195

Dù sao cũng là một tên tội phạm có địa vị đặc biệt, phòng giam của Lương Kiện An rộng rãi và sạch sẽ hơn những người khác, bản thân hắn ta thanh thanh sảng sảng, cũng không quá luộm thuộm. Nhìn thấy nàng ta, Lương Kiện An sững sờ một lát, sau đó nói: "Không ngờ tới, ngươi lại tới thăm ta."

Sắp chết rồi, nhưng hắn ta khá thản nhiên.

"Dù sao cũng là phu thê." Mạnh Tú Trân lấy thức ăn ra khỏi hộp, "Đều là đồ ngươi thích ăn, đặc biệt bảo nhà bếp làm cho ngươi."

Trong lòng Lương Kiện An ấm áp, mối quan hệ phu thê hai người trước đây, cơ hồ như người xa lạ.

Đưa tay ra cầm lấy một cái chân gà, hắn ta gặm mạnh một miếng, nước mắt trào ra. Cho du có biểu hiện ra thản nhiên đến cỡ nào, sắp phải chết, vẫn rất sợ hãi, cũng có nhiều chuyện quyến luyến khó thể buông bỏ.

"Lúc đầu, ở yến tiệc mùa xuân nhìn thấy người, trong lòng liền thấy khá thích." Mạnh Tú Trân nói về cuộc gặp gỡ đầu tiên trước khi họ đính hôn, khuôn mặt mang theo nụ cười, như thể quay lại lúc ban đầu, "Lúc mới thành hôn, là thật sự muốn sống những ngày tháng tốt đẹp với ngươi, chỉ là sau này lại rối tinh rối mù."

Khi người sắp chết, những mối hận thù trong quá khứ đều bị xem nhẹ, Lương Kiện An nghe nàng ta nói như vậy, trong lòng cũng nghĩ tới thời gian thành hôn ban đầu, những khoảnh khắc tốt đẹp giữa hai người.

"Sau khi ta chết, ngươi dẫn theo hai hài tử sống cho tốt, mặc dù đều là nữ hài nhi, nhưng cũng là chỗ dựa của ngươi." Lương Kiện An lau nước mắt nói.

Mạnh Tú Trân cúi đầu xuống, mím môi im lặng một lúc rồi nói: "Kiện An, ta từ nhỏ đã sống ở Thượng Kinh, nếu cùng bọn họ hồi hương, nhất định không thể thích ứng được. Ta dự định tiếp tục ở lại Thượng Kinh."

Lương Kiện An nghe nàng ta nói vậy thì sững sờ: "Ngươi... làm sao ở lại Thượng Kinh được? Hoàng thượng khẩu dụ, người nhà của ta phải rời Thượng Kinh."

Mạnh Tú Trân cắn răng, lấy thư hoà ly ra đặt trước mặt Lương Kiện An, "Kiện An, niệm tình nghĩa phu thê của chúng ta, ngươi thành toàn cho ta đi."

Lương Kiện An cúi đầu xuống, nhìn ba chữ rõ ràng trên tờ giấy--- thư hoà ly, bỗng nhiên bật cười, cười đến mức nước mắt tuôn rơi, sau đó hắn ta nói: "Ta còn tưởng rằng, ngươi thật sự ở đây tiễn ta, hóa ra là bởi vì chuyện này sao!"

Lương nhị phu nhân nhìn hắn cầu xin, nhưng Lương Kiện An lại nghiến răng, cơ mặt vặn vẹo vào nhau nói: "Mạnh Tú Trần, cho dù ngươi có chết, cũng phải chết trong Lương gia ta."

Mạnh Tú Trân thấy hắn ta như vậy, liền biết không thể nói chuyện đàng hoàng được, nàng ta nói: "Kiện An, nhi tử của ngươi đều là thứ tử, nếu như ta theo bọn họ về huyện Xuân Vinh, là đích mẫu, ta có tư cách giáo dục bọn họ, đợi đến lúc đó ta muốn giáo dục bọn họ như thế nào, liền giáo dục như thế đó."

Dưỡng tàn dưỡng phế, đều do nàng ta quyết định.

"Ngươi dám!" Lương Kiện An đột nhiên bổ nhào lên, duỗi tay ra bóp chặt cổ Mạnh Tú Trân, nghiến răng nói: "Ta không phải đồ ngốc, có mẫu thân ta ở đó, ngươi không làm nên được gì cả, ngươi về sau tốt nhất thành thành thật thật cho ta."

Mạnh Tú Trân lại bắt đầu khóc, cổ bị bóp chặt, giọng nói chỉ có thể thoát ra từng chữ một, "Kiện An, coi như ta cầu xin ngươi, ta không muốn, ngươi cứ bắt ép ta ở lại, đối với ai cũng không tốt."

"Sao ngươi không nghĩ đến hai nữ nhi của ngươi?" Lương Kiện An lúc này suýt chút nữa muốn bóp ch ết nữ nhân này, quá ích kỷ, trước giờ chưa từng thấy người nào ích kỷ đến vậy.

Mà lúc này, Mạnh Tú Trân vừa khóc vừa nói: "Ta nghĩ cho người khác, ai nghĩ cho ta?"

Lương Kiện An đột nhiên cảm thấy không có ý nghĩa, phất tay nói: "Được, ngươi muốn hoà ly thì hoà ly đi, sau này sống hay chết, không liên quan gì đến Lương gia chúng ta."

Nói xong, hắn ta cầm cây bút mà Mạnh Tú Trân chuẩn bị sẵn, ký tên mình lên thư hoà ly, lại cắn ngón tay, ấn dấu tay của hắn ta lên, sau đó nói: "Cúi đi."

Mạnh Tú Trân thấy hắn ta ký tên, trong lòng vui vẻ một trận, vội vàng đi tới cất thư hoà ly đi, sau đó mỉm cười nói với Lương Kiện An: "Phu thê một hồi, ta cũng mong kiếp sau ngươi có thể đầu thai vào một gia đình tốt."

Nói xong, nàng ta cầm thư hoà ly rồi xoay người rời đi. Đối với Lương Kiện An, khi mới thành hôn có chút tình nghĩa, nhưng hai người nhiều năm ồn ào cãi vã, chút tình nghĩa đó đã sớm bị mài mòn đến mức gần như không còn gì.

Còn chuyện xảy ra trong nhà lao vừa rồi, rất nhanh Lương quý phi đã biết chuyện, nàng ta tức giận đến mức đập vỡ cả bộ trà, sau đó nheo mắt nói: "Cứ để nàng ta sống thêm vài ngày nữa."

Nếu không phải bây giờ bọn họ đang nơi đầu sóng ngọn gió, không thể lại giết người nữa, nàng ta nhất định sẽ lập tức khiến Mạnh Thị chết, chết trước mặt đệ đệ mình.

......

Mạnh Tú Trân cầm lấy thư hoà ly, trở về Lương phủ. Đứng trước đại môn Lương phủ hào hoa, nàng ta cảm thấy dường như đã qua mấy đời. Thật ra đã từng, nàng ta cũng muốn sống một cuộc sống tốt đẹp với Lương Kiện An, nhưng ai biết rằng cuối cùng sẽ có kết quả như vậy.

Thở ra một hơi, nàng ta bước vào Lương phủ, trở về viện của mình. Sau đó, bắt đầu bảo nha hoàn bà tử dọn dẹp của hồi môn, thu dọn tất cả mọi thứ trong nhà. Cũng phân phó người thu thập tư trạch ở Thượng Kinh của nàng ta, về sau nàng ta sẽ sống ở đó.

Việc tiếp theo là thành lập nữ hộ, nghĩ một hồi, cầu xin tổ phụ của nàng ta có lẽ sẽ làm được. Nàng ta có của hồi môn và tiền bạc, Mạnh gia tuyệt đối sẽ không quan tâm đ ến nàng ta, về sau sống độc lập bên ngoài, nói không chừng còn tự tại hơn.

196

Mặc dù thông tin thời cổ đại bị hạn chế, nhưng đại gia tộc đều có con đường tin tức của riêng mình, Lương Kiện An sắp bị xử tử, cả Lương gia phải thu dọn đồ đạc trở về quê hương, lúc này, Lương nhị phu nhân Mạnh Tú Trân hoà ly với Lương Kiện An, những người trong vòng thượng tầng Thượng Kinh, rất nhanh liền biết được, Đường Thư Nghi cũng như vậy.

Khi Triệu quản gia đến báo tin, Đường Thư Nghi bọn họ vừa ăn cơm tối xong, một nhà bốn người đang trò chuyện. Nghe được tin tức này, Đường Thư Nghi trầm mặc một lúc rồi nói: "Những người sẵn sàng đánh đổi, cuộc sống sẽ không đến nỗi quá tệ."

Chỉ là, có thể giữ được tính mạng hay không, còn phải xem bản lĩnh của nàng ta đến đâu.

Ba huynh muội đều không hiểu câu nói này của nàng, Đường Thư Nghi giải thích với bọn họ: "Vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, vì để chính mình sống tốt, đều có thể vứt bỏ mọi thứ, người như vậy tự nhiên có thể sống tốt. Chỉ là người bình thường không làm được như vậy, bởi vì không vượt qua được rào cản trong lòng mình."

Tiêu Ngọc Minh và Tiêu Ngọc Thần đều hiểu rõ gật gật đầu, Tiêu Ngọc Châu vẫn như hiểu như không, Đường Thư Nghi nói với con bé: "Mạnh Tú Trân lựa chọn hoà ly vào lúc này, chẳng qua là vì nàng ta không muốn rời khỏi Thượng Kinh, không muốn sống ở một nơi nghèo nàn hẻo lánh. Chuyện này không có gì đáng trách, mọi người đều muốn sống một cuộc sống tốt. Tuy nhiên, nàng ta hoà ly với Lương Kiện An, hai nữ nhi của nàng ta không có phụ thân, lại không có mẫu thân ở bên cạnh, những ngày tháng sau này sẽ khó khăn đến mức nào, không đoán cũng biết được."

"Mà nàng ta hoà ly, cũng ảnh hưởng đến danh tiếng của toàn bộ nữ quyến của gia tộc Mạnh gia. Người bình thường, đại khái đều vì những yếu tố này mà do dự, cuối cùng chọn trở về quê hương với Lương gia. Nhưng Mạnh Tú Trân lại từ bỏ nữ nhi của nàng ta, không quan tâm đ ến danh tiếng toàn bộ nữ quyến của Mạnh gia, chỉ cần nàng ta có thể sống tốt."

"Tuy nhiên, người khác sẽ đàm tiếu nàng ta, còn nữa tộc nhân Mạnh thị cũng sẽ oán hận nàng ta!" Tiêu Ngọc Châu nói.

Đường Thư Nghi mỉm cười: "Không quan tâm là được, không quan tâm đ ến những lời bàn tán đó, cũng không quan tâm người khác có oán hận hay không, chỉ cần nàng ta không quan tâm, không có gì có thể làm tổn thương nàng ta."

Tiêu Ngọc Minh lúc này mới nói: "Nàng ta cũng là một người tàn nhẫn."

"Chỉ là ngày tháng tốt đẹp của nàng ta có thể kéo dài bao lâu, còn phải xem bản lĩnh của nàng ta đến đâu." Đường Thư Nghi nói.

Vẻ mặt Tiêu Ngọc Thần mang theo sự thờ ơ, nói: "Lương quý phi sẽ không tha cho nàng ta, chỉ là bây giờ không phải thời điểm thích hợp để nàng ta chết."

Đường Thư Nghi hài lòng gật đầu, hai nhi tử của nàng đã trưởng thành hơn không ít, nàng lại nói: "Sau này tránh xa Mạnh Tú Trân một chút, không phải vì sợ nàng ta, mà vì không cần phải vì nàng ta mà gây ra rắc rối không cần thiết."

Ba huynh muội đều nghiêm túc gật đầu, Đường Thư Nghi thở dài nói: "Mặc dù nói quan hệ trước đây của chúng ta với Lương gia như nước với lửa, nhưng lần này Lương Kiện An chết, mối hận thù giữa chúng ta với Lương quý phi và Nhị hoàng tử, càng thêm sâu hơn. Sau này, chỉ cần có liên quan đến Nhị hoàng tử và Lương quý phi, đều phải cẩn thận."

Ba huynh muội biết mức độ nặng nhẹ của vấn đề, lại lần nữa nghiêm túc gật đầu.

"Nhưng cũng không cần phải sợ bọn họ," Đường Thư Nghi lại nói: "Chuyện bọn họ cần kiêng dè, nhiều hơn chúng ta."

Nhị hoàng tử muốn tranh giành hoàng vị, phong bình của hắn ta, hình tượng và vị trí của hắn ta trong lòng Hoàng đế, quyền hành thế lực trong triều đình, và nhiều thứ khác, mọi mặt đều phải bận tâm đ ến Nhưng bọn họ thì khác, những gì họ phải làm trước mặt, chính là đóng cửa sống cuộc sống của chính mình, khiến ba hài tử mau chóng trưởng thành.

Nhu cầu ít, chuyện cần bận tâm cũng ít, khi đối mặt với mọi chuyện, càng dễ dàng đưa ra quyết định. Đường Thư Nghi bây giờ có một nguyên tắc, ta an tâm sống cuộc sống của mình, không khiêu khích người khác, nhưng người khác cũng đừng đến khiêu khích nàng.

Nói xong chuyện này, Đường Thư Nghi lại nói đến việc Quan Nghi Niên đến Hầu phủ, "Ta bảo ngày mai đến, viện tử ta cũng bảo ngươi thu dọn xong rồi, về sau Ngọc Thân con nên giao lưu với hắn nhiều một chút."

Tiêu Ngọc Thần gật đầu đồng ý.

Ngày hôm sau giờ Thìn (tám giờ sáng), xe ngựa của Quan gia đến, người gác cổng biết hôm nay người của Quan gia sẽ đến, bọn họ thuận lợi cho vào người vào Hầu phủ, Triệu quản gia đích thân dẫn Quan Hữu Căn và Quan Nghi Niên đến gặp Tiêu Ngọc Thần, một quản gia ma ma dẫn Quan đại tẩu đến gặp Đường Thư Nghi.

Lúc này, Đường Thư Nghi đang ở thư phòng xem sổ sách, mỗi khi đến cuối năm, phải kiểm kê tất cả sản nghiệp của Hầu phủ, nàng cũng phải chuẩn bị sẵn sàng. Nghe tin người Quan gia đã đến, nàng đặt sổ sách trong tay xuống, mỉm cười đi đến tiểu hoa sảnh.

Quan đại tẩu thấy bà ấy lại muốn quỳ xuống hành lễ, Đường Thư Nghi vội vàng ngăn bà ấy lại, sau đó hai người ngồi xuống nói chuyện. Sau khi tán gẫu một lúc, Đường Thư Nghi nói: "Đại tẩu tử, trước đây ngươi có tin tức gì từ người trong thôn không?"

Quan đại tẩu không ngốc, biết Đường Thư Nghi đang hỏi thăm tình hình của người Tiêu gia. Trong lòng cảm khái một trận, bà ấy nói: "Không có, năm ấy chiến tranh khắp nơi, lại gặp phải mất mùa, người trong thôn đều chạy nạn, ngươi không biết những tháng ngày chạy lánh nạn đó..."

Nói đến đây, ánh mắt bà ấy hơi ẩm ướt, lau khóe mắt rồi bà ấy lại nói: "Bán cnhi bán nữ, vô cùng đói, ăn thịt người cũng có. Lần đầu tiên ra khỏi thôn, chúng ta đi cùng người Tiêu gia suốt chặng đường, nhưng sau đó gặp bọn sơn phỉ, mọi người tản ra rồi bỏ chạy. Lại sau đó nữa, liền không có tin tức gì, ta đoán là..."

Bà ấy lại thở dài: "Nếu không lão Hầu gia đã tìm kiếm lâu như vậy, sao lại không tìm được?"

Đường Thư Nghi cũng thở dài, nhưng nàng biết, người Tiêu gia không chết, sau này có không ít vướng mắc.

"Chung quy vẫn chỉ là tin đồn, ta sẽ phái người đi tìm." Đường Thư Nghi nói.

Tìm sớm, giải quyết sớm, nếu không sẽ luôn ở trong lòng nàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play