Hai người họ không ở lại trường Trung học số 1 Yến Nam lâu, dù sao tối nay Trần Hạc Sâm cũng phải đến bệnh viện trực đêm. Lương Úy nói anh đưa cô đến nhà của Lý Uyển, cô đã hẹn với Lý Uyển cùng đi ăn tối.
Lương Úy giơ tay bấm chuông cửa, đợi một lát, cô nghe thấy tiếng bước chân đến gần cánh cửa, Lý Uyển ra mở cửa: “Không phải cậu đến trường Trung học số 1 với Trần Hạc Sâm sao? Vẫn còn thời gian đến nhà tớ à?”
Lương Úy bước vào, thay dép: “Tối nay anh ấy có ca trực.”
Lý Uyển trêu chọc: “Tớ nói này, cậu sẵn lòng bỏ người đàn ông của cậu để đến tìm tớ à?”
Lương Úy ngẩng đầu mỉm cười: “Ừ, sao tớ có thể xem nhẹ bạn bè được chứ?”
Lý Uyển bước đến sofa, nói: “Hôm nay chúng ta không ra ngoài, gọi thức ăn giao đến nhà nhé?”
Lương Úy gật đầu: “Được rồi.”
Lý Uyển bật tivi, đưa tay chạm vào Lương Úy: “Cậu đến thành phố Tô, không xảy ra chuyện gì phải không?”
Lương Úy nhìn Lý Uyển, cười hỏi: “Có thể xảy ra chuyện gì chứ?”
Lý Uyển nhìn cô, do dự: “Ba cậu không đòi tiền cậu chứ?”
Lương Úy cong môi, nhàn nhạt mỉm cười: “Không có, tuy ông ấy không phải là một người cha tốt. Nhưng nói trắng ra, nếu có một ngày ông ấy lưu lạc đầu đường xó chợ, ông ấy cũng sẽ không đòi một đồng của tớ đâu. Lòng tự trọng của ông ấy lớn lắm, tớ có cảm giác tớ cũng giống ông ấy điểm này.”
Lý Uyển cầm ly, uống một ngụm nước: “Bây giờ ông ấy thế nào rồi?”
Lương Úy khẽ nhíu mày: “Hình như cuộc sống của ông ấy không tốt lắm, cậu có nghĩ bây giờ ông ấy hối hận vì những chuyện đã làm với tớ và mẹ tớ không?”
Lý Uyển mỉa mai: “Hối hận cũng là do ông ấy tự rước lấy. Vốn dĩ tớ còn sợ nếu tớ không đi, ba cậu ở đó nói lời khó nghe, sẽ không có ai giúp cậu, vậy nên tớ mới gọi cho Trần Hạc Sâm, cậu đừng nghĩ người chị em này tọc mạch chuyện của người khác đấy nhé.”
Lương Úy cong môi: “Sao lại như vậy được, tớ biết cậu muốn tốt cho tớ mà.”
Màn đêm buông xuống, Lương Úy mới ra khỏi nhà của Lý Uyển, đứng bên đường đón xe, vừa lên xe được mấy phút, đột nhiên điện thoại của cô rung lên, là Trần Hạc Sâm gọi đến, Lương Úy bấm nút nghe máy, anh hỏi: “Em đang ở bên ngoài à?”
Lương Úy nhìn ra cửa sổ: “Ừ, em đang ngồi trên xe.”
Trần Hạc Sâm nói: “Vừa rồi em và Lý Uyển ăn gì?”
Giọng điệu của Lương Úy hơi khựng lại: “Ăn lẩu.”
Thanh âm của Trần Hạc Sâm chan chứa ý cười: “Không phải em nói hôm nay hơi đau họng, sao vẫn ăn món này?”
“Là lẩu uyên ương, em ăn nước lẩu không cay.” Lương Úy lảng sang chuyện khác, “Anh ăn chưa?”
Trần Hạc Sâm: “Ăn rồi.”
Lương Úy li3m môi: “Sáng mai anh vẫn phải trực sao?”
Lương Úy ừ một tiếng, nhỏ giọng thì thầm: “Hơi nhớ anh một chút.”
Trần Hạc Sâm ngây người mất hai giây, anh cúi đầu, ý cười nhàn nhạt xuất hiện trong ánh mắt: “Tối mai xong việc, anh sẽ đến tìm em.”
“Được rồi.”
Hai người họ không trò chuyện lâu, Trần Hạc Sâm cúp máy, lấy bao thuốc ra từ trong túi, rút một điếu, cửa chống cháy sau lưng bị đẩy mờ. Trần Hạc Sâm ngậm điếu thuốc trong miệng, quay đầu nhìn lại, là Dương Hâm.
Dương Hâm cười: “Đoán chắc là cậu ở đây mà, cho tôi một điếu.”
Trần Hạc Sâm đưa bao thuốc và bật lửa về phía anh ta, Dương Hâm châm một điếu thuốc, quay đầu nhìn Trần Hạc Sâm: “Vừa rồi ăn tối, thầy Ngô gọi đến, có phải là nói với cậu chuyện sang nước ngoài học tiếp không?”
Trần Hạc Sâm cúi đầu hút thuốc, biểu cảm lạnh nhạt, ừ một tiếng.
Dương Hâm hút một hơi, nhìn Trần Hạc Sâm: “Đây là cơ hội tốt, nói chung cũng hiếm có bác sĩ điều trị nào được sang nước ngoài học lên cao. Ít nhất cũng phải là bác sĩ điều trị chính mới đủ tiêu chuẩn. Nhưng lần này bệnh viện lại giữ hai chỗ cho bác sĩ điều trị, mọi người đều dồn hết sức lực giành lấy, cậu phải suy nghĩ kỹ.”
Trần Hạc Sâm thấp giọng cười: “Chuyện này tôi còn chưa quyết định, thầy đã bảo anh thuyết phục tôi rồi à?”
Dương Hâm búng tàn thuốc, đưa tay vỗ vai Trần Hạc Sâm: “Được rồi, không nói nhiều nữa, cậu cứ suy nghĩ kỹ.”
Bên này, Lương Úy về đến nhà, vừa rót một ly nước ấm, một tin nhắn WeChat xuất hiện trên điện thoại, cô cầm lên xem, là bà ngoại gửi meme.
Thời gian trước, Chu Trân mua cho bà ngoại một chiếc điện thoại thông minh, còn hướng dẫn bà gửi tin nhắn thoại. Mấy ngày qua, bà liên tục gửi meme hoặc tin nhắn thoại cho cô.
Lương Úy cầm ly nước quay về phòng ngủ, trả lời tin nhắn của bà ngoại. Cô vừa định đặt điện thoại xuống, weibo xuất hiện một thông báo, tiểu hoa đán Đào Dao nổi tiếng nói về mối tình đầu khó quên.
Lương Úy ngây người mất hai giây, di chuyển ngón tay, bấm vào đường dẫn, là một video phỏng vấn, dài khoảng bốn phút.
Trong đoạn video, Đào Dao mặc áo len màu xanh bạc hà cùng với váy jean, trang điểm nhẹ nhàng, dáng vẻ vẫn xinh đẹp động lòng người. Ngoài cô ấy, còn có mấy diễn viên khác tham gia phỏng vấn để quảng bá cho bộ phim “Mối tình đầu”.
Người dẫn chương trình thảo luận với các khách mời, hỏi họ nghĩ thế nào về mối tình đầu. Khi đến lượt Đào Dao, cô ấy thẫn thờ một lát, sau đó mới nói: “Tôi không biết nên nói thế nào, thật ra đa số mọi người đều nghĩ mối tình đầu rất khó quên, dù sao cũng là đoạn tình cảm đầu đời, chắc chắn sẽ khắc ghi trong lòng. Tôi cũng từng nghĩ vậy, nhưng thật ra không phải như vậy, đối với một số người, nó luôn mang ý nghĩa đặc biệt, nhưng đối với những người khác, đó chẳng qua chỉ là một mối tình bình thường, không có ý nghĩa gì khác.”
Người dẫn chương trình tận dụng cơ hội, hỏi thêm: “Vậy đối với cô, nó mang ý nghĩa đặc biệt, hay chỉ là một mối tình bình thường?”
Đào Dao: “Tôi đang học cách nhìn nhận nó là một mối tình bình thường.”
Người dẫn chương trình thừa thắng xông lên: “À, hình như đề tài về mối tình đầu bộc lộ những cảm xúc sâu sắc nhất, có phải cô từng trải qua mối tình đầu khó quên không?”
Đào Dao mỉm cười bí ẩn: “Bí mật.”
Lương Úy xem hết video, không cảm thấy dao động. Cô thoát khỏi weibo, nhắn tin chúc bà ngoại ngủ ngon.
Hôm sau, Trần Hạc Sâm tan làm lúc năm giờ, Lương Úy nhận được tin nhắn của anh, bấm thang máy xuống lầu, thấy xe của Trần Hạc Sâm trong bãi đỗ xe trước cửa tòa nhà, anh ngồi trong xe nói chuyện điện thoại.
Lương Úy nuốt nước bọt, khẽ nhíu mày: “Ăn gì đó dễ nuốt đi.”
Trần Hạc Sâm thấy cô nhíu mày, sau đó lại giãn ra, anh nhẹ giọng hỏi: “Cổ họng em khó chịu à?”
Sáng nay thức dậy, cô thấy cổ họng hơi đau, vừa thức dậy đã uống hai ly nước ấm, cảm thấy đỡ hơn một chút, Lương Úy gật đầu, chột dạ nói: “Hình như hơi nghiêm trọng.”
“Đi khám bác sĩ chưa?”
“Chưa, để em uống nhiều nước hơn, chắc là ngày mai sẽ đỡ.”
Trần Hạc Sâm đưa tay búng trán cô: “Không phải em nói tối qua ăn lẩu uyên ương à?”
Lương Úy bĩu môi, nói: “Ban đầu em ăn lẩu không cay, sau đó thì không nhịn được.”
Trần Hạc Sâm bật cười: “Không có bản lĩnh gì cả.”
Lương Úy nói chắc như đinh đóng cột: “Anh không hiểu được đâu, dù sao nhìn Uyển Uyển ăn ngon như vậy, em không nhịn được, cũng ăn một chút.”
Lương Úy ghé qua hôn lên má anh một cái, sau đó ngồi ngay ngắn lại trên ghế phụ: “Đừng nói chuyện của em nữa, mau đi ăn thôi, anh chưa ăn gì đúng không?”
Trần Hạc Sâm nhìn dáng vẻ xin tha của cô, anh cũng không nói gì nữa, chỉ mỉm cười bất lực, lái xe ra khỏi chung cư.
Cuối cùng, hai người họ ăn tonkotsu ramen, trên đường về, Trần Hạc Sâm đ ến tiệm thuốc mua thuốc cho cô, sau đó mới về nhà.
Lương Úy cầm quần áo vào phòng tắm, trong lúc tắm, cô nghe thấy chuông điện thoại reo lên, Lương Úy tắt vòi sen, gọi Trần Hạc Sâm bên ngoài: “Anh nghe điện thoại giúp em đi, xem ai gọi đến.”
Trần Hạc Sâm từ ban công bước vào, điện thoại của cô nằm trên sofa, màn hình hiển thị cuộc gọi của mẹ cô, Trần Hạc Sâm bấm nút nghe máy, Chu Trân nói: “Úy Úy.”
Trần Hạc Sâm ho khẽ một tiếng: “Dì, con là Hạc Sâm, Úy Úy đang tắm ạ.”
Chu Trân: “À, Hạc Sâm, hai đứa đang ở cạnh nhau à, lát nữa dì gọi lại, dì cúp máy trước.”
Trần Hạc Sâm: “Dạ, con chào dì.”
Trần Hạc Sâm định đặt điện thoại về chỗ cũ, ngón tay tình cờ chạm vào một ứng dụng, giao diện Daysmatter đột nhiên xuất hiện trên màn hình. Trần Hạc Sâm hơi bất ngờ, không nghĩ cô tải ứng dụng này. Mãi đến khi nhìn thấy dòng chữ in đậm trên màn hình, Lương Úy đã thích Trần Hạc Sâm 4280 ngày.
Ánh mắt của Trần Hạc Sâm chăm chú, lồ ng ngực tựa như bị thứ gì đó đè nặng, không cách nào giải tỏa được, tâm trạng anh vô cùng phức tạp. Trần Hạc Sâm cầm điện thoại, yết hầu trượt xuống, mãi đến khi cửa phòng tắm mở ra. Trần Hạc Sâm nhíu mày, đặt điện thoại về chỗ cũ, vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Lương Úy đi đến bên anh: “Là điện thoại của ai vậy anh?”
Trần Hạc Sâm nhìn vào mắt cô, nói: “Dì gọi đến.”
Lương Úy “à” một tiếng, đưa tay định lấy điện thoại, nhưng ngón tay còn chưa kịp chạm vào, Trần Hạc Sâm đột ngột nắm lấy cổ tay cô, kéo cô vào lòng. Lương Úy ngây người mất hai giây, giơ tay ôm anh, nhẹ nhàng ngẩng đầu: “Sao vậy anh?”
Mùi hương sữa tắm ngập tràn hơi thở, ngón tay của Trần Hạc Sâm đỡ gáy cô, vuốt v e hai cái, anh rũ mắt, kiềm lòng, hôn trán cô: “Không có gì, đột nhiên anh muốn ôm bạn gái thôi.”
——————–
Lời của tác giả:
Bác sĩ điều trị thật sự không có cơ hội sang nước ngoài học lên cao, nhưng để phục vụ câu chuyện này, các bạn không cần phải liên tưởng với thực tế đâu, cứ xem đây là một sản phẩm tưởng tượng thôi.
Chỉ còn vài chương nữa là kết thúc. Mình sẽ viết thêm hai ngoại truyện về Úy bảo và Trần Hạc Sâm.
Sau đó là ngoại truyện về Lý Vệ, kể lại quá trình cậu ấy yêu thầm Lương Úy, sẽ không viết thêm nội dung khác. Thật ra mình không thích viết ngoại truyện về vai phụ, vậy nên ngoại truyện của Lý Vệ kể về hành trình tâm lý của cậu ấy khi yêu thầm, ngắn lắm, có lẽ chỉ khoảng một ngàn từ, không biết các bạn có thích đọc không, không thích đọc thì mình không viết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT