó rốt cuộc là cái gì?

Nhưng tôi không dám hành động khác thường, nếu bị bọn họ phát giác thì sẽ để vuột cơ hội duy nhất này mất.

Chẳng bao lâu sau, mẹ tôi bưng ra một bát mì sợi nóng hổi.

Bà ấy chăm chú nhìn tôi với nụ cười quái dị trên mặt:

“Hôm nay là sinh nhật Viên Viên, phải ăn mì trường thọ. Ngoan nào, mau ăn đi con, sống lâu trăm tuổi nhé.”

Tôi nhìn chằm chằm bát mì kia thật lâu, cong khóe miệng:

“Buổi sáng chị con ăn mì trường thọ, buổi chiều chết ngay. Mì của mẹ mang điềm lành ghê.”

Mặt lập tức biến sắc, bà ấy toan nói gì đó. 

Tôi đột ngột vươn tay bưng bát, húp xì xụp.

Sợi mì vừa cứng vừa sượng, còn lẫn sạn to như cát sỏi, nhai kêu rào rạo.

Nhưng tôi như không có cảm giác, một hơi ăn sạch.

Thấy thế, mẹ thở phào nhẹ nhõm:

“Bé ngoan.”

Đột nhiên tôi nhận ra thứ đựng trong cái hộp kia.

Tro cốt của chị tôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play