Edit+trans: Ngủ Mơ
Beta: Yuu Nguyễn
Mấy ký ức này là về người chủ nhân đầu tiên của bé vẹt, đó là một cô gái vừa ôn nhu vừa tốt bụng. Trong thời gian đi du học, cô đã nhặt được bé vẹt này lúc đi khảo sát đất, khi ấy nó còn là chim non. Đáng buồn là sau một thời gian thì cô gái đó đã không may gặp chuyện ngoài ý muốn mà qua đời, nên bé vẹt đã được anh của cô gái mang đi.
Anh của cô gái ấy, cũng chính là vị chủ nhân đã vứt bỏ nó. Trong lời kể của người đàn ông tóc vàng, chủ nhân trước rất ít làm bạn với nó, chỉ luôn nhốt nó trong lồng sắt cũng không thèm quan tâm tới nó. Đã từng trải qua sự ôn nhu như nước, nên khi đối mặt với sự lạnh nhạt này khiến cho bé vẹt càng thêm đau buồn.
Sự đối lập ấy làm bé vẹt từ từ uể oải, mỗi ngày đều ủ rũ, rồi mọi chuyện đã phát triển đến mức nó tự nhổ lông để giải tỏa.
Còn phải đối mặt với việc chuyển nhà do công tác của chủ nhân trước, nên tình hình của bé vẹt càng tệ hơn, khiến anh của cô gái cho rằng nó sắp bệnh chết, liền trực tiếp ném nó cho trạm cứu hộ.
Ở trạm cứu hộ gần một tháng, nó đã bị người đàn ông tóc vàng gọi là Peter đưa đến nơi này, nói là đặc biệt làm quà cho bạn thân hắn, Lê Phổ.
May mắn… Cậu tới đúng lúc gặp chủ nhân mới.
Gạt đi những suy nghĩ hỗn loạn, Bạch Cao Hưng nhìn thoáng qua cửa sắt đóng chặt trước mặt mình, cảm thấy khó chịu khi bị nhốt theo bản năng. Cậu cố nhớ cách “Vượt ngục” của bé vẹt mình từng nuôi, dùng miệng ngậm cánh cửa rồi nhấc lên trên một chút.
“ Cạch.” Cửa nâng lên một đoạn.
Lại dùng lực.
“Cạch.” Lại nâng lên được thêm một đoạn.
Lê Phổ thấy bộ dạng vùi đầu nỗ lực của bé vẹt, nói: “Mở cho nó ra đi.”
“Cái gì?” Peter sửng sốt một chút, ngay sau đó mới phản ứng lại:
“Cậu nói cửa lồng á? Mở thì được, nhưng cậu không sợ nó bay tùm lum rồi phá nhà à?”
Trong ấn tượng của hắn, Lê Phổ là một người yêu sạch sẽ.
“Không phải cậu nói nó rất ngoan sao?” Lê Phổ hỏi lại, ánh mắt vẫn luôn dừng trên bé vẹt đang kề sát vách lồng.
“Đúng là ngoan thật, nó sẽ tự mình về lồng, nhưng nó vẫn không thích cứ bị nhốt trong lồng sắt hoài. Tôi cũng định nói cậu nên thường xuyên thả nó ra ngoài, để thư giãn ấy.” Peter tiến lên, mở cửa lồng ra, lùi lại vài bước, rồi nói tiếp:
“Nếu không nó sẽ tự nhổ lông mình, hoặc phá lồng đấy.”
Vẹt lớn, chỉ riêng cái mỏ cũng có thể so với vũ khí lạnh, rất biết phá nhà, là husky trong giới vẹt.
Thấy cánh cửa mở, Bạch Cao Hưng vụng về mà vươn móng vuốt, kết quả là trượt chân, lập tức tuột theo thanh sắt rớt xuống đáy lồng.
Tư thế vô cùng buồn cười.
“…Nó làm sao vậy?” Lê Phổ hỏi.
“Ờm… Có lẽ do chưa quen chăng, vốn từ đầu tinh thần của nó đã không ổn, cậu cứ chú ý và quan sát nhiều chút.” Peter cũng không thể giải thích được, lúc trước khi còn ở trạm cứu hộ nào có thấy nó vụng về như vậy.
Lê Phổ gật đầu.
Giây tiếp theo, Bạch Cao Hưng vỗ cánh, chui qua cửa lồng.
Do cấu trúc bàn chân của loài chim, nên khi đứng trên bề mặt phẳng thì cảm giác không mấy thoải mái, nhưng điều này làm trong lòng Bạch Cao Hưng cảm thấy an toàn, cậu không thể quen được cảm giác khi đứng trên thanh gỗ. Cảm giác ấy rất căng thẳng, dùng bám chặt bao nhiêu, nhưng vẫn cảm thấy thêm giây nữa là cậu sẽ ngã mất .
Bạch Cao Hưng hơi dang cánh, thử bước đi một đoạn, cơ thể vẫn có chút lung lay, nhưng vẫn giữ thăng bằng được.
Vừa đi vừa quan sát, quả nhiên, đây thật sự không phải là ký túc xá của cậu, chỉ là giấy dán tường của phòng này rất giống trong phòng ký túc xá, nên khi vừa tỉnh lại, cậu mới không nhận ra...
Bên trong Bạch Cao Hưng như bão táp, không có bất kỳ từ ngữ nào có thể diễn tả cảm xúc của cậu khi biến thành chim.
Rồi làm sao để biến lại đây?!!
Bạch Cao Hưng thử xòe cánh, một bên cố nhớ lại ký ức hôm qua, một bên bắt đầu vỗ cánh bay một cách vô định. Nhưng điều này trong mắt hai người bên cạnh là bé vẹt mới đổi môi trường nên hoảng sợ, vội vàng bắt cậu nhốt vào lồng sắt.
Bị nhốt một lần nữa, Bạch Cao Hưng chống đầu lên thanh sắt của lồng mà thẫn thờ. Biết đâu… không quá hai ngày, khi ngủ dậy liền phát hiện đã trở về lại bình thường thì sao?
Peter nhìn thoáng qua bé vẹt trong lồng, lau mồ hôi rồi tiếp tục giải thích với Lê Phổ: “Thức ăn tôi đều đã mang đến cho cậu, đây còn có sổ tay chăn nuôi, có cái gì vấn đề không hiểu thì có thể mở ra tìm.”
Nói rồi, hắn móc ra một cuốn nhỏ nhưng rất dày.
Nhưng Lê Phổ vẫn còn đang nhìn Bạch Cao Hưng, không trở lời.
“Ảnh đế Lê ới ời ơi! Lần đóng máy này, cậu chắc sẽ muốn nghỉ ngơi mấy tháng nhỉ? Lịch làm việc sắp tới cũng ít, hoàn toàn có thể tận hưởng kỳ nghỉ lần này nha.” Peter cho rằng Lê Phổ vẫn không muốn giữ bé vẹt này, kiên quyết nhét cuốn sổ vào trong tay anh.
“Lando đã tiêm chủng và có giấy tờ đầy đủ. Cậu chỉ cần dành ra chút thời gian với nó, chỉ vậy thôi. Còn nữa, nó có thể mua vui cho cậu đấy!”
Lê Phổ cúi đầu lật sổ, vẻ mặt có chút chần chừ: "Nhưng… ”
“Không nhưng nhị gì cả.”
Peter cứng rắn ngắt lời, rồi giọng điệu lại ôn hòa đi: “Không lẽ cậu lại nhẫn tâm gửi Lando trở về, để cho nó phải đau khổ chờ đợi chủ nhân tiếp theo sao?”
Lê Phổ im lặng.
Anh nhìn bé vẹt trước mắt, vì bị đổi sang môi trường xa lạ mà trông rất căng thẳng và sợ hãi. Bộ lông của bé vẹt này hầu như đều là màu trắng, đẹp hơn so với rất nhiều hình mấy con chim trong sổ. Cả người đều là lông trắng như tuyết, trông rất sạch sẽ, trên đầu lại có vài cọng lông xám.
Nhưng giống như Peter đã nói, nó có bệnh, lông trước ngực đã bị nhổ mất, chỉ còn một chút máu còn sót lại.
Lê Phổ mím môi: “Có lẽ tôi sẽ không chăm nó tốt được.”
Dường như nghe hiểu những gì anh đang nói, bé vẹt lớn quay đầu lại, đôi mắt vừa to vừa tròn, đen láy lại trong veo ấy lộ ánh sáng như đang cầu mong anh nhận nuôi mình.
Peter cũng thấy đôi mắt ấy, nói: “Tôi lại cảm thấy hai người rất có duyên đấy.”
Lê Phổ nhìn bé vẹt một lúc lâu, vẻ mặt lộ ra một chút ôn hòa khó phát hiện: "... Vậy giữ nó lại đi.”
Peter vui mừng:
“Được, hai người đều rất cần nhau đấy. Lando, à không! Cậu nên đặt cho nó một cái tên mới đi.”
Cái tên Lando này, tượng trưng cho quá khứ đau lòng của bé vẹt, tên mới và chủ nhân mới sẽ biểu tượng một bắt đầu mới.
Lê Phổ cũng không phủ nhận điều này, anh bắt đầu suy nghĩ cái tên mới.
Peter ở một bên trêu chọc: "Tôi nhắc trước nhá, cậu là một người đặt tên rất tệ, nhưng đừng có lôi ra mấy cái tên như A Hoa gì đó nhe.”
Bạch Cao Hưng nhìn anh chàng, tò mò đối phương sẽ cho cậu một cái tên như nào.
Nếu là mấy cái tên kỳ quái, e rằng phải rất lâu thì cậu mới quen được...
Anh chàng nhìn chằm chằm cậu một hồi lâu, mới nói: “Đại Bạch.”
“Gọi ‘ Đại Bạch ’ đi.”
Bạch Cao Hưng ngẩn ra một chút, thật trùng hợp, bình thường cậu luôn được người khác gọi là ‘Đại Bạch’, giờ vẫn được gọi như vậy.
Tóm lại là cậu rất vừa lòng với cái tên này.
Peter hơi nhếch khóe miệng: "Đại Bạch cũng được đấy chứ.”
Vừa quay đầu, hắn liền giơ tay trêu đùa: "Đại Bạch, Đại Bạch ơi, Đại Bạch à, có biết gọi Đại Bạch là gọi nhóc chứ?”
Bạch Cao Hưng ghét bỏ mà lùi xa hắn.
Peter: “Đại Bạch, gọi ba đi! Ba ~.”
Bạch Cao Hưng cạn lời, nhìn người đàn ông đang uốn éo trêu mình, lên tiếng: “Ừ.”
Peter: “???”
Lê Phổ: “...”
Peter bị anh đuổi đi.
“Không phải chứ, cậu có coi tôi là anh em không đấy?” Peter bám khung cửa nói:
"Tôi phải vội vàng trở về từ nước ngoài, chỉ để thăm cậu thôi đấy!”
Lê Phổ lạnh nhạt: “Tôi không phải không biết cậu tới để làm gì. ”
Peter ngứa răng, tên này biết tin nhanh thật.
“Nhưng tôi cũng phải nói cho cậu, giải ảnh đế chỉ vừa mới tới tay, thường ngày nghỉ ngơi, cậu cũng đến phát chút động thái nhá, nếu không số fans vất vả tích góp đều chạy hết mất!”
Lê Phổ gật đầu: “Ừ.”
Peter vừa nhìn liền biết anh không để trong lòng, nhưng chỉ đành phải từ bỏ: "Vậy cậu nhớ phải chăm Đại Bạch nhá, tôi sẽ dành chút thời gian đến xem nó đó.”
Lê Phổ đồng ý: “Đương nhiên.”
Bạch Cao Hưng nhìn hai người đang cù cưa cù nhằn ở cửa, nghe ngóng một hồi liền rút được ra được một thông tin: Phiếu cơm của cậu, là đại lão giới giải trí nha.
Nhưng cậu cũng không quá để ý chuyện này, từ tối hôm qua tới giờ, cậu vẫn chưa uống được một ngụm nước nào, khát quá, phải nhanh chóng tìm chút nước uống mới được.
Bạch Cao Hưng nhìn xung quanh, phát hiện nhà của ảnh đế này thật sự quá sạch sẽ, trên bàn không ly nước không nói, mấy cái ly đều úp ngược, đến ấm trà cũng không có.
Giờ mà có bồn rửa tay thì tốt quá…
Bạch Cao Hưng khát đến mức sắp ngất đi, vừa quay đầu lại liền thấy một bể cá lớn chiếm gần nửa bức tường.
Đây là cá mà bọn họ vừa nói đi! Vừa hay, nắp bể đang mở.
Bạch Cao Hưng thử vỗ cánh, một lần liền cất cánh thành công, vui mừng mà bay về phía mục tiêu.
Nhưng mà cậu đã đánh giá cao khả năng bay của mình, khi tới gần bể cá, mới phát hiện mình đã tính toán sai điểm hạ cánh.
Toang rồi!!!
Bạch Cao Hưng hoảng sợ mà nhìn một đám cá nhe răng trợn mắt bơi lại chỗ mình. Lúc rơi xuống nước, lần đầu tiên cậu gào lên một câu hoàn chỉnh:
“Cứu mạng!!!”