Từ khi còn nhỏ, ngạch nương vẫn luôn dạy dỗ ta, rằng nam nhân không đáng tin, một quân vương nhất thời sủng ái, hứa hẹn đủ điều, khi hắn không còn hứng thú là có thể trở mặt vô tình, thì nói gì đàn ông khắp thiên hạ!?
Nhưng mà ta lại không hoàn toàn nghe lời ngạch nương, ta lại chìm đắm trong tình yêu, lại tin lời hứa "nhất thế nhất song nhân".
Ta một lòng dùng sức mạnh của gia tộc phò tá hắn lên ngôi vậy mà...
Hắn trong một đêm phế hậu, một mòi lửa thiêu sống cả gia đình ta...còn phong cho một đứa con gái nuôi của gia đình ta thành hoàng hậu
Chết tâm ư? Đau lòng ư?
Ta cũng từng rất muốn khóc nhưng sự kiêu hãnh của tiểu thư thế gia không cho phép ta được rơi lệ
Hắn nghe lời dụ ngọt của cô ta, vậy mà ban ta cho đệ đệ của hắn như một món đồ...Haha đúng là gia đình đế vương...dối trá, gian xảo, vắt kiệt lợi ích của ta lại ném ta như một món đồ không cần thiết
Ta chết tâm...nhưng tâm ta còn gì để mà chết?
Nhưng...
Một bóng hình kiêu ngạo lại xuất hiện chở che cho ta...
Tâm ta đã lặng nhưng nàng vẫn ân cần muốn ta vui...
Liệu rằng....còn cái kết nào hạnh phúc dành cho ta?