Máy bay chậm rãi đáp xuống sân bay thành phố Yến Nam, đã 12 giờ đêm.
Lương Úy ra khỏi cổng, ban đêm sương mù dày đặc, hơi thở đều mang theo không khí lạnh lẽo ẩm ướt. Cô cùng đoàn phim làm việc với nhau nửa năm, cuối cùng cũng chính thức đóng máy, Lương Úy tham gia tiệc đóng máy xong, lập tức đặt vé máy bay quay về.
Vào taxi, Lương Úy mới có thời gian xem điện thoại.
Lý Uyển gọi hai cuộc, nhưng đều gọi vào lúc cô còn ngồi trên máy bay. Lương Úy đăng nhập WeChat, nhà sản xuất Thư Kiều nhắn tin hỏi cô khi nào quay về Yến Nam, cô ấy vừa mới chuyển nhà, định gọi vài người bạn đến ăn tân gia.
Chị Thư Kiều là nhà sản xuất của bộ phim gần nhất mà Lương Úy tham gia, Lương Úy là biên kịch của bộ phim, rất hòa hợp với Thư Kiều, bộ phim kết thúc, họ vẫn giữ liên lạc.
Hiện tại đã quá trễ, thói quen làm việc và nghỉ ngơi của Thư Kiều rất có nguyên tắc, Lương Úy không trả lời, sợ đánh thức Thư Kiều. Lương Úy thoát WeChat, gọi cho Lý Uyển.
Vào thời gian này, cú đêm Lý Uyển hẳn là chưa ngủ, còn chỉnh sửa ảnh. Hồi đại học, Lý Uyển bắt đầu kiếm tiền bằng cách chụp ảnh cho mấy nữ sinh, sau khi tốt nghiệp, cô ấy đã có gần một triệu người theo dõi trên weibo, cũng không buồn xin việc ở một công ty nào đó, trở thành chủ một trang blog ảnh, hơn nữa, ảnh cô ấy chụp có phong cách độc đáo, người hâm mộ rất gắn bó với cô ấy, cũng không thiếu gì khách hàng.
Đợi hơn 10 giây, cuộc gọi được kết nối, giọng Lý Uyển hơi ầm ĩ: “Cậu đến nơi chưa?”
Giọng điệu Lương Úy mệt mỏi: “Tớ vừa xuống máy bay, đang ngồi trong taxi.”
Lý Uyển nói: “Muốn đi ăn khuya không?”
“Trễ quá rồi.”
“Lần này cậu sẽ ở lại Yến Nam một thời gian, phải không?”
“Nghỉ ngơi nửa năm.”
“Vậy mấy ngày nữa gặp nhau.”
“Ừ.”
Lương Úy cúp máy, quay đầu nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, xe lướt qua một dãy nhà cao tầng san sát nhau, chỉ còn vài khung cửa sổ sáng đèn. Mấy năm nay, Yến Nam thay đổi rất nhiều, thành phố cũ kỹ đã được cải tạo, đường sá mở rộng, xây nhà mỗi lúc một cao hơn, sự thân thuộc pha lẫn với cảm giác xa lạ.
Lương Úy lấy chìa khóa nhà mở cửa, cô đã thuê căn nhà này kể từ khi tốt nghiệp đại học, nhưng vì công việc đặc thù, thường xuyên phải đi cùng đoàn phim, mấy tháng trời không sống ở đây. Cả Lý Uyển cũng nói cô chi một đống tiền như vậy, chi bằng ở khách sạn cho tiết kiệm. Nhưng Lương Úy biết, chỉ là cô đang bù đắp cho những nuối tiếc thời cấp ba, vốn dĩ đã trở thành tâm bệnh. So với cô, dường như Chu Trân không bằng lòng quay lại, vẫn sống cùng dì nhỏ ở thành phố Phủ.
Thời gian đã trễ, Lương Úy ra khỏi phòng tắm, cầm lấy điện thoại đang sạc pin, đúng lúc ứng dụng Daysmatter hiện ra một thông báo trên màn hình.
Đã 3650 ngày kể từ giấc mộng trưa hè xưa cũ.
Lương Úy ngây người một lát, sau đó tắt điện thoại.
Cô tải ứng dụng này vào năm hai đại học, khi đó, bạn cùng phòng ra ngoài đón năm mới với bạn trai. Cả tòa nhà ký túc xá vắng lặng, Lương Úy cô đơn một mình, không biết làm gì, ngồi trong ký túc xá viết kịch bản.
Thi đại học xong, Diêu Tri Gia nộp đơn tuyển sinh vào một trường đại học ở cùng thành phố với Ổ Hồ Lâm, Trần Hạc Sâm cũng ở thành phố đó. Thành tích thi đại học của Lương Úy rất cao, chọn ngành tiếng Trung của đại học G ở phương Nam.
Tuy Lương Úy đã thoát nhóm trò chuyện lớp 11/12, đôi lúc cô vẫn nghe Diêu Tri Gia kể vài tin tức của Trần Hạc Sâm. Tết năm đó, vừa qua giao thừa, Diêu Tri Gia gửi tin nhắn chúc mừng năm mới.
Lương Úy cũng nhắn tin chúc mừng năm mới, tiếp tục viết kịch bản. Viết xong mới thấy đã rạng sáng, ngày đó, WeChat chưa được phát triển, họ vẫn dùng QQ chia sẻ cuộc sống.
Lương Úy tắt đèn, chui vào giường, lăn lộn một lát. Cô thấy bài đăng hai tiếng trước của Diêu Tri Gia, cô ấy đăng mấy bức ảnh, một bức ảnh chụp cô ấy đi chơi cùng gia đình và chú chó trong nhà, bức ảnh còn lại là ảnh chụp cô ấy và Ổ Hồ Lâm, còn có ảnh chụp Trần Hạc Sâm một mình.
Tính năng khác biệt nhất của QQ và WeChat là người dùng có thể thấy bình luận của nhau dù không có bạn chung. Dưới bài đăng của Diêu Tri Gia có rất nhiều cái tên xa lạ, nhưng đa số đều hỏi chàng trai ngồi xổm hút thuốc là ai, hoặc khen cậu ấy thật đẹp trai, thẳng thắn hơn thì hỏi cậu ấy còn độc thân không, có thể se duyên cho họ được không.
Bức ảnh đó để lại một cảm xúc vô cùng sâu sắc, khung cảnh xung quanh là một bức tường kính, ở góc tường có một ít giấy vụn và bụi bặm. Chàng trai mặc áo đen cổ tròn, ngồi xổm trên mặt đất, một tay vòng qua gối, dáng vẻ ung dung bình thản, một tay kẹp điếu thuốc từ trên môi, cậu khẽ rũ mắt, đưa tàn thuốc về phía ống kính, một chàng trai khác cầm bật lửa.
Lương Úy đoán bàn tay cầm bật lửa là của Ổ Hồ Lâm.
Vì chụp từ trên xuống, chỉ thấy được tóc rối rơi bên trán, lông mày lưỡi kiếm khôi ngô, sống mũi cao, hàng mi đen dài che trên đôi mắt, nhưng dù là như vậy, cũng có thể nhìn rõ bề ngoài của chàng trai này sẽ không làm người ta thất vọng.
Điều kỳ lạ là, khi Lương Úy nhìn qua bức ảnh này, trong lòng vẫn còn cảm thấy rung động, thật ra đã lâu rồi cô chưa có cảm giác đó.
Cô nhìn kỹ bức ảnh, hình như da cậu hơi rám nắng. Trong vòng mấy giây, bài đăng của Diêu Tri Gia đã nhận thêm nhiều bình luận mới.
Diêu Tri Gia trả lời Bò Viên: Soái ca có chủ rồi.
Bò Viên trả lời Diêu Tri Gia: A ha, không phải còn độc thân sao? Hiểu lầm thôi??
Diêu Tri Gia trả lời Bò Viên: Ha ha, bạn trai tớ lừa người đấy.
Trái tim Lương Úy chua xót, cô thoát QQ, lại chuyển sang weibo, thấy chủ trang blog mà cô đang theo dõi chụp màn hình ứng dụng Daysmatter.
Bạn đã từng yêu thầm một người mãnh liệt chưa?
Bài đăng này nhận được rất nhiều bình luận, một bình luận được chú ý chính là: Thật không ngờ Oai Oai cũng yêu thầm một người, tò mò quá, là kiểu người như thế nào?
Oai Oai trả lời bình luận đó: Một người rất, rất ưu tú.
Một người rất, rất ưu tú.
Đối với mọi thiếu nữ yêu thầm, chàng trai mà cô ấy thích có lẽ sẽ mãi mãi chói mắt.
Bình luận được chú ý tiếp theo trên bài đăng weibo này là: Người mà bạn có tình cảm nhất có lẽ là chàng trai bạn yêu thầm, hẳn là anh ấy đã có bạn gái.
Người qua đường: Nghĩ lại mới thấy, câu này phá vỡ mọi hàng rào phòng thủ, bạn sẽ cảm thấy thế gian không còn mặt trời soi sáng.
Lương Úy xem một lát, tình cờ tải ứng dụng Daysmatter, chỉnh sửa sự kiện, đặt tên là Giấc Mộng Trưa Hè Xưa Cũ, chọn bức ảnh mà Lý Uyển đã gửi làm ảnh nền. Ảnh nền Daysmatter có thể làm mờ, Lương Úy kéo thanh chỉnh sửa đến cuối, hai bóng dáng trong bức ảnh dần dần mờ đi, chỉ chừa lại đường nét mơ hồ.
Không phải để kỷ niệm, cũng không phải vì lý do nào khác, chỉ là giấc mộng trưa hè xưa cũ này phải rơi vào quên lãng thôi.
Bước sang năm mới, cô buông bỏ một người vô cùng quan trọng.
Sau đó, Lương Úy cũng quên mất chuyện này, không ngờ tối nay lại hiện ra thông báo. Có lẽ mấy năm qua, Daysmatter luôn thông báo vào ngày này, cô lại hoàn toàn bỏ lỡ. Không ngờ tối nay lại trùng hợp nhìn thấy.
Lương Úy cảm thấy hơi buồn, nhưng cũng không để bản thân chìm đắm vào cảm xúc này quá lâu.
Hôm sau, đồng hồ sinh học đánh thức cô lúc bảy giờ sáng, cô trả lời tin nhắn của chị Thư Kiều, nói đã quay lại Yến Nam.
Thư Kiều: Buổi tối ghé qua ăn cơm.
Lương Úy: Dạ.
Lương Úy mở hành lý, lấy ra một bộ dụng cụ bàn ăn hai ngày trước đã mua cho chị Thư Kiều, định chiều nay mang sang cho cô ấy. Cô vừa làm xong mấy việc này, Chu Trân gọi đến: “Úy Úy, con đi công tác xong chưa?”
“Dạ, xong rồi, tối qua con vừa về đến Yến Nam.”
Chu Trân không thể không mắng: “Sao không về thẳng thành phố Phủ, nhà con không ai quét dọn, nửa năm qua bỏ không, bụi bặm đầy nhà, tối muộn mới về đến mà còn phải dọn đẹp, không biết mệt à?”
Lương Úy ngồi bên giường, cười nói: “Con bảo Lý Uyển tìm người đến quét dọn trước rồi.”
Chu Trân dịu giọng một chút: “Vậy cũng được, khi nào con về thành phố Phủ? Ông bà ngoại nhớ con lắm.”
Sau khi Lương Úy đi làm, cô lấy số tiền tiết kiệm được, mua nhà ở thành phố Phủ cho Chu Trân, Chu Trân đưa hai người già trong nhà đến thành phố Phủ sống cùng bà.
Lương Úy nói: “Hai ngày nữa con về, tối nay con phải sang nhà của nhà sản xuất phim để ăn tối.”
Chu Trân nghĩ ngợi gì đó, nói: “Dì con quen một chàng trai, lớn hơn con hai tuổi, hay là khi nào về đây, con đi gặp cậu ấy?”
“Mẹ đừng nói thế, dì nhỏ lúc nào cũng thấy đi xem mắt phiền phức vô cùng.” Lương Úy cười, “Làm sao có chuyện dì sắp xếp một buổi xem mắt?”
Chu Trân bị Lương Úy vạch trần, dừng lại một lát, rồi tiếp tục: “Được rồi, là ý của mẹ, đến lúc đó con về đây đi gặp cậu ấy một lần, dáng dấp không tệ, công việc cũng tốt. Mà công việc gì, mẹ cũng không nhớ nữa, lát nữa mẹ hỏi lại.”
Bốn giờ chiều, Lương Úy bắt xe, đi đến nhà chị Thư Kiều.
Khu nhà của Thư Kiều vừa được mở rộng mấy năm gần đây, là một căn hộ cao cấp, giá nhà cũng đắt cắt cổ. Lương Úy không biết phải làm việc chăm chỉ bao nhiêu năm mới mua được căn nhà như vậy. Lương Úy tiếp xúc với Thư Kiều nhiều lần, biết gia đình cô ấy khá giả.
Đứng trước cổng chung cư, Lương Úy gọi cho Thư Kiều, Thư Kiều mặc váy len đen, cười vui vẻ ra đón khách: “Lâu rồi không gặp, sao trông em lại gầy đi một chút thế?”
Lương Úy nói: “Thật sao? Em mặc nhiều quần áo như vậy mà chị cũng nhận ra.”
“Mặt nhỏ đi một chút.” Thư Kiều nhìn cô kỹ lưỡng, “Lần này được nghỉ bao lâu?”
Lương Úy nhẹ nhàng thở ra: “Em định thưởng cho bản thân một kỳ nghỉ dài ngày.”
“Thư giãn một chút đi, chị chưa từng gặp ai chăm chỉ làm việc như em, nghỉ ngơi một thời gian, kiếm tiền không bao giờ là đủ cả.”
Hai người họ bước vào sân, cửa nhà mở toang, có lẽ vừa rồi Thư Kiều vội ra đón cô, quên đóng cửa, còn nghe được tiếng nói chuyện từ bên trong.
Lương Úy theo Thư Kiều vào trong, đã có vài người ngồi trên sofa trong phòng khách, chồng của Thư Kiều đứng trong bếp, nghe tiếng hai người bước vào, anh ấy thò đầu ra, cười với Lương Úy: “Đến rồi à?”
Lương Úy cũng cười: “Dạ.”
Thư Kiều kéo Lương Úy vào nhóm bạn, trông ai cũng lớn hơn Lương Úy, Thư Kiều nói với họ: “Em gái mà tôi mới quen, Lương Úy, cũng làm trong ngành phim ảnh, là biên kịch.”
Một người đàn ông tóc xoăn nói: “Cô không nói, tôi còn tưởng là ngôi sao nào mới ký hợp đồng, hóa ra là biên kịch.”
Thư Kiều: “Cô ấy viết kịch bản cho bộ phim mà tôi mới đầu tư.”
Kịch bản mà Lương Úy và Thư Kiều hợp tác là phim điện ảnh về đề tài tình yêu thầm kín vượt qua không thời, quá trình quay phim kéo dài đến hai năm. Phim vừa ra mắt đã đạt kết quả bất ngờ, trở thành ngựa ô phòng vé năm 2014. Cũng nhờ bộ phim này, Lương Úy được nhận thêm nhiều dự án, xem như cùng Thư Kiều đạt được thành tựu.
“Còn trẻ quá.” Ánh mắt người đàn ông tràn ngập sự ngưỡng mộ.
Người đàn ông trước mặt cô khoảng 40 tuổi, Lương Úy cũng từng nghe qua, anh ấy tên Từ Đông Thành, Lương Úy rất thích hai bộ phim truyền hình về đề tài tình yêu mà anh ấy đã quay. Hồi đại học, không biết xem phim gì, cô hay mở lại hai bộ phim này xem tới xem lui.
Kỹ thuật quay phim của vị đạo diễn này vô cùng tinh tế và thi vị, giữa thời đại phim truyền hình gào thét ầm ĩ, đây cũng được xem là làn gió mới. Đó là dụng ý kể chuyện của đạo diễn, kịch bản hay thì nhiều vô kể, nhưng đạo diễn giỏi thì hiếm thấy vô cùng.
“Còn phải học hỏi thầy Từ, tôi rất thích hai bộ phim truyền hình mà trước đây anh làm, chỉ tiếc là, kể từ khi anh bắt đầu làm phim điện ảnh, tôi không biết xem bộ phim truyền hình nào nữa.” Nói xong lời này, Lương Úy dừng lại một lát, “Tất nhiên sau này tôi cũng đến rạp phim, xem tất cả các bộ phim anh đã làm.”
Từ Đông Thành ngạc nhiên thấy rõ, anh ấy lấy điện thoại ra: “Thêm thông tin liên lạc của cô đi, hy vọng sau này có cơ hội hợp tác.”
Hai người kết bạn trên WeChat, thấy Lương Úy trò chuyện vui vẻ, Thư Kiều vào bếp phụ giúp chồng.
Trịnh Dã: “Sắp xong rồi, khi nào em trai em đến?”
“Nó bận lắm.” Thư Kiều nói, “Nó vừa gọi, bảo chúng ta ăn trước đi.”
“Được rồi.” Trịnh Dã đùa, “Em định se duyên cho nó với ai, Lương Úy hay Trang Nhứ?”
Thư Kiều: “Anh thấy sao?”
Trịnh Dã: “Lương Úy.”
Thư Kiều cười: “Tại sao?”
Trịnh Dã: “Con bé trông giống tiên nữ mắc đọa, tính tình cũng hợp với em trai em.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT