“Đón ai?” Trịnh Dã hỏi xong câu này mới nhận ra, giọng điệu anh ấy thăm dò, “Lương Úy à?”
Trần Hạc Sâm không nói, chỉ gật đầu.
Trịnh Dã bất ngờ: “Tìm hiểu từ khi nào thế? Đừng nói là từ lúc chúng ta ăn tối ở Vườn Từ Tâm đấy nhé.”
“Khi đó thì chưa.” Trần Hạc Sâm lắc đầu, mỉm cười hỏi anh ấy, “Anh có cho em vào không?”
Trịnh Dã tránh sang một bên, cho người bên ngoài vào.
Trần Hạc Sâm bước về phía phòng ăn, Lương Úy quay đầu nhìn anh, hai ánh mắt giao nhau ngắn ngủi, cô giả vờ cúi đầu húp canh. Trần Hạc Sâm cười thầm, cởi áo khoác ném lên sofa.
Thư Kiều hỏi: “Em ăn tối chưa?”
“Em chưa ăn.” Anh lắc đầu.
Thư Kiều: “Không ngại ăn thức ăn còn lại thì ngồi xuống ăn đi.”
Trần Hạc Sâm gật đầu, giọng điệu thong thả: “Đều là người nhà, có gì mà ngại, em đi rửa tay trước.”
Anh xắn tay áo, bước vào phòng vệ sinh cho khách, Thư Kiều nói với Trịnh Dã: “Lấy chén đũa cho em trai em đi.”
Trịnh Dã ngồi yên trên ghế, liếc nhìn Lương Úy, cười nói: “Để Tiểu Lương lấy cho.”
Thư Kiều liếc nhìn anh ấy khó hiểu: “Anh sao thế, Úy Úy là khách, anh lại bảo con bé đi lấy chén đũa?”
Lương Úy đẩy ghế: “Không sao đâu chị Thư Kiều, để em đi lấy.”
Trần Hạc Sâm ra khỏi phòng vệ sinh, không thấy Lương Úy đâu nên hỏi: “Lương Úy đâu rồi?”
Trịnh Dã hất cằm về phía nhà bếp: “Lấy chén đũa cho em đấy.”
Trần Hạc Sâm không nói nhiều, bước thẳng vào nhà bếp, Trịnh Dã vui vẻ, Thư Kiều hoài nghi: “Sao em lại thấy anh lạ lạ?”
“Lạ gì?” Trịnh Dã lột vỏ tôm, đặt vào chén của Thư Kiều, sau đó rót rượu vào ly của Từ Đông Thành: “Anh Từ, uống đi, uống đi.”
Nhà bếp ở nhà của Thư Kiều là một không gian tách biệt, cách một khoảng với phòng ăn.
Lương Úy nhón chân lấy chén đũa trong tủ, sau đó mở vòi nước rửa qua, cô quay đầu, va phải người trước mặt, cô giật mình, lúc ngẩng đầu nhìn thấy Trần Hạc Sâm, cô thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng trách móc: “Sao anh đi mà không phát ra tiếng động thế?”
Trần Hạc Sâm cong môi, cầm chén đũa trên tay cô: “Sao tự dưng em lại lấy chén đũa cho anh?”
“Anh Trịnh Dã bảo em đi lấy cho anh.” Lương Úy nói, “Không phải anh nói tối nay phải trực đêm à? Sao bây giờ lại đến đây?”
Trần Hạc Sâm: “Là đồng nghiệp lần trước đổi ca trực với anh, lần này anh đổi với anh ta. Với lại, mới xác nhận mối quan hệ được hai ngày, không thể lạnh nhạt với em được.”
Lương Úy không để bụng: “Không sao, bác sĩ các anh đều bận rộn, em hiểu mà.”
“Ừ.” Trần Hạc Sâm đưa tay chạm vào mặt cô, “Thì ra bạn học Lương lại biết thông cảm cho người khác như vậy, anh hiểu rồi.”
Lương Úy khẽ cong môi, cô kéo tay anh xuống: “Mau ra ngoài thôi, không thì chị Thư Kiều sẽ nghĩ chúng ta đang làm gì đấy.”
Trần Hạc Sâm bình thản hỏi: “Có thể làm gì?”
Hai tai Lương Úy nóng lên, không để ý đến lời của anh, cô quay đầu ra khỏi nhà bếp trước. Kể cả khi đã ngồi vào bàn ăn, hai tai của cô vẫn nóng bừng, cô cầm ly, uống một ngụm rượu, kiềm chế nhịp tim.
Thư Kiều nhìn cô: “Hạc Sâm đâu?”
Ánh mắt của Lương Úy khẽ giật mình: “Anh ấy còn ở trong đấy, rửa chén đũa rồi ra ngay ạ.”
Thư Kiều không cam tâm: “Có phải làm bác sĩ thì lúc nào cũng sợ bẩn không?”
Từ Đông Thành: “Bác sĩ đều chú ý đến vệ sinh mà. Tôi nhớ em họ tôi có bạn gái, cô ấy là y tá, chúng tôi ăn Tết với nhau, ngồi bên bàn cơm mà cô ấy luôn miệng lẩm bẩm bảo em tôi phải rửa tay, rốt cuộc mọi người đều rửa tay trước khi ăn, thật thú vị.”
Trần Hạc Sâm bước ra, trông hết sức bình thản, anh kéo ghế ngồi cạnh Lương Úy, vừa ngồi xuống, Từ Đông Thành đã hỏi: “Em trai Thư Kiều, muốn uống rượu không?”
Trần Hạc Sâm lắc đầu, cười: “Không, lát nữa em lái xe đưa người ta về.”
Thư Kiều múc canh vào chén, đưa cho Trần Hạc Sâm: “Sao tối nay em lại đến nhà chị?”
Trần Hạc Sâm húp một ngụm canh trong chén: “Đến tặng quà tân gia cho chị.”
“Gần hai tháng rồi mới nhớ tặng quà cho chị, cứ tưởng em quên rồi.” Thư Kiều rút một tờ khăn giấy, lau canh dính trên tay, “Vậy còn quà chuyển nhà của chị đâu?”
Trần Hạc Sâm: “Em để trong xe, ăn xong em lấy cho chị.”
Vừa ăn vừa trò chuyện, gần chín giờ bữa ăn mới kết thúc, Thư Kiều bảo Trần Hạc Sâm đưa Lương Úy về nhà như thường lệ, Trịnh Dã nghe thấy, chen vào: “Em còn phải nói à?”
Trịnh Dã thì thầm: “Em trai em và Tiểu Lương đang yêu đương.”
Ánh mắt của Thư Kiều vô cùng bất ngờ, cô ấy nhanh chóng đi đến sofa tìm điện thoại: “Em phải gọi hỏi nó mới được.”
Trịnh Dã lấy điện thoại của cô ấy: “Được rồi, đừng làm phiền đôi trẻ.”
Thư Kiều: “Sao anh biết?”
Trịnh Dã: “Vừa rồi anh mở của cho em trai em, hỏi nó sao lại đến, nó nói đến đây đón người, ngoài Lão Từ, người duy nhất ăn tối cùng chúng ta hôm nay là Lương Úy, chẳng phải là đến đây đón Lương Úy sao?”
Lương Úy và Trần Hạc Sâm vừa ngồi vào xe, điện thoại của Trần Hạc Sâm reo, anh bấm nghe máy, áp điện thoại lên tay, tay kia vẫn còn nắm tay Lương Úy.
Ngón tay của anh thon dài, Lương Úy véo véo ngón tay của anh, anh để cô nghịch, dù cho chuyện này làm anh hơi phân tâm.
Hai người họ ngồi gần đến mức cô có thể nghe được một chút âm thanh, tựa như tất cả mọi người ở đầu dây bên kia đều đồng thanh lên tiếng, đôi lúc anh mới đáp lại vài lời. Lương Úy lắng nghe một hồi, cuối cùng nghe anh nói: “Cô ấy đang ở bên cạnh em, không thì còn ở đâu nữa, chị tự nhắn tin WeChat cho cô ấy đi, em cúp máy trước.”
Anh cúp máy, Lương Úy nhìn anh: “Là chị Thư Kiều gọi sao?”
Giọng nói của Trần Hạc Sâm chan chứa ý cười: “Em nghe thấy à?”
Lương Úy: “Em không nghe rõ là nói gì, nhưng giọng nói đó giống chị Thư Kiều lắm, chị ấy nói gì thế?”
Trần Hạc Sâm nhét điện thoại vào túi áo khoác: “Anh rể anh nói với chị ấy chuyện chúng ta bên nhau, chị ấy đặc biệt gọi để bảo anh phải đối xử tốt với em, không được bắt nạt em.”
Lương Úy “à” một tiếng.
Trần Hạc Sâm lái xe ra khỏi khu nhà: “Em có định nhận kịch bản của đạo diễn Từ không?”
Lương Úy: “Em chưa quyết định được, nhưng em rất muốn làm việc cùng đạo diễn Từ, hồi đại học, em rất thích xem phim của thầy Từ.”
Trần Hạc Sâm cười: “Em làm biên kịch cho những thể loại phim nào?”
“Anh muốn xem à?”
Trần Hạc Sâm gật đầu: “Tìm hiểu công việc của bạn gái một chút.”
Lương Úy: “Có lẽ anh chưa từng xem qua, toàn là phim tình cảm thôi.”
“Hôm nào có thời gian, chúng ta cùng xem đi.”
“Ừ.”
Anh nói xong, điện thoại của Lương Úy reo, là Lý Uyển gọi đến, trong xe đang phát nhạc, Trần Hạc Sâm vặn nhỏ lại.
Lương Úy hắng giọng: “Uyển Uyển, cậu gọi tớ làm gì thế?”
Lý Uyển nói: “Hôm nay cậu không ở nhà à?”
“Cậu đến nhà tớ sao?”
“Ừ, tớ muốn tâm sự với cậu.”
“Không phải cậu có chìa khóa vào nhà tớ sao? Cứ mở cửa đi vào đi, tớ sắp về đến rồi.”
Lương Úy cúp máy, đúng lúc xe đến khu chung cư, cô giải thích: “Bạn em đến tìm em.”
Trần Hạc Sâm nhướng mày: “Là Lý Uyển sao?”
Lương Úy gật đầu, hỏi anh: “Anh muốn đi lên không?”
Trần Hạc Sâm đỗ xe: “Anh đưa em lên, nhưng sẽ không vào nhà đâu, dù sao con gái bọn em nói chuyện, anh vào nhà, bạn em không được tự nhiên.”
Lương Úy tháo dây an toàn, xuống xe, gió phả vào mặt, cô thấy hơi lạnh. Trần Hạc Sâm mở cửa, ra khỏi xe, vòng qua đầu xe, bước đến bên cô, vô cùng tự nhiên nắm tay cô.
Lòng bàn tay của anh khô ráo ấm áp, Lương không nén được tò mò: “Anh không lạnh sao?”
“Không lạnh.” Anh nghiêng đầu, nắm chặt tay cô, “Em thấy lạnh à?”
“Một chút xíu.”
“Vậy mau đi thôi.”
Họ bước vào thang máy, Trần Hạc Sâm bấm số tầng cũng không hề buông tay cô. Đến tầng hai, cửa thang máy mở ra, một cô gái bước vào, còn ôm theo một con chó trên tay.
Lương Úy vô thức nép vào Trần Hạc Sâm. Thấy vậy, Trần Hạc Sâm cười, thay đổi vị trí, che chắn trước mặt cô, cúi đầu hỏi: “Bây giờ em vẫn còn sợ chó sao?”
Không hiểu sao nỗi sợ của Lương Úy lại tan biến: “Phải.”
Trần Hạc Sâm: “Trước đây em có từng bị chó cắn không?”
“Không có, nhưng em sợ. Em từng thấy trên mạng có một trang blog về mèo, chủ trang blog nói lúc vào nhà vệ sinh, mèo sẽ ngoan ngoãn chờ đợi trước cửa, em cảm thấy thật ấm áp. Em cũng muốn nuôi một con, nhưng không dám chạm vào mèo.” Lương Úy nói xong lời này, lại hỏi anh, “Có phải kỳ lạ lắm không?”
Trần Hạc Sâm nói: “Không có gì kỳ lạ cả.”
Lương Úy: “Vậy anh có muốn nuôi một con không?”
Trần Hạc Sâm nhìn thấu suy nghĩ của cô, mỉm cười nói: “Anh bận rộn công việc, nuôi mấy đứa nhỏ này, sợ bọn nó bị đói.”
Họ nói chuyện, thang máy cũng nhanh chóng đến nơi. Trần Hạc Sâm đưa cô đến cửa, chờ cô vào nhà mới rời đi. Lý Uyển nghe thấy giọng nói, tò mò thò đầu ra: “Cậu nói chuyện với ai thế?”
Lương Úy cúi người lấy đôi dép lê trên kệ giày: “Trần Hạc Sâm.”
“Anh ấy đưa cậu về à?” Lý Uyển lại nói, “Gần đây, mối quan hệ của cậu và anh ấy tiến triển nhanh quá.”
Lương Úy đứng thẳng dậy: “Tớ và anh ấy ở bên nhau rồi.”
Biểu cảm của Lý Uyển hết sức bình tĩnh, làm Lương Úy tò mò: “Sao cậu không bất ngờ gì thế?”
Lý Uyển bước đến sofa, bình chân như vại: “Lúc bà ngoại cậu ở trong bệnh viện, tớ đã thấy hai người rất gần gũi.”
Lương Úy ngồi xuống bên cạnh cô ấy: “Có không?”
Lý Uyển: “Thế nào? Ở bên cạnh người mà trước đây mình thích có cảm giác gì?”
Lương Úy nghĩ ngợi hồi lâu, cuối cùng nói: “Không diễn tả được.”
“Sao đột nhiên tối nay cậu đến tìm tớ thế? Có chuyện gì à?”
Lý Uyển nói: “Không có gì, chỉ là Lão Dương đến tìm tớ.”
Lão Dương là bạn trai mà trước đây Lý Uyển đã quen, lớn hơn Lý Uyển bảy tuổi. Hai người họ tan hợp mấy năm trời, bây giờ vẫn gây chuyện.
Lương Úy hỏi: “Vậy cậu muốn thế nào?”
Lý Uyển vô cảm: “Tớ không biết, trước mắt thì đến đâu tính đến đấy.”
Hai người tâm sự một lát, Lý Uyển bảo cô ấy đi tắm, Lương Úy lấy đồ ngủ cho cô ấy. Cô ra ban công lấy quần áo đã phơi khô, nhận được tin nhắn WeChat của Trần Hạc Sâm, nói anh đã về đến nhà.
Lương Úy gửi một biểu tượng cảm xúc, sau đó đọc kịch bản mà tối nay đạo diễn Từ đã đưa cho cô. Cô đọc được nửa tiếng, mãi đến khi Lý Uyển ra khỏi phòng tắm, hỏi cô đang xem gì.
Lương Úy không ngẩng đầu: “Tớ nhận một kịch bản mới.”
Lý Uyển: “Đạo diễn là ai?”
Lương Úy: “Từ Đông Thành.”
Lý Uyển lau tóc, nghiêng đầu nhìn cô: “Không phải trước đây cậu luôn muốn hợp tác với anh ấy sao, bây giờ ước mơ trở thành sự thật rồi.”
Lương Úy: “Nhưng đề tài của kịch bản này hơi đặc biệt.”
Lý Uyển hứng thú: “Đặc biệt thế nào?”
Lương Úy để quyển kịch bản sang một bên, đi lấy máy sấy tóc cho Lý Uyển: “Sấy tóc trước đi.”
Lý Uyển lật hai trang, cầm lấy máy sấy tóc, mở mức gió nhỏ để sấy tóc. Lương Úy giải thích nội dung tổng quát cho cô ấy, nghe xong, Lý Uyển nói: “Cái này khó làm phim lắm, tuy hành vi của nhân vật nữ chính cũng hợp lý, nhưng cậu cũng biết người ta luôn xem phim tình cảm vì mục đích giải trí mà. Phim hồi hộp suy luận thì họ còn sẵn lòng động não để hiểu được động cơ của các nhân vật, nhưng với thể loại tình cảm này, cậu có tin một bộ phận khán giả sẽ tự động gắn mác cho nữ chính là ngoại tình không? Cậu phải suy nghĩ kỹ đấy.”
Lương Úy: “Nhưng tớ vẫn muốn nhận, thật ra câu chuyện này được viết rất tốt, tớ tin một bộ phận khán giả sẽ hiểu được câu chuyện.”
Lý Uyển sấy tóc khô được một nửa, cũng hết kiên nhẫn, cô ấy tắt máy sấy tóc: “Ừ, dù cậu làm gì, tớ vẫn sẽ ủng hộ cậu, cùng lắm đến lúc đó cậu bị mắng, người chị em này sẽ bỏ ra một chút tiền thuê người nhận xét tốt cho cậu.”
Lương Úy hết sức vui mừng: “Thuê người như vậy tốn nhiều tiền lắm.”
“Vì người chị em của tớ, tớ sẽ bỏ tiền.”
Lương Úy nhìn cô ấy, không kiềm lòng được nên nói: “Uyển Uyển, năm lớp mười một được gặp cậu, tớ thấy may mắn quá.”
Lý Uyển mở tủ lạnh, lấy một chai coca: “Thật sao? Lần đầu cậu gặp tớ, tớ còn tưởng cậu không thích tớ lắm.”
Lương Úy nói: “Sao có thể như vậy được? Nếu tớ không thích cậu, sao tớ lại bao che chuyện cậu hút thuốc?”
Lý Uyển gật đầu: “Cũng đúng.”
Hai người tắm xong, họ ném quần áo vào máy giặt, về phòng ngủ, chen chúc trên một chiếc giường. Lương Úy lướt weibo, hỏi: “Lý Vệ kết thúc kỳ nghỉ phép rồi à?”
Giọng điệu Lý Uyển mơ hồ: “Vẫn còn một tuần.”
Lương Úy: “Không phải cậu nói cô giới thiệu đối tượng xem mắt cho anh ấy à? Họ thế nào rồi?”
Lý Uyển trở mình nhìn điện thoại: “Gặp một lần, nhưng cô ấy cảm thấy nghề nghiệp của anh ấy như vậy, hai người họ ít có thời gian bên nhau, vậy nên cũng không hài lòng lắm. Thái độ của anh ấy hôm đó cũng không tốt, cô gái kia còn tìm người mai mối để trách móc, cô của tớ bị anh ấy chọc giận gần chết, cũng không muốn quan tâm chuyện của anh ấy nữa.”
Lương Úy ừ một tiếng, Lý Uyển lại nói: “Úy Úy, cậu biết không? Trước đây anh ấy từng thích cậu.”
Gương mặt của Lương Úy cứng đờ: “Cậu đùa à?”
“Tớ mang chuyện này ra đùa giỡn được sao?” Lý Uyển nghiêm túc.
Lương Úy trầm lặng.
Lý Uyển liếc nhìn cô, nói tiếp: “Tớ không nói chuyện này để tăng gánh nặng tâm lý cho cậu, hồi cấp ba, anh ấy thích cậu, lúc đó tớ cũng để ý.”
“Sau đó, cậu lên đại học, không phải anh ấy đã có bạn gái sao? Tớ tưởng anh ấy không còn thích cậu, dù sao tình cảm của anh ấy với người đó cũng không chân thành lắm, hồi lớp mười anh ấy yêu sớm, bị cô tớ phát hiện. Ngày đó sau khi ăn tối, đưa cậu về nhà xong, anh ấy ngồi trên xe hỏi chuyện của cậu và Trần Hạc Sâm, tớ mới phát hiện anh ấy còn thích cậu.”
Lương Úy im lặng một lát, nhớ lại mấy lần tiếp xúc với Lý Vệ hồi cấp ba, ngay cả khi cô lên đại học, mối quan hệ của cô và Lý Vệ thân thiết hơn, cô cũng không hề phát hiện dấu hiệu nào cho thấy anh ấy thích cô.
Lý Uyển: “Vậy nên bây giờ cậu có thể ở bên Trần Hạc Sâm, tớ cũng hạnh phúc cho cậu, người chị em à, tớ hy vọng cậu sẽ có được mọi điều mình muốn. Người mình yêu thầm năm cấp ba, nhiều năm như vậy mà có thể ở bên nhau, đó không phải là chuyện dễ dàng.”
——————-
Lời của tác giả:
Sau khi hoàn tất, mình sẽ viết một chương về chuyện Lý Vệ yêu thầm, đối với Lý Vệ mà nói, ngoài chuyện anh ấy yêu thầm Lương Úy, còn có một lý do khác khiến anh ấy thay đổi theo chiều hướng tốt đẹp. Lý do Lý Vệ không thổ lộ, cũng không theo đuổi, rõ ràng là vì Lương Úy rất ưu tú.
Nếu như Lý Vệ không thích Lương Úy, anh ấy cũng sẽ không nhập ngũ, mà sẽ giống bạn bè xung quanh anh ấy, nhất là khi không đủ tâm trí và kinh nghiệm để cưỡng lại thói hư tật xấu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT