Quan đại tẩu cảm thấy Hầu phu nhân quá tốt bụng, Tiêu Thành Côn và Tiêu Hoài đã chết, nàng là nhi tức phụ của Tiêu gia, cho dù không dòm chẳng ngó tới người Tiêu gia trong thôn hồi đó, người khác cũng không nói được gì.
Mà một trong những mục đích hôm nay Đường Thư Nghi nói với Quan đại tẩu về chuyện này, là để cho Quan đại tẩu biết, lão Hầu gia đã nỗ lực hết sức để tìm Tiêu gia, nhưng ông ấy không tìm thấy, mà sau khi nghe nói người Tiêu gia đã chết, mới lần nữa cưới thê tử. Ông ấy không phải là người vứt thê bỏ tử. Hơn nữa, sau khi lão Hầu gia thành hôn, cũng luôn hỏi thăm về tin tức của bọn họ, và bây giờ nàng cũng đang cố gắng tìm người.
Đến lúc đó người Quan gia sẽ là nhân chứng.
Lại tán gẫu một lúc, Quan đại tẩu muốn đến tiền viện xem nơi Quan Nghi Niên sống, còn Đường Thư Nghi bảo Thuý Vân đưa bà ấy đến đó.
Viên tử Quan Nghi Niên ở, nằm cạnh Thanh Phong Uyển của Tiêu Ngọc Thần, tự nhiên không tệ. Quan đại tẩu thấy trong viện có đủ loại hoa hoa cỏ cỏ, còn có non bộ, thứ gì nên có đều có, trong phòng cũng bố trí nhiều thứ mà bà ấy chưa từng thấy qua, cả căn phòng nhìn qua cũng không quá nguy nga tráng lệ, nhưng lại toát lên vẻ tinh mỹ khó nói.
Quan đại tẩu lại một lần nữa nói Hầu phu nhân là người tốt.
Thuý Vân đưa bà ấy đến nơi rồi rời đi, Quan Nghi Niên đang ở chỗ của Tiêu Ngọc Thần, lúc này trong nhà chỉ còn lại phu thê hai người bọn họ. Quan đại tẩu nói chuyện với Quan Hữu Căn, chuyện Đường Thư Nghi hỏi bà ấy về người Tiêu gia, sau đó nói: "Hầu phu nhân thật sự là một người tốt."
Quan Hữu Căn phủi bụi bặm không tồn tại trên người, nhẹ nhàng ngồi lên chiếc ghế phủ đệm thổ cẩm, thở dài nói: "Lúc mới bắt đầu lão Hầu tìm kiếm nhiều năm như vậy mà không tìm được, phỏng chừng lành ít dữ nhiều."
Quan đại tẩu cẩn thận sờ vào bình phong rực rỡ sắc màu nói: "Cũng là vị thẩm tử kia không có phúc khí, nếu như có thể đoàn tụ với lão Hầu gia, phú quý ngất trời này còn không phải là của thẩm ấy sao."
"Nói như vậy cũng vô dụng," Quan Hữu Căn nói: "Nếu người không chết, thật sự không tìm thấy, đến lúc đó thật sự là mờ ám."
Quan đại tẩu nặng nề thở dài một hơi.
Quan Nghi Niên lớn hơn Tiêu Ngọc Thần mấy tháng, là bạn đồng niên lại cùng thích đọc sách, cũng xem như có tiếng nói chung. Trò chuyện trong chốc lát, Tiêu Ngọc Thần cảm thấy Quan Nghi Niên tuy không có danh sư dạy dỗ nhưng cũng có thể giải thích thông thấu nhiều tri thức, hơn nữa còn vì hắn sinh ra ở tầng chót trong xã hội nên vô cùng thấu triệt dân sinh.
Tóm lại hai người vô cùng thưởng thức lẫn nhau, nói chuyện rất vui vẻ.
Vì Quan Nghi Niên vừa tới nên có rất nhiều thứ phải thu thập, hai người nói chuyện một lúc thì hắn đã trở về sân viện mà Hầu phủ đã chuẩn bị cho hắn. Phu thê Quan Hữu Căn thấy hắn về lại ân cần dạy bảo, Hầu phủ có đại ân với nhà bọn họ, sau này phải tận lực báo đáp.
Quan Nghi Niên đã nghe mấy lời này nhiều đến mức lỗ tai sắp mọc kén nhưng hắn vẫn nghiêm túc gật đầu. Hầu phủ quả thật có ơn lớn với nhà bọn họ, có thể nói nếu không có Hầu phủ thì sẽ không có nhà bọn họ hiệ tại.
Phu thê Quan Hữu Căn cũng không ở Hầu phủ quá lâu, hai người lập tức trở về, từ đây, Quan Nghi Niên ở lại Hầu phủ đọc sách cùng Tiêu Ngọc Thần.
Lại qua mấy ngày, Đường quốc công muốn đưa Tiêu Ngọc Thần đến bái kiến Phương đại nho, cũng mang cả Quan Nghi Niên theo. Lúc bọn họ đi rồi Đường Thư Nghi vẫn còn khẩn trương trong lòng, sợ Phương đại nho chướng mắt văn chương của Tiêu Ngọc Thần.
Phương đại nho cũng có chút hiểu biết về Tiêu Ngọc Thần, là người hơi cổ hủ, cũng không biết cách luồn cúi lắm. Nhưng bây giờ nhìn văn chương của hắn, lại kiểm tra một số kiến thức của hắn lại phát hiện vị Vĩnh Ninh hầu thế tử này không giống trước đây, lý giải vấn đề phóng khoáng hơn rất nhiều, thậm chí còn có chút độc đáo.
Hắn nhìn về phía Đường quốc công đang ngồi một bên, mở miệng hỏi: “Phủ Vĩnh Ninh hầu mời danh sư cho thế tử sao?”
Đường quốc công thấy ông ấy hài lòng với ngoại tôn nhà mình, trên mặt cũng lộ vẻ tự hào, khóe miệng cười cũng có chút đắc ý: “Không có mời danh sư, chắc là đứa nhỏ này trưởng thành, tự mình thông suốt.”
Phương đại nho gật đầu, sau đó lại nhìn Tiêu Ngọc Thần nói: “Từ nhỏ ngươi đã đến thư viện Thượng Lâm đọc sách, cơ sở vững chắc, cái thiếu hiện tại là tầm nhìn và lý giải. Đọc vạn quyển sách không bằng đi nghìn dặm đường, ta kiến nghị ngươi có thể ra ngoài du lịch một phen. Con cháu thư hương thế gia đều truyền thống ra ngoài du lịch, nguyên nhân là vì du lịch có thể mở mang tầm mắt.”
Tiêu Ngọc Thần như suy tư gì đó rồi gật đầu, Đường quốc công cũng nhíu mày tự hỏi.
Lúc này Phương đại nho lại nói: “Từ giờ đến kỳ khoa cử sau còn cách hai năm, nếu sang năm ngươi ra ngoài du lịch, sau khi trở về lại củng cố kiến thức thì khoa khảo hẳn là có hi vọng.”
Tiêu Ngọc Thần nghe xong, đứng dậy hành lễ với Phương đại nho, cảm tạ ông ấy chỉ điểm. Phương đại nho khoát tay, lại nhìn nhìn văn chương của Quan Nghi Niên, kiểm tra học vấn của hắn, cũng xem như hài lòng, cuối cùng cũng đề nghị hắn ra ngoài du lịch.
Ba người ở chỗ Phương đại nho cả buổi sáng mới rời đi. Đường quốc công có việc phải về phủ Quốc công, lúc sắp chia tay mới nói với Tiêu Ngọc Thần: “Ta cảm thấy kiến nghị của Phương đại nho rất tốt, qua năm ngươi cũng đã qua hiếu kỳ, có thể ra cửa đi xa. Về nhà thương lượng với mẫu thân ngươi đi.”
Tiêu Ngọc Thần gật đầu, đỡ Đường quốc công lên xe ngựa, lại nhìn xe ngựa rời đi rồi mới cùng Quan Nghi Niên lên xe ngựa của Hầu phủ. Hôm nay hai người ở chỗ Phương đại nho đều được lợi không ít, đối với chuyện ra ngoài du lịch đã bắt đầu ngo ngoeo rục rịch, dọc theo đường đi đều thảo luận chuyện này.
Lúc về tới Hầu phủ, Quan Nghi Niên trở về sân viện của mình, Tiêu Ngọc Thần tới Thế An Uyển gặp Đường Thư Nghi, nói với nàng việc kiến nghị hắn ra ngoài du lịch của Phương đại nho.
198
Đường Thư Nghi nghe xong không hề do dự nói: “Ra ngoài du lịch rất tốt, qua năm con lập tức xuất phát đi, nếu có Quan Nghi Niên đồng hành là tốt nhất.”
Đi hai người cho có người bầu bạn cũng yên tâm hơn.
“Nhi tử trở về thương lượng chuyện này với hắn.” Tiêu Ngọc Thần nói.
Đường Thư Nghi ừ một tiếng, nâng chung trà lên uống một ngụm, sau đó lại làm như vô ý hỏi: “Hôm nay các con tới chỗ Phương đại nho có nhìn thấy người nào xấp xỉ tuổi con không, là môn sinh của ông ấy?”
Tiêu Ngọc Thần sửng sốt chớp mắt, sau đó đáp: “Không có, cũng không nghe nói Phương đại nho có môn sinh trạc tuổi con.”
“À, ta chỉ hỏi một chút thôi.” Đường Thư Nghi buông chén trà, lập tức nói sang chuyện khác, Tiêu Ngọc Thần cũng không để ý chuyện nàng vừa hỏi.
Đường Thư Nghi suy đoán nam chủ trong tiểu thuyết hẳn còn chưa tới Thượng Kinh.
...
Đảo mắt lại qua mấy ngày, Lương Kiện An bị chém đầu thị chúng ở Ngọ Môn, mấy người Đường Thư Nghi nên làm gì thì làm đó, không hề đến xem. Buổi chiều, Triệu quản gia tới báo, Nhị hoàng tử đích thân nhặt thi thể cho Lương Kiện An, người Lương gia đều đến, chỉ có Mạnh Tú Trân không đi. Nghe nói Mạnh Tú Trân dọn tới một tòa nhà ở ngõ An Nghê thành Đông.
Đường Thư Nghi nghe xong chỉ ừ một tiếng, xem như đã biết. Sau đó nàng đưa cho Triệu quản gia một bái thiếp, bảo hắn đưa đến phủ Tiêu Dao Vương. Lúc trước đụng phải Thái phi ở chùa Sùng Quang, Thái phi đã bảo nàng có rảnh thì đến Vương phủ làm khách, sau đó lại xảy ra một chút chuyện nên chưa đi được. Bây giờ mọi chuyện đã được giải quyết, có thể đến thăm dò tiếng gió một chút.
Triệu quản gia cầm bái thiếp rời đi, hơn một canh giờ sau đã trở lại: “Thái giám bên người Thái phi gặp lão nô, nói Thái phi biết ngài muốn tới thăm thì rất vui vẻ, vẫn luôn chờ ngài tới đó.”
Đường Thư Nghi ừ một tiếng, bảo Triệu quản gia rời đi, trong lòng nghĩ ngày mai sẽ mang Tiêu Ngọc Châu đi cùng, sau đó lại sai người mở nhờ kho, tuyển ra vài món trang sức không quá quý trọng nhưng vô cùng độc đáo làm lễ vật ngày mai mang sang đó.
Vừa xuống xe ngựa đã lập tức nhìn thấy một thái giám tuổi chừng năm mươi, mặt trắng trẻo không râu đang tươi cười đứng ngay cửa hông bên cạnh đại môn Vương phủ, vừa nhìn thấy Đường Thư Nghi đã lập tức tiến lên vừa hành lễ vừa nói: “Sau khi từ chùa Sùng Quang về, Thái phi cứ nhắc ngài mãi.”
Đây là đại thái giám người Thái phi – Mao Quảng Toàn.
Đường Thư Nghi một tay nắm Tiêu Ngọc Châu, tươi cười nói: “Vốn định tới bái kiến Thái phi từ sớm nhưng ai ngờ trong nhà có việc trì hoãn, đã khiến Thái phi phải nhớ mong.”
Mao Quảng Toàn thầm nhủ trong nhà có chuyện là đúng rồi, Lương Kiện An cũng đã bị ngài chơi tới chết rồi. Nhưng trên mắt hắn không lộ ra điều gì, chỉ mở miệng nói: “Thái phi biết ngài bận rộn.”
Làm đại thái giám bên cạnh Thái phu, mấy chuyện xảy ra ở Thượng Kinh, Mao Quảng Toàn tất nhiên biết rõ. Lần này Nhị hoàng tử và Đại hoàng tử tranh đấu, sau lưng có bóng dáng của phủ Vĩnh Ninh hầu, rất nhiều quyền quý ở Thượng Kinh đều đoán được, Mao Quảng Toàn tự nhiên cũng hiểu rõ.
Đường Thư Nghi lại lần nữa tán thưởng, Tiêu Dao Vương lúc sinh thời chắc chắn là một người phong nhã, biết cách hưởng thụ
Liễn kiệu đi được nửa khắc thì dừng lại trước một sân viện vừa khí phách vừa yên tĩnh, Mao Quảng Toàn khom lưng vén mành, cười nói: “Hầu phu nhân, tới rồi.”
Đường Thư Nghi nắm tay Tiêu Ngọc Châu bước xuống cỗ kiệu, nàng cúi đầu nhìn con bé, ý bảo nó không cần sợ hãi. Tiêu Ngọc Châu mỉm cười nhìn nàng, xinh đẹp hào sảng. Đường Thư Nghi thấy thế thì cũng yên tâm, đi theo Mao Quảng Toàn vào viện.
Tiêu Ngọc Châu thẳng sống lưng, mắt nhìn thẳng, bước đi không nhanh không chậm, con bé thật sự không khẩn trương. Trước kia cả Hoàng cung nó cũng từng vào, nhưng lúc ấy phụ thân vẫn còn sống, những người trong cung nhìn thấy con bé đều phải khách khí.
Bây giờ dù phụ thân không còn nữa nhưng có mẫu thân bên cạnh, con bé cũng không sợ.
Mao Quảng Toàn dẫn đường cho hai người bọn họ, trong lòng không nhịn được tán thưởng khí độ của đôi mẫu tử này. Mẫu thân ung dung hoa quý, còn ẩn ẩn lộ ra khí thế mạnh mẽ. Nữ nhi tuổi còn nhỏ nhưng vô cùng bình tĩnh, không kiêu ngạo không nóng nảy.
Ngay lúc hắn đang tấm tắc tán thưởng trong lòng thì có một ma ma mang theo vẻ mặt từ ái bước tới, bà ấy hành lễ với Đường Thư Nghi: “Hầu phu nhân mạnh khỏe.”
Đây là ma ma bên người Thái phi, Lưu ma ma.
Đường Thư Nghi cười miễn lễ cho bà ấy, Lưu ma ma lại hành lễ với Tiêu Ngọc Châu: “Tiểu thư mạnh khỏe.”