Đạt thành mục đích, Thời Khanh Lạc cũng không muốn ở lại lâu.
Kéo Tiêu Hàn Tranh đứng lên: "Vậy chúng ta đi trước đây, mọi người bảo trọng nhé!"
Tiền lão thái không nhịn được nói: "Đi đi."
Tiêu Hàn Tranh cũng không nói gì, hắn không có tiếng nói chung với nhà cũ, nhanh chóng ra khỏi nhà cũ với Thời Khanh Lạc.
Sau khi đi ra ngoài được một đoạn, hắn cười hỏi: "Hôm nay dù cho nhà cũ không bảo chúng ta đi qua, có phải nàng cũng muốn để bon họ viết thư về không?"
Quả thật biện pháp của tiểu tức phụ rất tốt, để cho nhà cũ làm cở sở ngầm trong phủ tướng quân cho bọn họ.
Sau đó châm ngoài khích bác đám cực phẩm kia, để họ gây khó dữ cho đôi tra nam tiện nữ.
Nghĩ đến những "Ngày tốt" sau này của phụ thân cặn bã và nữ nhân kia, tâm trạng của hắn sảng khoái không ít.
Đời trước, phụ thân cặn bã và nữ nhân kia vẫn luôn ngăn không có nhà cũ lên kinh thành.
Vẫn là sau khi hắn leo đến được kinh thành, mới nghĩ cách để nhà cũ cực phẩm kia được đi đến kinh thành.
Chẳng qua giống như tiểu tức phụ nói, những cực phẩm kia cộng lại cũng không thắng được nữ nhân kia, chớ nói đến phụ thân cặn bã tâm cơ âm trầm.
Chẳng qua khi đó hắn cũng đã gần chết rồi, sau khi đưa đám cực phẩm đến kinh thành, cũng chỉ ôm ý niệm báo thủ lấy mạng đổi mạng, cũng không quan tâm bọn họ có đối phó được hai người kia hay không.
Lúc này tiểu tức phụ ra tay giựt dây sớm, đưa đám cực phẩm kia đến kinh thành, đoán chừng sau này phủ tướng quân mỗi ngày sẽ diễn ra một vở tuồng, hắn không nhịn được mà mong đợi.
Thời Khanh Lạc cười hì hì một tiếng: "Khẳng định rổi, sao ta có thể bỏ qua cơ sở ngầm tốt như đám cực phẩm nhà cũ chứ."
"Ta chỉ thích loại cực phẩm không có đầu óc như vậy thôi, rất dễ khai thông."
"Nếu như những người đó giống như loại phụ thân cặn bã, ta dám chắc mình không thể khai thông được ông ta, ông ta sẽ không bị mắc lừa."
Nếu đám cực phẩm nhà cũ nghe được những lời này của Thời Khanh Lạc, không chừng sẽ nhịn không được mà mắng to, sao lại xem thường bọn họ như vậy.
Tiêu Hàn Tranh đồng ý gật đầu: "Quả thật, đám người đó cộng lại cũng không thắng được phụ thân cặn bã kia của ta."
"Chẳng qua gốc rể bị hư, trái lại nhất mạch tương thừa."
Tính cách bạc tình bạc nghĩa của phụ thân cặn bã chính là được di truyền từ những người nhà cũ.
Thời Khanh Lạc kéo cánh tay của Tiêu Hàn Tranh, xít lại gần nói: "Chúng ta lại hố cho bọn họ một vố đi."
"Hố như thế nào?" Lúc này Tiêu Hàn Tranh bị Thời Khanh Lạc kéo tay, thân thể cũng đã thành thói quen.
Thời Khanh Lạc nhỏ giọng nói: "Huynh biết con đường đi đến kinh thành, nơi đó có sơn tặc không? Chính là loại cướp tiền không giết người đó.”
"Chúng ta có thể bán thời gian và lộ trình đi đến kinh thành của đám cực phẩm nhà cũ cho những người đó."
"Để cho những người đó cản đường, cướp hết tiền đồ vật trên người bọn họ."
"Sau đó nửa chặng đường còn lại bọn họ sẽ ăn xin đến kinh thành, cũng để cho bọn họ chịu khổ trước một cái, như vậy oán khí mới có thể được tích tụ sâu nhất."
"Đến lúc đến kinh thành, một đám ăn mày chạy đến phủ tướng quân nhận thân."
"Mọi người sẽ đến hỏi thăm, đám ăn mày này vậy mà lại là phụ mẫu huynh đệ người nhà của Đại tướng quân, nhất định sẽ rất kinh ngạc sau đó truyền ra ngoài, phụ thân cặn bã kia sẽ bị mất mặt ở kinh thành."
"Còn đám cực phẩm kia thì đã nhẫn nhịn ăn xin suốt nửa đường, đoán chừng cũng sẽ không nhịn nổi phát tiết tại chỗ, đó mới là màn kịch hay."
Nàng híp mắt cười nói: "Chỉ như vậy cũng đủ để phụ thân cặn bã và nữ nhân kia khó khăn một trận rồi."
Từ thái độ của tiểu tướng công có thể nhìn ra được, đám cực phẩm nhà cũ đã từng làm ra một chuyện đặc biệt tồi tệ, cho nên mới làm cho hắn có lệ khí nặng như vậy.
Thời Khanh Lạc không nhịn được nghĩ đến Tiêu tiểu muội và Nhị lang, nếu như không có một dị số như nàng xuất hiện, có lẽ hai người này đã chết rồi.
Cho nên để cho nhà cũ chịu khổ trước cũng là "báo đáp" nhẹ thôi.
Thuận tiện cũng hãm hại phụ thân cặn bã kia, một công đôi việc.
Nghe xong lời của Thời Khanh Lạc, Tiên Hàn Tranh sợ đến mức ngây người.
Hắn thật không nghĩ đến tiểu tức phụ lại xấu xa như vậy, khụ khụ, ưu tú như vậy.
Thật sự, chủ ý này quá tốt.
Hắn cúi đầu tiến đến bên tai Thời Khanh Lạc, khẽ cười nói: "Chuyện này giao cho ta đi."
Bộ dạng híp mắt tính toán lúc nãy của tiểu tức phụ giống như một con tiểu hồ lý, rất đáng yêu, làm cho lòng hắn ngứa ngáy một chút.
Thời Khanh Lạc đẩy hắn ra: "Đừng có câu dẫn ta."
Tiểu tướng công xít lại gần nói chuyện bên tai nàng, bộ dạng hắn lại tuấn mỹ như vậy, thật sự làm cho lòng nàng tê dại.
Tiêu Hàn Tranh vui vẻ cười ra tiếng: "Đây chính là câu dẫn?"
Thời Khanh Lạc trợn mắt nhìn hắn một cái: "Nói nhảm."
Nàng làm cẩu độc thân nhiều năm như vậy, không nhịn được cám dỗ đâu.
Tiêu Hàn Tranh kéo tay đánh kéo tay mình xuống, nắm lấy tay nàng. Hai người mười ngón tay quấn quít: "Được, trước tiên ta sẽ không cân dẫn nàng."
Ừ, sau này câu dẫn, hắn đã biết phải câu dẫn nàng như thế nào rồi.
Thời Khanh Lạc cũng không biết suy nghĩ trong lòng Tiêu Hàn Tranh, bằng lòng để hắn nắm tay: "Ngày mai ta muốn vào núi xem một chút."
Nhìn thử có cái gì có thể dùng không, nhà vẫn quá nghèo.
Tiêu Hàn Tranh nói: "Ta đi với nàng."
Thời Khanh Lạc nghiêng đầu hỏi: "Thân thể huynh có thể leo núi sao?"
Tiêu Hàn Tranh ý vị thâm trường nói: "Mỗi ngày đều uống nước mà nàng rót, thân thể của ta đã khôi phục gần như lúc trước rồi."
Hắn đã phát hiện, nước tiểu tức phụ cho hắn uống, chắc chắn có tác dụng cường thân kiện thể.
Hắn còn thấy khi nàng xử lý đóa hoa cúc tím kia, ngày hôm qua hay hôm nay cũng cố ý tưới nước.
Sáng nay còn cố ý đi đến hậu viện đút nước cho gà và vịt.
Cho nên hắn biết nước kia rất đặc biệt.
Thời Khanh Lạc ngẩn người, hiển nhiên không ngờ tiểu tướng công lại biết được những chi tiết nhỏ như vậy, không hổ là đại lão sống lại.
Nàng cảm thấy phụ thân cặn bã và đám cực phẩm kia gặp phải tiểu tướng công, khẳng định không có kết quả tốt.
"Chứ còn gì nữa, người bình thường không có cơ hội uống nước của ta đâu." Nếu bị phát hiện, nàng cũng không giấu diếm.
Dù sao bây giờ nàng rất hài lòng với tiểu tướng công, nếu như sống thử xong vậy bọn họ sẽ ở bên nhau cả đời.
Bây giờ không phát hiện, một ngày nào đó cũng sẽ bị phát hiện.
Ở cổ đại cô độc không có chỗ nương tựa, nếu như không có tiểu tướng công và đám người Tiêu mẫu bầu bạn, Thời Khanh Lạc sẽ có một loại cảm giác như lục bình trôi.
Lại nói, tiểu tướng công cũng để lộ chuyện mình sống lại với nàng.
Cho nên che che giấu giấu cũng không có ý nghĩa, giữa người và người vẫn nên tín nhiệm nhau một chút.
Nàng tin tưởng mình sẽ không nhìn nhầm người.
Tiêu Hàn Tranh cười nói: "Cho nên ta phải cảm ơn nương tử rồi!"
Hắn suy nghĩ một chút bổ sung một câu, "Nàng đừng thấy bây giờ ta gầy yếu, nhưng ta cũng biết võ đó."
Hắn nhấn mạnh: "Thể lực không kém."
Hắn không quên được, ngày đầu tiên gặp mặt, tiểu tức phụ đã nghi ngờ năng lực của hắn.
Trước kia hắn có học võ với ngoại công, đời trước hắn cũng bái sư khổ luyện, còn từng đi đến biên cương giết địch, lập được chiến công.
Thời Khanh Lạc tò mò: "Vậy võ nghệ của huynh thế nào?"
Tiêu Hàn Tranh cũng không khiêm tốn, cười nói đúng sự thật: "Cũng được xem là cao thủ."
"Chẳng qua bây giờ cũng phải bắt đầu luyện lại mới được.”
Dù sao thân thể bây giờ không thích ứng được với cường độ của kiếp trước.
Kiếp trước cũng vì học y và luyện võ, hắn mới sống lâu được mấy năm.
Nếu không lấy thuốc độc suy nhược cơ thể của Thạch thầy thuốc, còn không chờ hắn leo đến địa vị cao và trả thù khẳng định đã chết rồi.
Thời Khanh Lạc quơ năm đấm trước mặt Tiêu Hàn Tranh: "Một lát nữa về nhà, chúng ta ở trong sân so đấu mấy chiêu nhé?"
Ở hiện đại nàng chưa từng thua ai đâu.
Tiêu Hàn Tranh cưng chiều nói: "Được!"
Sau khi hai người trở về.
Ba người Tiêu mẫu nghe động tĩnh từ hậu viện chạy đến, thấy vậy thì sợ hết hồn. Nhưng khi phát hiện hai người đang đánh chơi, mới yên tâm.
Tiêu mẫu hở phào nhẹ nhõm, mặc dù bà là nương ruột thịt, nhưng lại không cho phép nhi tử đánh con dâu.
Sau đó kéo tiểu nhi tử nhi nữ đứng cách đó không xa, hào hứng xem náo nhiệt.
Lại nói đại nhi tử và con dâu đánh nhau rất đẹp, hình như thân thủ của hai người cũng rất lợi hại.
Tiêu tiểu muội và Nhị lang cũng đầy sùng bái nhìn hai người đang đánh nhau.
Sau hơn chục hiệp, hai tay của Thời Khanh Lạc đã bị Tiêu Hàn Tranh giữ chặt phía sau lưng
Hắn nghiêng người về phía trước, ghé vào tai Thời Khanh Lạc nói: "Nương tử, nàng thua rồi."
Vừa rồi càng đánh hắn càng kinh ngạc, không ngờ thân thủ của tiểu tức phụ lại giỏi như vậy.
Chiêu thức không hoa lệ, nhưng lại rất trọng điểm, giống như đã được huấn luyện ở quân đội vậy.
Xuyên đến nơi này cơ thể của Thời Khanh Lạc luôn yếu ớt, lúc này đã mệt thở không ra hơi.
"Thật là nhìn không ra, Lão Tiêu, giá trị vũ lực của huynh lại cao như vậy!"
Bây giờ bởi vì cơ thể còn yếu cho nên có mấy tuyệt chiêu nàng không thể thi triển ra được, nhưng nàng có thể xác định dù cho mình còn trên đỉnh cao như ở kiếp trước cũng không đánh lại tiểu tướng công.
Nàng dùng ánh mắt trong suốt, nghiêng đầu hỏi: "Huynh có biết khinh công, kiểu vượt nóc băng tường không?"
Tiêu Hàn Tranh bật cười, "Làm gì có kiểu khinh công khoa trương như vậy, trèo qua tường thì dễ dàng, nhưng vượt nóc băng tường không thì không thể."
"Đương nhiên, nếu nhờ vào công cụ thì có thể."
Thời Khanh Lạc lập tức bước tới, lấy khăn tay ra chăm chú giúp Tiêu Hàn Tranh lau mồ hôi.
"Tranh ca, vậy huynh dạy khinh công cho đi, ta cũng muốn học."
Mặc dù không thể vượt nóc băng tường không, nhưng có thể leo tường dễ dàng thì không tệ chút nào.
Tiêu Hàn Tranh thấy nàng lấy khăn lau giúp mồ hôi cho mình thì dở khóc dở cười, "Được, ta sẽ dạy nàng."
Khi tiểu tức phụ muốn tìm hắn làm việc, đặc biệt biết giả vờ vâng lời và niềm nở.
Cũng sẽ gọi hắn từ lão Tiêu đến Tranh ca
“Hì hì, Tranh ca thật tốt bụng, ta thích huynh nhất!” Đôi mắt Thời Khanh Lạc sáng lên tràn đầy vui vẻ.
Nếu không phải chỗ này không thích hợp nàng thật muốn hôn hắn một cái thật kiêu.
Nghe được lời của Thời Khanh Lạc, khóe môi Tiêu Hàn Tranh nhếch lên, hóa ra tiểu tức phụ lại thích mình như vậy, rất tốt!
Hắn nói: "Sau nay buổi sáng ta và nàng sẽ cùng luyện võ, thuận tiện dạy khinh công cho nàng."
Hắn muốn uốn bảo vệ tốt cho người thân và tiểu tức phụ, vậy phải khôi phục lại võ công của kiếp trước.
Thời Khanh Lạc gật đầu: "Được."
Rạng sáng ngày hôm sau, Thời Khanh Lạc và Tiêu Hàn Tranh thức dậy, giúp làm đậu hủ.
Chờ sau khi vẩy xong đậu hủ, Tiêu mẫu để cho bọn họ về phòng nghỉ ngơi, bà tới trông nôm.
Bởi vì làm đậu hủ còn có hai phụ nhân nữa, cho nên cũng không xảy ra chuyện lời ong tiếng ve gì đó.
Thời Khanh Lạc và Tiêu Hàn Tranh cũng yên tâm, đúng lúc có thể rèn luyện Tiêu mẫu.
Trời sáng hai người còn chuẩn bị lên núi, liền đi ngủ thêm một chút.
Chờ hai người lại thức dậy, đậu hủ đã được bán xong hết rồi.
Tiêu mẫu và Tiêu tiểu muội cũng đang cố gắng học tập và thay đổi.
Ăn xong bữa sáng do Tiêu tiểu muội làm, Thời Khanh Lạc và Tiêu Hàn Tranh cõng sọt lên núi.
Núi mà bọn họ đi không phải là ngọn núi phía sau nhà, mà là ngọn núi nguyên thủy nhất lớn nhất giữa hai thôn.
Trên núi còn có dã thú qua lại, cho nên các thôn dân không dám đi vào sâu.
Giá trị vũ lực của Thời Khanh Lạc và Tiêu Hàn Tranh không thấp, không sợ gặp dã thú, cho nên trực tiếp đi sâu vào bên trong.
Thời Khanh Lạc phát hiện, Tiêu Hàn Tranh rất quen thuộc đối với ngọn núi này: "Trước khi huynh đã đến rồi?"
Tiêu Hàn Tranh dắt tay nàng: "Đã đến không ít lần, ta còn tìm được nhân sâm hơn trăm năm trong núi sâu nữa."
Kiếp trước, nương đệ đệ muội muội qua đời, nhà thiếu bạc, hắn còn phải tiếp tục sống.
Vì vậy buộc phải thường xuyên vào núi kiếm ăn, hoặc là bắt thỏ rừng gà rừng, đào một ít dược thảo đi bán.
Có lần đi sâu vào núi bị bầy heo rừng đuổi theo chạy lạc đường, trong một vô tình tìm được cây nhân sâm trăm năm.
Sau khi lấy ra ngoài bán, hắn mới có lộ phí đi đường, rời khỏi thôn Hạ Khê đi học y và học võ.
Thời Khanh Lạc cầm chặt tay Tiêu Hàn Tranh, chắc là lúc trước tiểu tướng công đã chịu khổ rất nhiều, có chút đau lòng!
Nàng hỏi: "Huynh còn nhớ nơi có nhân sâm kia không?"
Tiêu Hàn Tranh trả lời: "Còn có ấn tượng, nhưng bên kia có bầy sói và heo rừng qua lại, với thể lực bây giờ của chúng ta nếu gặp phải chính là phiền phức."
"Chờ sau có cơ hội, chúng ta lại đi tìm."
Ít nhất phải có năng lực tự vệ mới được.
Thời Khanh Lạc cũng không phải là người xúc độc: "Ừ, nhân sâm trăm năm bán đi cũng rất đáng tiếc, sau này chúng ta tìm được thì giữ lại cho mình."
Tiêu Hàn Tranh nhéo lòng bàn tay của cô: "Được!"
Hai người lại đi dạo một lát, Thời Khanh Lạc đứng dưới tàng cây cao lớn.
"A, nơi này có cây sơn."
Tiêu Hàn Tranh không hiểu những thứ này: "Cây sơn là cái gì?"
"Cắt lớp vỏ cây trên thân cây có thể lấy ra sơn sống, hạt giống có thể ép dầu, cây sơn còn có giá trị làm thuốc, có công hiểu thông kinh, đuổi côn trùng, trị ho khan."
"Dầu của hạt có thể chế thành mực in, xà bông, vỏ hoa quả có thể làm đèn cầy, làm nến, giấy dầu, lá có thể làm nhựa. Lá, cây đều có thể làm thuốc trừ sâu.”
"Toàn thân đều là bảo vật."
"Một mảnh lớn này đều là cây sơn, có thể lấy được rất nhiều nước sơn nha."
Ở niên đại này nước sơn đã được sử dụng vào việc trang trí kiến trúc và gia cụ.
Tiêu Hàn Tranh không ngờ đến nước sơn bán bên ngoài, là xuất phát từ trên loại cây này.
"Giá cả của nước sơn không thấp, chúng ta có thể tìm người lấy sơn của một mảnh rừng này.
"Hạt giống, mấy bộ phận khác cũng có thể sử dụng.
Thời Khanh Lạc gật đầu: "Đúng vậy, chúng ta tự đến cắt thân cây rất phí sức, còn không có hiệu suất."
"Chờ sau khi kiếm được tiền, chúng ta có thể mở một cái xưởng nước sơn, chẳng những bán nước sơn, còn có thể bán xà bông, nến và giấy dầu."
Tiêu Hàn Tranh ủng hô: "Cái này có thể."
Thời Khanh Lạc lại nói: "Chẳng qua ta thấy trước tiên chúng a vẫn nên nghĩ cách kiếm tiền trước, lại xây một toàn sân viện, cải thiện nhà xí và chỗ tắm."
Nàng thật sự không chịu nổi nhà xí và chỗ tắm ở cổ đại.
Nếu có thể xây nhà mới, nàng nhất định phải xây một cái nhà xí và phòng tắm độc lập.
Sau đó làm bồn cầu xối nước, phòng tắm có thể tắm.
Tiêu Hàn Tranh phát hiện tiểu tức phụ có oán nệm rất sâu với chuyện này.
Chẳngqua tiểu tức phụ muốn, vậy thì thỏa mãn nàng đi.
Vì vậy hắn nói: "Vậy trước tiên xây nhà, lại mua núi sau nhà nuôi gia cầm, sau đó mở xưởng nước sơn."
"Ngày mai ta sẽ đi huyện thành nhìn thử thoại bản có bán được giá cao hay không, nếu như có thể, ta sẽ gấp rút viết nhiều một chút."
Đối với hắn mà nói, kiếm tiền không khó.
Hắn lại nói: "Thật ra ta còn biết xem bệnh, tháng sau ta sẽ đi ra ngoài một chuyện, giúp một người xem bệnh, chắc thù lao sẽ không thấp."
Góp bạc từng chút một, trong hai tháng có thể thỏa mãn mong muốn xây nhà cua tiểu tức phụ.
Mặc dù Thời Khanh Lạc có thể tự mình kiếm tiền xây nhà, nhưng nghe tiểu tướng công nhận trách nhiệm này dung túng nàng, trong lòng vẫn rất vui vẻ.
Ở thời đại nam nam nhân rất ít dung túng tức phụ tùy ý làm việc, cũng đặc biệt có chủ nghĩa nam tử lớn lao, dù sao cũng là cổ đại nam tôn nữ ti.
Cho nên ánh mắt của nàng thật sự quá tốt, nhìn một cái đã chọn trúng tiểu tướng công.
Nàng tiến lên, hôn lên gò má của Tiêu Hàn Tranh: "Tranh ca, biểu hiện rất tốt, thưởng một cái nào."
Đôi môi ấm áp rơi xuống gò má, Tiêu Hàn Tranh ngẩn người, không nghĩ tiểu tức phụ lại hôn hắn.
Hắn cúi đầu nhìn vào đôi mắt sáng long lanh của nàng, nụ cười rực rỡ giống như ánh mắt trời nhỏ vậy.
Trái tim đập nhanh hơn rất nhiều, nháy mắt lỗ tai đỏ bừng.
Tiểu tức phụ thật không biết xấu hổ.
Chẳng qua loại cảm giác này thật sự rất tốt.
Thời Khanh Lạc hôn Tiêu Hàn Tranh xong, lỗ tai của nàng cũng đỏ ửng.
Ai nha, đây vẫn là lần đầu tiên nàng hôn nam tử đó.
Vì vậy kéo Tiêu Hàn Tranh đến làm ký hiệu lên cây sơn này, nàng và hắn cố gắng nhớ phương hướngm về sau sẽ đến lấy nước sơn.
Lại đi một lát, Thời Khanh Lạc nhìn thực vật trước mắt, ánh mắt lại sáng lên.
"Trước mắt củ cải đường, hôm nay thu hoạch thật sự không tệ."
Tiêu Hàn Tranh hỏi: "Củ cải đường có thể làm gì?"
Thời Khanh Lạc cười trả lời: "Chế đường."