Lương Úy ngước mắt, tựa như muốn nhìn sâu vào đôi mắt anh: “Vậy anh có thể trả lời câu hỏi của em không?”

Anh thấp giọng: “Câu hỏi gì?”

“Bây giờ trong lòng anh còn có người khác không?”

Trần Hạc Sâm nhíu mày, lắc đầu: “Không có, em quên lần trước anh đã nói thế nào rồi à? Anh là người luôn nhìn về phía trước, những người đã qua thì đều đã qua.”

Hàng mi của Lương Úy khẽ run rẩy, cô nhẹ nhàng ừ một tiếng.

“Vậy nên câu trả lời của em là?”

Ánh mắt của anh như thiêu đốt, gương mặt Lương Úy dần dần nóng lên, cô hít một hơi thật sâu: “Em bằng lòng.”

Ánh nhìn chăm chú của Trần Hạc Sâm cũng được thả lỏng một chút, gương mặt giãn ra, anh nở nụ cười: “Anh ôm bạn gái một chút được không?”

Lương Úy không kiềm lòng được mà cong môi, nhưng cô chưa kịp trả lời, anh đã kéo cô đến, Lương Úy chưa chuẩn bị, lao vào lòng anh, trán cô áp lên lồ ng ngực anh, hai tay đang buông thõng bên người, chậm rãi nâng lên vòng qua eo anh. Nhiệt độ cơ thể của anh rất cao, hơi thở ấm nóng phả bên tai cô, nửa thân trên của cô như tê dại. Lương Úy hít mũi, ngửi thấy mùi khói thuốc nhàn nhạt trên người anh.

“Anh hút thuốc à?” Giọng cô khẽ khàng.

Trần Hạc Sâm cúi đầu: “Hút hai điếu thuốc dưới lầu chung cư.”

Lương Úy nhẹ nhàng hỏi: “Có chuyện gì sao anh?”

“Ừ.” Hình như anh đang cười, “Sợ em chạy mất.”

Lương Úy trong lòng anh, ngẩng đầu nhìn lên, cảm thấy mờ mịt.

Trần Hạc Sâm: “Tối nay em đi ăn ở Vườn Từ Tâm à?”

Ánh mắt của Lương Úy khẽ lay động: “Anh nhìn thấy em sao?”

Trần Hạc Sâm không phủ nhận: “Thấy em ăn tối với một chàng trai.”

Lương Úy ngây người mất hai giây, sau đó mới phản ứng: “Vì chuyện đó nên anh không trả lời tin nhắn của em à?”

Trần Hạc Sâm khẽ nhướng mày: “Không phải, điện thoại của anh hết pin.”

Lương Úy: “Chàng trai đó là anh họ của Lý Uyển. Thật ra tối nay Lý Uyển cũng có mặt, nhưng sau đó cô ấy vào nhà vệ sinh. Lúc Lý Uyển quay lại, cô ấy nói với em đã nhìn thấy anh, sao anh lại đến Vườn Từ Tâm? Anh đi ăn với ai à?”

Trần Hạc Sâm giải thích: “Anh tham gia một bữa tiệc rượu với chú của anh.”

Hai người ôm nhau trước cửa trò chuyện, lúc này thang máy đến nơi, có người bước ra, tò mò liếc nhìn họ.

Lương Úy thấy hơi mất tự nhiên, rời khỏi vòng tay anh: “Anh có muốn vào nhà không?”

Trần Hạc Sâm lắc đầu: “Trễ rồi, sáng mai anh phải đến bệnh viện.”

Lương Úy ừ một tiếng, hình như Trần Hạc Sâm đang nghĩ ngợi gì đó, anh nói: “Lần sau, trước khi mở cửa, em phải hỏi trước hoặc nhìn qua mắt mèo, đêm hôm khuya khoắt, phụ nữ không nên tùy tiện mở cửa như vậy.”

Lương Úy: “Trước đây em đều chú ý, hôm nay tự dưng quên mất.”

Trần Hạc Sâm cười: “Vào nhà ngủ đi.”

Lương Úy đóng cửa lại, tâm trạng vẫn khó lòng trấn tĩnh được. Cô vào phòng ngủ mở rèm, nhìn bóng dáng cao lớn ra khỏi lối ra vào của khu nhà.

Anh đi hai bước, đột nhiên dừng lại trước cột đèn đường bên cạnh. Anh đưa tay vào túi quần, lấy ra một bao thuốc lá, cúi đầu châm một điếu, phả ra một làn khói, lượn lờ trong không khí, anh ngẩng đầu nhìn về phía phòng ngủ của cô, trái tim của Lương Úy đột nhiên đập liên hồi, dù cô biết anh không thể nhìn thấy cô.

Lương Úy nằm trên giường, hoàn toàn không thấy buồn ngủ, trong đầu suy nghĩ miên man. Mãi đến nửa đêm vẫn chưa ngủ. Cô lấy điện thoại ra, không kiềm lòng được, gửi cho Trần Hạc Sâm một tin nhắn: Anh về nhà chưa?

Anh gọi.

Lương Úy bắt máy, nghe anh nói: “Về rồi, anh vừa sạc điện thoại, mở lên thì thấy tin nhắn của em.”

Tựa như anh đang cười: “Không ngủ được à? Hay là em muốn đổi ý?”

Lương Úy trầm mặc một lát, sau đó nhẹ nhàng nói: “Em không đổi ý.”

Trần Hạc Sâm cười: “Hai ngày nữa Ổ Hồ Lâm sẽ về nước, chúng ta đi ăn với nhau đi.”

Lương Úy trở mình trên giường: “Được rồi, nhưng anh ấy sẽ không dẫn theo bạn gái chứ?”

Trần Hạc Sâm: “Không có, lần này bạn gái cậu ấy không về nước.”

Lương Úy ngáp một tiếng, Trần Hạc Sâm nói: “Ngủ đi.”

Lương Úy nghe tiếng anh mở tủ: “Anh đi tắm à?”

“Ừ, trên người anh toàn mùi rượu và thuốc lá.”

Giọng anh tựa như ghét bỏ mùi hương trên quần áo của mình.

“Vậy anh đi tắm đi, em chuẩn bị đi ngủ.”

“Ngủ ngon, ngày mai anh sẽ ở lại bệnh viện 24 tiếng, trưa ngày mốt anh đón em đi ăn nhé?”

“Được rồi.”

Hôm sau, Lương Úy thức dậy vào khoảng mười giờ trưa. Cô vô thức chạm vào điện thoại trên bàn cạnh giường xem thời gian, lại theo thói quen mở WeChat, thấy Trần Hạc Sâm đã gửi hai tin nhắn vào khoảng sáu giờ sáng.

6:30 sáng

Trần Hạc Sâm: Em dậy chưa?

7:00 sáng

Trần Hạc Sâm: Hình như chưa dậy. [cười]

Ngoài Trần Hạc Sâm, chị Thư Kiều cũng gửi tin nhắn cho cô, bảo cô tối nay đến nhà ăn tối, cô ấy nói đạo diễn Từ Đông Thành cũng đến, gần đây anh ấy định nhận một kịch bản, muốn hợp tác với Lương Úy, tối nay vừa ăn cơm vừa trò chuyện.

Lương Úy trả lời tin nhắn của chị Thư Kiều, sau đó bấm vào giao diện trò chuyện với Trần Hạc Sâm.

Lương Úy: Dậy rồi.

Cô nằm trên giường bấm điện thoại một lát, Trần Hạc Sâm không trả lời tin nhắn của cô, có lẽ đang bận. Cô đặt điện thoại xuống, vào phòng tắm rửa mặt, lại gọi thức ăn bên ngoài về nhà.

Lương Úy ăn xong mì udon, dọn bàn, trong lúc rót nước uống, cô nhận được tin nhắn WeChat của Trần Hạc Sâm. Sau khi cô gửi thêm một tin nhắn cho anh, nói tối nay sẽ đến nhà chị Thư Kiều ăn tối, cô gọi Chu Trân, nói mẹ tuần sau nhớ đưa bà ngoại đến bệnh viện tái khám.

Chu Trân: “Mẹ nhớ thời gian rồi, con ăn trưa chưa?”

Lương Úy: “Con vừa ăn xong.”

Chu Trân hỏi: “Con ăn gì?”

Lương Úy không nén được nụ cười: “Con tự nấu mì.”

Hai mẹ con trò chuyện thêm vài câu, sau đó giọng bà ngoại gọi Chu Trân phát ra trong điện thoại, Chu Trân cũng không nói thêm với cô nữa mà cúp máy.

Khoảng ba giờ chiều, Lương Úy đón taxi đến nhà chị Thư Kiều. Thư Kiều đã thông báo với nhân viên bảo vệ, vậy nên Lương Úy cũng không bị chặn lại.

Nhưng đây mới là lần thứ hai Lương Úy đến nhà Thư Kiều, không nhớ nhà cô ấy là ở khu nào. Lương Úy không còn cách nào khác, đành phải lấy điện thoại ra nhắn tin cho Trần Hạc Sâm.

Trần Hạc Sâm gọi video call, Lương Úy bấm nút kết nối cuộc gọi. Gương mặt khôi ngô của anh xuất hiện trên màn hình điện thoại, sau lưng anh là cửa sổ kính và bức tường trắng, hẳn là đang ngồi trong văn phòng, thấy gương mặt của cô, anh bất giác cười một tiếng, nửa đùa nửa thật: “Hình như bạn gái anh mù đường?”

Đúng là Lương Úy không quá nhạy bén đối với phương hướng, hồi đại học, cô và bạn cùng phòng đến phố ăn vặt để ăn tối. Ăn xong, tình cờ rẽ vào một con hẻm, cô cũng không biết đi hướng nào mới ra được.

Lương Úy thay đổi góc quay, hướng ống kính về khung cảnh xung quanh khu nhà: “Hai con đường này, em đi bên nào?”

Trần Hạc Sâm: “Con đường có bảng thông báo đấy, số 36, đừng đi nhầm.”

Lương Úy: “Được rồi.”

Lương Úy nhìn bảng số nhà trên những căn biệt thự mà cô đi qua, đến khi nhìn thấy bảng số 36 trên mặt tường. Giọng điệu cô vô cùng hào hứng: “Em tìm thấy rồi.”

Trần Hạc Sâm cười: “Xoay ống kính lại đi, để anh nhìn em.”

Da mặt Lương Úy nóng bừng, bấm nút trên góc trái màn hình, gương mặt cô xuất hiện trên góc phải, Trần Hạc Sâm liếc nhìn qua, thấy hàng mi được chuốt mascara và son môi của cô, anh dựa lưng vào ghế, khẽ nhướng mày: “Hôm nay em trang điểm à?”

Anh nhìn thẳng vào gương mặt Lương Úy trên màn hình như vậy cũng làm cô hơi xấu hổ: “Ừ, dù sao cũng là gặp mặt đạo diễn, phải gọn gàng một chút.”

Bên kia đột nhiên phát ra giọng nói của Dương Hâm: “Cậu đang gọi video call cho ai thế?”

Đầu của Dương Hâm loáng tháng xuất hiện trong video, hình như Trần Hạc Sâm đổi tay cầm điện thoại, nói với cô: “Anh cúp máy trước.”

“Được rồi.”

Trần Hạc Sâm cúp máy, nhét điện thoại vào túi áo blouse, Dương Hâm ngồi lên bàn, mân mê cây bút đen trong ống cắm bút: “Hai người hòa hợp chứ?”

Trần Hạc Sâm cười: “Ừ.”

Dương Hâm nói: “Vậy thì mời tôi một bữa đi.”

Lúc này, Đàm Nguyệt bước vào, nghe thấy lời của Dương Hâm, cô ấy nói: “Ai định mời cơm thế?”

Dương Hâm vươn tay chỉ vào Trần Hạc Sâm: “Cậu ấy đấy, cậu ấy thoát cảnh độc thân, cũng nên mời chúng ta một bữa.”

Biểu cảm của Đàm Nguyệt hết sức lạ lùng: “Bạn gái là ai?”

“Là Lương Úy thôi, còn có thể là ai nữa?”

Trần Hạc Sâm đứng dậy: “Đi kiểm tra phòng bệnh thôi.”

Sau khi Trần Hạc Sâm đi ra, Đàm Nguyệt đứng yên tại chỗ, nói thầm: “Cô Lương có gì hay đâu chứ.”

Dương Hâm đứng dậy: “Chỉ có mình cô từ bên khoa nhi mà ngày nào cũng chạy sang khoa chỉnh hình, có cần chứng chỉ thực tập nữa không?”

Đàm Nguyệt: “Tôi đâu có nói không cần.”

Dương Hâm đặt cây bút vào ống cắm bút: “Quay về khoa của cô đi, em gái, nghe lời khuyên của anh trai đây, chuyện tình cảm không thể cưỡng cầu được đâu, cả năm nay, ngày nào cô cũng chạy sang khoa chỉnh hình, muốn người ta có tình cảm với mình, bây giờ thì không thể làm vậy được nữa đâu.”

Đàm Nguyệt tức giận: “Anh lắm lời quá rồi đấy.”

Dương Hâm đứng bên cửa, đưa tay gãi gãi ót: “Mẹ nó, đúng là không có lương tâm, tôi làm chuyện này là vì ai chứ?”

Lương Úy bấm chuông hai lần, Trịnh Dã bước ra mở cửa, Lương Úy chào hỏi: “Anh Trịnh Dã.”

Trịnh Dã lấy dép lê trong tủ giày bên cạnh, đưa cho cô: “Chị Thư Kiều ở trong phòng tắm, vào nhà trước đi, ngồi đợi một lát, em muốn uống gì?”

Lương Úy thay dép: “Dạ, nước là được rồi.”

Trịnh Dã rót cho cô một ly nước, Lương Úy uống một ngụm, Thư Kiều ra khỏi phòng tắm: “Lão Từ vẫn chưa đến, có lẽ sẽ đến trễ một chút, tối nay em thích ăn gì, để anh Trịnh Dã nấu cho em.”

Lương Úy cười: “Dạ, món gì cũng được.”

Trịnh Dã nói: “Đừng khách sáo, đến đây thì cứ xem như nhà mình đi.”

Lương Úy nghĩ ngợi một lát, đề xuất món ăn: “Sườn kho dứa đi.”

Trịnh Dã búng tay: “Đơn giản.”

Hơn năm giờ, Từ Đông Thành đến, họ vừa ăn vừa trò chuyện. Từ Đông Thành nói đề tài của kịch bản lần này hơi đặc biệt, là chuyện về nữ chính và bạn trai của cô ấy, mối quan hệ kéo dài ba năm của hai người trở nên lạnh nhạt, nữ chính tình cờ gặp gỡ và yêu nam chính từ cái nhìn đầu tiên. Đề tài này ở nước ngoài cũng có, nhưng làm phim trong nước thật ra hơi khó khăn.

Từ Đông Thành nói xong lời cuối, chạm ly với Lương Úy: “Hai ngày tới cô xem qua kịch bản, suy nghĩ một chút, xem có muốn nhận hay không.”

Lương Úy: “Được, đạo diễn Từ, ngày mốt tôi sẽ trả lời thầy.”

Từ Đông Thành nói: “Không vội, cho cô một tuần suy nghĩ.”

Họ vừa ăn vừa trò chuyện, giữa bữa ăn, chuông cửa vang lên.

Trịnh Dã đứng dậy mở cửa, hỏi: “Kiều Kiều, em còn mời ai khác đến nhà sao?”

“Không có.”

Lương Úy bất giác nhìn về phía cửa, nghe giọng nói của Trịnh Dã: “Hạc Sâm, sao đột nhiên tối nay lại đến đây?”

Trần Hạc Sâm: “Đến đón người.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play