Chương 02:

Editor + trans: Ngủ Mơ

Beta: Yuu Nguyễn

Ngày đầu tiên biến thành vẹt, Bạch Cao Hưng đã thành công biến mình thành một con vẹt chết đuối.

Khi vùng vẫy dưới nước, Bạch Cao Hưng gần như nghĩ rằng mình sẽ xuyên về vì chết đuối. May mà được anh chàng vớt lên kịp, tránh được bi kịch vừa xuyên tới đã tạch.

Vừa hay còn được uống no nước.

Bạch Cao Hưng hắt xì, nhìn bóng dáng đầy chật vật của mình được phản chiếu trên bàn thủy tinh, có chút muốn cười.

Nhưng chẳng mấy chốc, cậu đã cười không nổi.

Lông chim dính nước trở nên vừa lạnh vừa nặng, khoác trên người như nặng thêm vài cân, Lê Phổ vừa rồi còn ở đây cũng không biết đã chạy đi đâu mất tiêu, hoàn toàn bị bơ vơ cô lập.

Xem ra chỉ có thể tự thân vận động.

Bạch Cao Hưng đã sớm chú ý tới bịch khăn giấy trên bàn, tuy chưa được mở ra nhưng một vật mềm như vậy chắc chắn sẽ không chịu nổi sự tấn công của một con vẹt.

Đặc biệt, cậu chắc chắn mình không phải là loài Budgerigar*.

Cậu cũng chỉ vừa mới phát hiện ra điểm này hồi nãy, khi mà anh chàng vớt cậu ra khỏi bể cá. Lúc đó anh dùng một tay nhưng không nhấc nổi cậu lên. Đáng tiếc hiện tại không có gương, cậu chỉ có thể nhìn được vài hình ảnh mơ hồ từ hình phản chiếu trong kính.

Chắc có lẽ là cậu một loài vẹt lớn, loại mà có thể cắn đứt ngón tay của một người ấy. 

Bạch Cao Hưng chép chép miệng, dùng một chân giẫm lên bịch giấy. Đầu tiên, cậu cúi đầu dùng đầu miệng móc vào khe hở, sau đó ẹo cổ một cái rồi lại kéo, vỏ gói khăn giấy liền bị xé toạc như một lớp da giòn.

Bên trong chứa đầy giấy, cậu ngậm một tờ giấy vào miệng theo cảm giác, rồi kéo mạnh ra. Một cục giấy lớn liền bị kéo ra ngoài.

…Xấu hổ quá.

Bạch Cao Hưng cẩn thận há miệng, chọn một trong số chúng, cố gắng dùng móng vuốt của mình để lau lông chim.

Nhưng thực tế nào như tưởng tượng, chỉ có khắc nghiệt hơn chứ nào có khắc nghiệt nhất.

Lần đầu dùng vuốt chim nên không quen, Bạch Cao Hưng thử một hồi, phát hiện ra hoàn toàn không chạm tới phía sau được. Lông đuôi chảy xuống rất nhiều nước, làm ướt đống tờ giấy vừa mới bị cậu lôi ra, biến nó thành một mớ hỗn độn.

“Ôi..” Bạch Cao Hưng hơi suy sụp.

Quên đi, hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng. Cậu đơn giản lại rút ra một chồng giấy khác rồi trải chúng ra, sau đó nằm xuống đống giấy đó và bắt đầu lăn lộn.

Khi Lê Phổ đi ra với chiếc máy sấy tóc và một chiếc chăn nhỏ, thứ anh nhìn thấy là một bé vẹt lớn màu trắng đang chôn mình trong đống giấy nửa ướt nửa khô vương vãi khắp nơi.

Anh im lặng một lúc, cuối cùng vẫn mang đồ đi tới.

Bình thường anh không dùng hai thứ này nhiều, nên chúng đều bị quản gia cất đi. Mà anh chỉ mới rời đi một lát thì vẹt đã quậy đến rối tinh rối mù.

Có vẻ như con vẹt này… bệnh cũng không nhẹ nhỉ?

Lê Phổ lại dâng lên cảm giác trìu mến trong lòng, anh cũng thích những con vật nhỏ, nhưng do tính chất công việc thất thường, sợ không thể chăm sóc tốt được nên chỉ nuôi cá.

Nhưng giờ xem ra nhà có một nhóc như vậy cũng khá tốt.

Lê Phổ kéo đống giấy kia ra, giúp Đại Bạch đang loay hoay đấu tranh trong đống giấy.

… Không biết vì sao, dường như anh có nhìn thấy sự cảm kích từ một con vẹt.

“Lại đây lau khô nào.” Lý Phổ vừa nói vừa cầm khăn và máy sấy tóc lên.

Ok.

Bạch Cao Hưng lăn lộn tại chỗ, đứng dậy từ bàn cà phê và đi về phía anh chàng .

Lê Phổ sửng sốt một chút, anh chỉ nói thế thôi, vừa định đi tới bắt chim, không ngờ bé vẹt lớn này lại thông minh như vậy, hình như nó còn có thể hiểu được tiếng người.

Nghĩ kỹ lại, tiếng “cứu” khi nó rơi xuống bể cá rất đúng lúc.

…… Hẳn là trùng hợp nhỉ.

Lê Phổ nhìn bé vẹt trước mặt từ khi vào cửa cũng chỉ mới kêu một tiếng, anh đoán đây là sự im lặng do bị chủ bỏ rơi, nên không dễ buông lỏng cảnh giác.

Nghĩ đến đây, anh nhẹ nhàng quấn nó vào khăn rồi ôm đặt lên đùi.

Chẳng mấy chốc, xung quanh trở nên ấm áp hơn. Bạch Cao Hưng nheo mắt lại, bắt đầu hưởng thụ sự phục vụ của ảnh đế.

Anh chàng vẫn không có biểu cảm gì, nhưng động tác lại vô cùng ân cần, ngón tay ấm áp luồn qua lớp lông ướt mềm trên đầu cậu, cọ qua lỗ tai làm cậu không thể cưỡng lại bản năng của cơ thể này, phát ra âm thanh thẹn thùng nhưng dễ chịu.

Không thể không nói, trước đây cậu cũng từng vuốt ve chú chim mình nuôi, thấy bộ dáng chim nhỏ híp mắt nghiêng đầu ra vẻ thoải mái thì cảm thấy vô cùng đáng yêu, giờ đây cậu đã trở thành một chú chim và đã được tự mình trải nghiệm, cuối cùng cũng hiểu.

Thực sự không thể từ chối được.

Bạch Cao Hưng nhịn không được cọ cọ tay Lê Phổ, tận hưởng niềm vui làm chim cảnh.

Lau một hồi, Bạch Cao Hưng nhìn thấy đối phương lại cầm máy sấy tóc lên, cảm khái người này quả nhiên chưa từng nuôi chim, máy sấy tóc kêu to như vậy, không sợ cậu sẽ bị dọa căng thẳng sao?

May thay cậu không là một con vẹt thật.

Bạch Cao Hưng vốn đã chuẩn bị sẵn sàng đối mặt với tiếng ồn, kết quả công tắt được bật lên, một làn gió ấm áp mềm mại thổi vào mặt, hoàn toàn khác với tiếng gầm rú trong phòng tắm của sinh viên đại học.

Thực xin lỗi, cậu quên mất người này là kẻ có tiền.

Bạch Cao Hưng ngẩng đầu, nhìn chiếc máy sấy tóc trông đắt tiền cùng với đồng hồ vô cùng xa xỉ trên tay anh chàng,kiềm không được mà thở dài.

Âm thanh rõ ràng đến mức ngay cả Lê Phổ đang cầm máy sấy tóc cũng nghe thấy.

Lê Phổ bất lực buồn cười, chẳng lẽ vẹt này cũng biết lo lắng là thế nào sao?

“Làm sao vậy?” Anh hỏi.

“Không sao hết.” Bạch Cao Hưng lễ phép đáp lại.

Lê Phổ: “……?”

Bạch Cao Hưng: “……”

*[Budgerigar, hay Budgie là một trong những giống vẹt nhỏ nhất được nuôi làm thú cưng. Chúng có ngoại hình nổi bật, đáng yêu và kích thước nhỏ nhắn]

Lời editor : do tác giả hay dùng nhiều từ nam nhân, nên khi edit lại, tui sẽ cho công 9 là anh chàng để dễ phân biệt, với tránh lặp từ nha.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play