Hai người họ đứng trong phòng khách, lặng lẽ ôm nhau một hồi, thỉnh thoảng lại có tiếng xe cộ dưới lầu lướt qua.

Một lúc sau, Lương Úy ngẩng mặt, nhẹ nhàng hỏi: “Hôm nay tâm trạng anh không tốt sao?”

Trần Hạc Sâm rũ mắt, nhìn vào ánh mắt của cô: “Sao em lại nói vậy?”

Lương Úy chạm vào tay anh: “Em không biết, chỉ là em cảm thấy tâm trạng anh không tốt, ở bệnh viện xảy ra chuyện gì sao?”

Trần Hạc Sâm buông cô ra, ánh mắt dịu dàng trấn an cô: “Không có chuyện gì, em đừng nghĩ ngợi lung tung.”

Lương Úy lại nhìn anh chăm chú, sắc mặt của anh bình thường, cũng không có vẻ đã gặp chuyện gì, cô thầm thở phào nhẹ nhõm, hối thúc anh: “Vậy anh mau đi tắm đi.”

Trần Hạc Sâm rũ mắt hôn cô: “Bây giờ anh đi tắm, em nhớ uống thuốc, anh nấu nước rồi đấy.”

Lương Úy: “Được rồi.”

Trần Hạc Sâm tháo đồng hồ, đặt lên bàn trà, sau đó cởi nút cổ tay áo, đứng dậy vào phòng tắm.

Lương Úy đi lấy điện thoại, bước ra ban công gọi lại cho Chu Trân. Chu Trân gọi đến cũng không có chuyện gì quan trọng. Chỉ nói hôm nay bà thấy bức ảnh chụp vé máy bay trên vòng bạn bè, hỏi có phải cô đã xong việc, quay về Yến Nam không.

Lương Úy chống tay lên lan can, nói: “Con vừa về được hai ngày.”

Chu Trân do dự: “Vừa rồi mẹ gọi, Hạc Sâm bắt máy, có phải hai đứa sống chung không?”

Sắc mặt của Lương Úy tràn ngập ý cười: “Bọn con không sống chung.”

Hình như Chu Trân cảm thấy nhẹ nhõm, lại sợ bị hiểu lầm, nhấn mạnh: “Mẹ hỏi như vậy cũng không phải phản đối hai đứa sống chung, chỉ sợ hai đứa còn trẻ, chẳng may xảy ra chuyện gì đó. Dù sao con cũng phải nhớ kỹ, chưa cưới thì không được có con.”

“Con biết.” Lương Úy cười bất lực, nói sang đề tài khác, “Hôm qua con đến nhà ba mẹ anh ấy, dì Trần hỏi thăm mẹ đấy.”

“Thật sao? Dì Trần đối xử với con thế nào?” Chu Trân bóng gió nói, “Dì Trần có hỏi gì về ba con không?”

Lương Úy hiểu chuyện, trấn an Chu Trân: “Dì Trần đối xử với con rất tốt, dì ấy cũng biết chuyện nhà mình lâu rồi, trước khi con ở bên Trần Hạc Sâm, dì Trần đã biết về chuyện đó.”

“Vậy thì mẹ yên tâm rồi, dì Trần và chú Trần thật sự không phải kiểu người để tâm đ ến chuyện nhà người khác.” Chu Trân thở dài, “Trước đây con chưa yêu đương, mẹ sợ một ngày nào đó con lập gia đình, đối phương có thành kiến với con vì chuyện của ba con, con phải làm thế nào.”

Lương Úy cười: “Mẹ nghĩ nhiều quá rồi.”

Chu Trân: “Không nói chuyện nữa, trễ quá rồi, hai đứa cũng nên đi ngủ sớm đi.”

Lương Úy nhẹ giọng dạ một tiếng.

Cô cầm thuốc quay về phòng, Trần Hạc Sâm vẫn chưa tắm xong.

Lương Úy chui vào giường xem điện thoại một lát, đợi đến khi phần nệm giường bên cạnh hơi lún xuống. Anh vươn tay, ôm cô từ phía sau, cô cảm giác nụ hôn ấm nóng của anh sau tai, hơi thở của Lương Úy dồn dập: “Em đến đây vì chuyện này đấy.”

Trần Hạc Sâm nói: “Anh biết.”

Lương Úy định hỏi tại sao anh biết, nhưng nhớ lại vừa rồi đi tắm, cô đã ném thứ đó vào thùng rác. Cô ngồi trong lòng anh, xoay người đối diện anh. Hơi thở hòa hợp, Lương Úy nghe Trần Hạc Sâm hỏi: “Vừa rồi dì nói gì với em thế?”

Lương Úy giơ tay vén sợi tóc rơi trên lông mày: “Không nói gì cả, mẹ hỏi có phải chúng ta sống chung không.”

Trần Hạc Sâm khẽ tựa cằm lên trán cô, hơi thở ấm nóng mơn man trên mặt cô: “Rồi em nói gì?”

Lương Úy nhắm mắt ôm anh: “Còn nói gì nữa, em chỉ nói thật thôi.”

Trần Hạc Sâm cười nói: “Còn nói gì nữa không?”

Lương Úy mờ ám: “Nói phải có biện pháp.”

Trần Hạc Sâm khẽ nhướng mày, hỏi lại: “Cái gì?”

Lương Úy nghi ngờ anh cố ý làm như vậy, hai tai nóng bừng: “Mẹ không muốn chúng ta chưa kết hôn mà có con.”

Trần Hạc Sâm bật cười, hôn lên đ ỉnh đầu cô một cái, giọng điệu nghiêm túc: “Được rồi, anh hiểu.”

Hôm sau, Trần Hạc Sâm đ ến bệnh viện, anh vừa kiểm tra bệnh nhân xong, sáng sớm đã bị Ngô Quảng Xuân gọi vào văn phòng, hỏi anh suy nghĩ thế nào về chuyện sang nước ngoài học lên cao.

Trần Hạc Sâm: “Em không đi.”

Nghe thấy lời này, Ngô Quảng Xuân còn tưởng mình nghe nhầm, ngờ vực hỏi lại: “Em vừa nói gì?”

Trần Hạc Sâm bình tĩnh nói: “Thầy, em không cân nhắc việc này đâu.”

Ngô Quảng Xuân phùng mang trợn má: “Em nghĩ gì mà lại không đi? Em còn biết bệnh viện nào sắp xếp cho bác sĩ điều trị học lên cao à? Chuyện thế này rất hiếm khi xảy ra. Bệnh viện sắp xếp hai chỗ, một chỗ là dành riêng cho khoa chỉnh hình, họ có ý gì, đâu phải em không rõ, là bệnh viện cố ý đào tạo em, còn em thì chê bai vị trí đó, cơ hội chưa đến đã đuổi đi.”

Trần Hạc Sâm đứng thẳng dậy, gương mặt không biểu cảm.

Ngô Quảng Xuân thấy dáng vẻ của anh quyết đoán như vậy, lại giận dữ, không nhịn được, cầm lấy tài liệu trên bàn ném đi.

Trần Hạc Sâm lùi lại, vươn tay giữ tài liệu, sau đó tiến lên mấy bước, đặt tài liệu lên bàn, cười nói: “Thầy đừng giận, không thì lát nữa huyết áp của thầy tăng lên, sư mẫu lại gọi cho em đấy.”

Ngô Quảng Xuân giận dữ đẩy kính, nhìn anh chằm chằm: “Hạc Sâm, em nói thật đi, có phải em không đi là vì bạn gái không?”

Sắc mặt của Trần Hạc Sâm hơi khựng lại, lý do chính của chuyện này thật sự là vì Lương Úy. Nếu như tối qua anh còn hơi lo lắng, khi nhìn thấy ứng dụng trên điện thoại của cô, nỗi lo đó cũng tan biến.

Trần Hạc Sâm nhỏ giọng nói: “Đó là quyết định của em, không liên quan đến cô ấy.”

Ngô Quảng Xuân ngồi xuống, cầm tách trà trên bàn uống mấy ngụm, lạnh nhạt “hừ” một tiếng: “Tâm tư của mấy đứa nhỏ các em, không giấu thầy được đâu. Thầy thấy cô bé đó cũng không phải là kiểu người sẽ ngăn cản em đi du học, nếu em thấy khó nói, thầy sẽ nói chuyện với bạn gái của em.”

Trần Hạc Sâm khẽ nhíu mày: “Thầy, thật sự không liên quan gì đến cô ấy, đó là ý của em.”

Ngô Quảng Xuân dừng lại: “Tháng năm là hạn cuối báo danh, thầy cho em thời gian để suy nghĩ.”

Trần Hạc Sâm mấp máy môi muốn lên tiếng, Ngô Quảng Xuân ghét bỏ khoát tay: “Em ra ngoài đi, thầy còn có việc.”

Trần Hạc Sâm ra khỏi văn phòng, đúng lúc Dương Hâm đi ngang qua, thấy biểu cảm của anh như vậy, anh ấy huýt sáo: “Thầy Ngô mắng cậu à?”

Trần Hạc Sâm lắc đầu, bất lực nói: “Tôi còn mong thầy mắng tôi một trận đấy.”

Dương Hâm nói: “Ra ngoài hành lang hút thuốc nhé?”

Trần Hạc Sâm gật đầu, Dương Hâm đẩy mở cửa chống cháy bên cạnh: “Cậu không đi là vì Tiểu Lương à?”

Trần Hạc Sâm buông tay, cửa chống cháy đóng lại, anh cười: “Sao ai cũng đoán như thế, rõ ràng vậy sao?”

Dương Hâm nhún vai: “Ngoài chuyện này, thật sự không nghĩ ra lý do nào khác, không thể nào là vì cậu không nỡ xa ba mẹ.”

Trần Hạc Sâm nhếch môi.

Dương Hâm nói: “Thật ra chỉ có một năm thôi, quay tới quay lui cũng qua đi, huống hồ chi ngày nghỉ cậu có thể bay về gặp cô ấy, còn công việc của Tiểu Lương cũng rất thoải mái mà.”

Trần Hạc Sâm nhả một hơi khói, nói: “Không phải chuyện đó, tôi luôn cảm thấy không thể để cô ấy chờ tôi mãi được.”

Dương Hâm không hiểu được lời mình vừa nghe, vẻ mặt hoang mang: “Ý cậu là gì, mờ mờ ám ám như vậy, người anh em này nghe cũng không hiểu lắm.”

Trần Hạc Sâm hút hai hơi, sau đó dập điếu thuốc, thong thả nói: “Bỏ đi, không hiểu thì thôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play