Giữa bữa ăn, Trịnh Dã nghe điện thoại, nói anh ấy phải ra ngoài đón ai đó.

Từ Đông Thành khui một lon bia, ngước mắt: “Đón ai?”

Trịnh Dã hất cằm về phía Thư Kiều: “Em trai của Thư Kiều.”

Nói xong, Trịnh Dã cầm áo khoác đi ra.

Lương Úy đã quen biết Thư Kiều một thời gian, nhưng không hề biết cô ấy có em trai, nghe Từ Đông Thành hỏi: “Không phải cô là con một à, có em trai từ khi nào thế?”

“Em họ thôi, nhưng tình cảm của bọn tôi không khác gì chị em ruột thịt.”

Từ Đông Thành uống một ngụm bia: “Nó làm gì?”

“Bác sĩ chỉnh hình.”

Lương Úy nghe đến bác sĩ chỉnh hình, ngây người một lát, hình như người đó cũng làm cùng ngành nghề, cùng công tác tại Bệnh viện số 6 Yến Nam.

Tựa như Từ Đông Thành nhìn thấu suy nghĩ của Lương Úy: “Có phải Bệnh viện số 6 không?”

Thư Kiều thả mấy con tôm vào nồi lẩu: “Thật sự đoán đúng rồi.”

Từ Đông Thành cười: “Giỏi quá, khoa chỉnh hình của Bệnh viện số 6 cũng khá nổi tiếng trong nước. Còn có một bộ phim phóng sự về khoa chỉnh hình của Bệnh viện số 6, phi thường lắm, có người kia, bàn tay bị gãy thành bốn khúc mà vẫn có thể nối lại được, hay thật.”

Lương Úy đã xem qua bộ phim tài liệu mà Từ Đông Thành nói đến, thật ra là một chương trình thực tế phổ cập kiến thức về sơ cứu, được quay tổng cộng hai mùa. Ngoài những khó khăn trong ngành y học, chương trình còn lột tả nhiều mảnh đời trong cuộc sống, quay chương trình thực tế kiểu này đúng là không dễ dàng gì.

Trang Nhứ hào hứng nói: “À, em cũng từng xem qua, xem xong mới thấy làm bác sĩ vất vả thật.”

Trang Nhứ quay sang hỏi Lương Úy: “Lương Úy, cô xem chưa?”

Lương Úy mấp máy môi, chưa kịp trả lời, có người ở bên ngoài mở cửa vào.

Trịnh Dã: “Em mà đến trễ chút nữa thì phải rửa chén cho bọn anh rồi.”

“Vậy bây giờ rời đi còn kịp không?”

Giọng nói mang theo ý cười, hơi quen thuộc.

Đột nhiên Lương Úy hoang mang, đầu óc trống rỗng một lát, bàn tay cầm đũa vô cớ nắm chặt, giây tiếp theo, cô thấy Thư Kiều đứng lên: “Đến rồi mà còn muốn rời đi à?”

Người đàn ông cởi áo khoác dạ màu xám và tháo cà vạt, treo trên giá treo quần áo ngoài huyền quan, bên trong mặc áo sơ mi trắng gọn gàng thẳng tắp. Dưới ánh đèn vàng nhàn nhạt, gương mặt anh sạch sẽ khôi ngô, thân hình cao lớn, trong ký ức của cô, anh thay đổi một chút so với thời niên thiếu, mang dáng vẻ một người đàn ông trưởng thành. Chỉ là, đã nhiều năm trôi qua, anh vẫn thu hút ánh nhìn như vậy.

Thư Kiều hỏi anh: “Sao lại ăn mặc thế này.”

Trần Hạc Sâm khẽ nhướng mày: “Chiều nay em tham dự hội nghị y khoa và giao thông vận tải, có yêu cầu về trang phục.”

Trần Hạc Sâm cởi nút áo ở cổ, bước về phía bàn ăn, lịch sự gật đầu với mọi người: “Xin lỗi, tôi đến trễ.”

Trang Nhứ ngẩng đầu: “Không sao, bác sĩ lúc nào cũng bận rộn, có thể hiểu được mà.”

Từ Đông Thành đùa: “Thư Kiều, gương mặt em trai cô thế này, tiếc là không tham gia ngành điện ảnh.”

“Đó không phải đam mê của nó, từ nhỏ đã muốn học y.” Thư Kiều nói, “Nếu nó thật sự có ý định đó, tôi sẽ mở một công ty riêng để hỗ trợ nó.”

Trịnh Dã khui chai rượu đỏ mà Trần Hạc Sâm mang đến, rót ra ly cho mọi người, đến lượt Lương Úy, anh ta hỏi: “Tiểu Lương, có uống được không?”

Lương Úy để ý ánh mắt của Trần Hạc Sâm, hai người họ trao nhau ánh nhìn ngắn ngủi, Trần Hạc Sâm khẽ nheo mắt, Lương Úy thở khó khăn, bình tĩnh quay sang Trịnh Dã, cười nói: “Dạ được.”

Thư Kiều nói: “Tửu lượng của con bé không tốt, rót ít thôi, cho nó nếm thử hương vị mới mẻ là được rồi.”

Lần trước tham gia tiệc đóng máy, Lương Úy uống một ly rượu đã say mèm, sau đó còn suy sụp tinh thần, Thư Kiều nhớ cô khóc trước mặt Thư Kiều. Nhưng cô bé này, ngày thứ hai sau khi uống rượu, lại hoàn toàn sụp đổ.

Trịnh Dã rót cho cô một chút, ít hơn người khác, Lương Úy nói cảm ơn.

Thư Kiều: “Đừng nói em lấy rượu này trong hầm rượu của chú đấy nhé?”

Trần Hạc Sâm ngồi xuống ghế: “Dù sao một mình ông ấy cũng không thể uống hết, sẽ không đụng đến đâu, chi bằng mang đến đây biếu chị.”

Thư Kiều vạch trần anh: “Chẳng có lòng thành chút nào, cái này không xem là quà tân gia, lần sau bù món khác đi.”

Trần Hạc Sâm cười bất lực: “Được rồi.”

Trịnh Dã muốn rót cho anh một ly, nhưng anh đưa tay che miệng ly: “Em không uống, sáng mai phải đến bệnh viện.”

Trịnh Dã đặt chai rượu xuống, rốt cuộc cũng chịu ngồi, thở ra một hơi: “Cuối cùng người hầu cũng được ăn rồi.”

Trong khoảng thời gian này, Lương Úy ăn không ngon, nhưng may mà đến chín giờ, mọi người đều chuẩn bị ra về.

Ngoại trừ Trần hạc Sâm và Trịnh Dã, mọi người trong bàn ăn đều uống rượu, không ít thì nhiều, Thư Kiều sắp xếp cho Trần Hạc Sâm đưa Lương Úy và Trang Nhứ về nhà.

Trang Nhứ vẫn còn trong phòng tắm, Lương Úy ngồi trên sofa đợi cô ấy.

Trịnh Dã nói với Trần Hạc Sâm: “Anh em chúng ta xuống lầu hút thuốc trước đã.”

Trần Hạc Sâm liếc mắt một cái đã nhìn thấu suy nghĩ của anh ấy: “Chị em giao việc gì cho anh thế?”

Trịnh Dã thở dài, đưa tay gãi cổ: “Thật sự không thể giấu em được.”

Hai người họ bước về phía cửa, Trịnh Dã không nói gì, Trần Hạc Sâm cũng không vội hỏi.

Gió đêm lành lạnh, Trịnh Dã lấy bao thuốc từ trong túi, đưa một điếu cho Trần Hạc Sâm: “Trải miếng lót trước đã.”

Trần Hạc Sâm nghiêng đầu, cười: “Không phải anh nói với chị em sẽ bỏ thuốc lá sao?”

“Bỏ thuốc lá đâu có dễ, hút thuốc mười mấy năm, muốn cai cũng rất khó, cứ từ từ.” Trịnh Dã châm điếu thuốc, “Em và Đào Dao mấy năm qua không liên lạc à?”

Trần Hạc Sâm dựa người vào xe hút thuốc, khẽ nhíu mày: “Không liên lạc.”

Trịnh Dã nhả khói, khói mù lượn lờ tản ra: “Không liên lạc cũng không sao, cho hai đứa có thời gian.”

Trần Hạc Sâm nhẹ giọng nói: “Anh muốn nói với em chuyện này à?”

Trịnh Dã búng tàn thuốc: “Không phải, chị em muốn giới thiệu bạn gái cho em.”

Trần Hạc Sâm nói: “Không cần, bây giờ công việc em bận rộn, đừng làm mất thời gian của cô ấy.”

Trịnh Dã: “Em đấy, anh còn chưa nói là ai mà.”

Trần Hạc Sâm dập điếu thuốc, từ chối: “Được rồi, đừng lo cho em nữa.”

Đúng lúc tiếng cười giòn giã phát ra từ cửa, Trần Hạc Sâm ánh mắt nghiêng nghiêng, Trịnh Dã cũng quay đầu về phía động tĩnh.

Đột nhiên Trang Nhứ khoác cánh tay Lương Úy, Lương Úy ngây người hai giây, nghe cô ấy nói: “Lương Úy, lát nữa cho tôi ngồi ghế phụ nhé?”

Lương Úy gật đầu: “Được rồi.”

Trang Nhứ chan chứa ý cười: “Cảm ơn.”

Lương Úy khẽ nhướng mày, thấy Trần Hạc Sâm đứng cạnh bụi cây thấp, lúc này anh đã mặc áo khoác, dáng người cao lớn, dưới ánh sáng màu cam, đường nét gương mặt khôi ngô tuấn tú, đột nhiên trái tim cô đập liên hồi.

Thư Kiều nói: “Hạc Sâm, đưa Lương Úy và Trang Nhứ về đi.”

Trần Hạc Sâm gật đầu, lấy chìa khóa xe ra, vòng qua đầu xe, ngồi vào ghế lái.

Lương Úy và Trang Nhứ ngồi đúng vị trí đã bàn bạc trước đó.

Trang Nhứ nói: “Xin lỗi đã làm phiền, bác sĩ Trần.”

“Đừng khách sáo, gọi tôi bằng tên là được rồi.” Trần Hạc Sâm nhắc nhở, “Nhớ cài dây an toàn.”

Trang Nhứ ừ một tiếng, kéo dây đai bên cạnh cửa xe, cúi đầu cài lại.

Trần Hạc Sâm lái xe đi, khẽ giọng hỏi: “Đưa ai về nhà trước đây?”

Trang Nhứ vội vàng nói: “Đưa Lương Úy về trước đi, cô ấy sống gần đây hơn, là chung cư Thành phố Thế Kỷ, tôi sống ở chung cư Bạch Mã.”

Lương Úy đã hiểu lý do Trang Nhứ hỏi địa chỉ nhà cô, khi nghe câu trả lời, mắt cô ấy sáng rỡ. Nhưng vậy cũng tốt, tránh cho cô phải nói chuyện với Trần Hạc Sâm, thật ra cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý gặp lại anh.

Chuyện đêm nay nằm ngoài dự đoán, cô từng tưởng tượng viễn cảnh họ gặp lại nhau sau nhiều năm, nhưng chưa từng nghĩ mọi chuyện sẽ như thế này. Cô gặp anh khi ăn tối ở nhà chị của anh.

Gần bảy năm không gặp, dường như anh cũng không nhớ rõ dáng vẻ của cô, có lẽ anh đã quên, từng có bạn học Lương Úy vào năm lớp 11.

Xe chạy ra đường lớn, Trang Nhứ liên tục tìm đề tài nói chuyện với anh, Trần Hạc Sâm cầm vô lăng bằng một tay, đôi lúc đáp lại vài lời hoặc gật đầu.

Lương Úy ngồi sau lưng Trần Hạc Sâm, chỉ cần ngước mắt lên sẽ thấy mái tóc cắt tỉa gọn gàng và cổ áo tinh tươm.

Gặp đèn đỏ, Trần Hạc Sâm chậm rãi dừng xe, vươn tay mở radio trên xe, tình cờ mở kênh âm nhạc, một bài hát phát ra, đang là đoạn nhạc dạo.

Vì giai điệu quen thuộc này, trái tim Lương Úy lỡ mất một nhịp, ca từ sau đó xác minh mọi nghi ngờ của cô.

“Quãng đường xa xôi, giấc mộng đêm qua cùng tiếng cười xa xa, lần tới gặp mặt, chúng ta đã trải qua bao nhiêu hành trình, không còn là tôi của ngày xưa thân thương, mang giấc mộng trưa hè xưa cũ, không còn là bạn của của ngày xưa thân thương, luôn nở nụ cười, dòng chảy thời gian thay đổi chúng ta, lần đầu cảm thấy nhớ về thanh xuân.”

Trần Hạc Sâm cười.

Trang Nhứ lại hỏi: “Bác sĩ Trần, anh hát có hay không?”

Trần Hạc Sâm: “Bình thường thôi.”

Tâm trạng của Lương Úy vô cùng phức tạp vì sự trùng hợp kỳ diệu của đêm nay. May mà đi qua giao lộ này là đến nhà cô. Trước khi xuống xe, Lương Úy nói lời đầu tiên với anh từ khi gặp lại, chính là cảm ơn.

Anh chưa kịp trả lời, cô đã vội vàng xuống xe.

Lương Úy vào cổng của chung cư, ngoái đầu nhìn lại. Anh quay đầu xe, sau đó lái đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play