555

Hoàng hậu nhàn nhạt ừm một tiếng, sau đó nói: "Ngươi cắt đứt với nhà lão nhị đi, đã là tuổi nào rồi."

Ngô đại lão gia cau mày thở dài: "Đã nhiều năm như vậy, làm sao có thể nói cắt đứt là cắt đứt."

Vẻ mặt Hoàng hậu mang theo ý tàn nhẫn, "Nếu nàng ta không đồng ý cắt đứt, vậy thì chết đi."

Ngô đại lão gia siết chặt nắm đấm, "Dù sao cũng là biểu muội của chúng ta."

Hoàng hậu hừ một tiếng: "Nói dễ nghe là biểu muội, nói khó nghe chính là kẻ sa cơ. Lúc đầu nàng ta không thông đồng với ngươi không thành, sau lại thông đồng với lão nhị. Lão nhị chết lại tiếp tục quấn lấy ngươi, nam nhân Ngô gia ta chẳng phải đều bị nàng ta chơi đùa trong tay?"

Ngô đại lão gia đen mặt không nói, hắn ta cảm thấy lời Hoàng hậu nói quá khó nghe. Ban đầu hắn ta không cưới biểu muội, còn không phải vì trong nhà cản trở, ghét bỏ gia thế nàng ấy không tốt. Nhưng mà, bây giờ vẫn còn cần dùng đến Hoàng hậu, hắn ta cũng không phản bác.

Huynh muội hai người lại nói chuyện một lúc, Ngô đại lão gia liền rời đi. Hoàng hậu phái thái giám bên người đến phủ Định Quốc Công truyền Đường Thư Nghi. Mặc dù nàng ta sắp phải dọn ra khỏi Hoàng cung, mặc dù rất nhanh đã không còn là Hoàng hậu nữa, nhưng bây giờ nàng ta vẫn là, vẫn có thể truyền Đường Thư Nghị - Định Quốc Công phu nhân này vào cung nói chuyện.

Còn Đường Thư Nghi nghe được bẩm báo của Triệu quản gia, mỉm cười nói: "Được thôi, đang buồn chán đây, đi gặp nàng ta vậy."

Thay y phục xong, nàng ngồi xe ngựa đến Hoàng cung. Vừa bước vào, đại thái giám mới được bổ nhiệm bên người Lý Cảnh Tập đã chạy tới, cúi xuống mỉm cười nói: "Hoàng thượng nghe nói ngài đến trong cung, phái nô tài mời ngài qua."

Đường Thư Nghi mỉm cười gật đầu: "Công công dẫn đường."

Thái giám kia xua tay, vài vị tiểu thái giám nâng một chiếc kiệu tinh xảo đi tới. Đường Thư Nghi ngồi lên kiệu, đi đến ngự thư phòng. Đến nơi, liền nhìn thấy Lý Cảnh Tập đang đứng dưới mái hiên đón nàng.

Đường Thư Nghi xuống kiệu hành lễ: "Thần phụ thỉnh an Hoàng thượng."

Lý Cảnh Tập thấy Đường Thư Nghi hành lễ với mình, vội vàng đi tới nói: "Ngài không cần làm như vậy."

Đường Thư Nghi nhìn hắn mỉm cười: "Lễ không thể thiếu."

Đừng nói cổ đại lễ giáo nghiêm ngặt, cho dù là hiện đại, gặp được quan chức cấp cao, nàng cũng phải cung cung kính kính hầu hạ như vậy. Cho nên hành lễ với Lý Cảnh Tập, Đường Thư Nghi không có một chút gánh nặng tâm lý nào.

Hai người cùng nhau bước vào ngự thư phòng, Đường Thư Nghi kể lại chuyện phát sinh giữa Ngô gia và Hoàng hậu, sau đó nói: "Nếu như Hoàng hậu đã muốn gặp thần phụ, thần phụ liền tới gặp mặt nàng ta."

Lý Cảnh Tập gật đầu: "Ta phái người đi cùng ngài."

Đường Thư Nghi biết hắn đang lo lắng cho mình, liền mỉm cười gật đầu: "Được."

"Quan bào của ngài ta đã phái người vẽ kiểu dáng, vừa hay hôm nay ngài tới đây, xem thử xem, có chỗ nào không vừa ý lại sửa." Lý Cảnh Tập mỉm cười nói.

Đây là tâm ý của hắn, Đường Thư Nghi tất nhiên sẽ không từ chối, liền mỉm cười nói được. Lý Cảnh Tập gọi tú nương trong cung đến, cầm bản vẽ y phục cho Đường Thư Nghi xem.

Không thể không nói, tú nương trong cung đúng là khác với bên ngoài, kiểu cách của bộ quan phục này cũng không khác nhiều quan phục của nam tử trước đây, nhưng ở những phương diện chi tiết nhỏ làm một số thay đổi, khiến nó càng thêm tinh xảo.

"Rất đẹp." Đường Thư Nghi xem xong thì mỉm cười nói.

Lý Cảnh Tập thấy nàng thích, nụ cười trên mặt càng tươi hơn. Đợi tú nương lui xuống, Đường Thư Nghi nói với hắn: "Ta có thể làm đế sư, nhưng ta không thể lên triều sớm. Không phải sợ những lão cổ hủ kia, mà ta rất lười, không muốn đúng đúng giờ đúng khắc thượng triều. Chỉ có điều, những chuyện đế sư nên làm, ta sẽ không thoái thác."

Lý Cảnh Tập nghe xong thì gật đầu, hắn đã chuẩn bị tâm lý. Đừng nói nàng, lời nói của Tiêu Hoài có đã ám chỉ qua, có lẽ hắn sẽ từ quan sớm. Mặc dù hắn không đồng ý chuyện này, nhưng cũng không thể làm gì.

Hai người lại nói chuyện một lúc, Đường Thư Nghi đứng dậy đi đến tẩm cung của Hoàng hậu. Diệp Đức Bổn - đại thái giám bên người Lý Cảnh Tập đi theo nàng, trên đường đi Diệp Đức Bổn còn cẩn thận nói với Đường Thư Nghi: "Hoàng đế mấy ngày gần đây mỗi ngày đều đọc sách phê duyệt tấu chương đến đêm muộn. Cứ như vậy thì không được, xương cốt ngài ấy chịu không nổi. Nô tài nói không có tác dụng, nếu không ngài nói với Hoàng thượng?"

Đường Thư Nghi nghe xong ừm một tiếng, nhưng cũng không nói gì. Nàng có thể hiểu Lý Cảnh Tập, vừa mới ngồi lên vị trí Hoàng đế, cho cho dù có các đại thần trợ giúp, thứ hắn cần đối mặt và học hỏi vẫn còn rất nhiều. Nhưng đây là một quá trình cần phải trải qua, không ai có thể giúp hắn được.

Không lâu sau liền đến tẩm cung của Hoàng hậu, Đường Thư Nghi xuống kiệu, nhìn thấy ma ma bên người Hoàng hậu đang đợi ở cửa. Nhìn thấy nàng, ma ma kia hành lễ nói: "Thỉnh an Định Quốc Công phu nhân, nương nương đợi ngài được một lúc rồi."

Đường Thư Nghi sải bước vào trong, không hề giải thích gì với bà ta. Vị ma ma kia không vui, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười. Đường Thư Nghi đi vào, nhìn thấy Hoàng hậu mặc bộ minh hoàng cung trang ngồi ở bên trên, còn bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng.

Đường Thư Nghi cũng không hành lễ với nàng ta, đi đến ghế bên cạnh ngồi xuống, nói: "Tìm ta có chuyện gì!"

Hoàng hậu nghiến răng, suýt nữa nói ra hai chữ to gan, nhưng hai chữ này đã chạm đến đầu lưỡi, lại bị nàng ta mạnh mẽ nuốt xuống. Nàng ta hít sâu một hơi, "Mấy ngày nay bổn cung không gặp ngươi, nhớ ngươi liền gọi ngươi tới nói chuyện."

Lúc này cung nữ mang trà đến, đặt trong tay nàng. Đường Thư Nghi liếc nhẹ chén trà đang bốc khói rồi nói: "Có chuyện gì cứ nói thẳng đi."

556

Nụ cười gượng ép của Hoàng hậu lập tức bị thu hồi lại, nàng ta cảm thấy Đường Thư Nghi đây là đã cho mặt mũi lại không cần. Mạnh mẽ nắm chặt hậu giáp dưới bàn tay, nàng ta nói: "Nghe nói giữa Ngô gia, nương gia của bổn cung và phủ Định Quốc Công các ngươi có chút hiểu lầm, cho nên ta mới gọi ngươi tới đây, cùng nhau giải quyết hiểu lầm. Vốn dĩ giữa chúng ta cũng không có thâm thù đại hận đúng không?"

Đường Thư Nghi nghe lời nàng ta nói xong liền mỉm cười: "Được thôi, chúng ta nói rõ ràng đi. Vậy ngươi nói cho ta nghe, vì cớ gì lại tung tin đồn về nhi tử ta ra ngoài?"

Hoàng hậu không ngờ nàng lại thẳng thắn như vậy, vẻ mặt xấu hổ không thôi, "Cái này.... Đây là tiểu bối trong nhà không hiểu chuyện, ta đã trách mắng bọn nó rồi."

Đường Thư Nghi nhìn nàng ta, cười chế giễu: "Rốt cuộc là tiểu bối trong nhà ngươi hay là ai chủ mưu, ta rõ ràng nhất."

Sắc mặt Hoàng hậu trầm xuống, "Vậy ngươi có thể bảo Nhị công tử nhà ngươi đừng gây phiền toái nữa được không?"

Đường Thư Nghi nhìn nàng ta như một trò đùa nói: "Ngươi có thể làm khó người khác, các ngươi làm mùng một thì đừng trách chúng ta làm mười lăm. Hơn nữa, nhi tử của ta chịu oan ức, dù sao cũng phải để nó trút giận."

"Định Quốc Công phu nhân, ngươi quyết ý phải đối đầu với bổn cung sao?" Hoàng hậu không thể chịu nữa mà nói.

Đường Thư Nghi: "Vậy thì thế nào? Hơn nữa, vốn dĩ là các ngươi đối đầu với chúng ta trước, không phải sao?"

"Chuyện này không thể kết thúc ở đây sao?" Hoàng hậu nói.

Đường Thư Nghi cười lạnh: "Nhi tử của ta vẫn chưa nguôi giận."

"Định Quốc Công phu nhân," Hoàng hậu đứng dậy, đi tới trước mặt Đường Thư Nghi, cúi đầu xuống nhìn nàng nói: "Làm người đừng quá kiêu ngạo."

Đường Thư Nghi ngẩng đầu nhìn nàng ta, nhưng khí thế không hề thua kém, "Không còn cách nào, ta có vốn liếng để kiêu ngạo."

Hoàng hậu tức đến mức nghiến răng kèn kẹt, Đường Thư Nghi đứng dậy: "Cầu xin người khác phải có thái độ cầu xin, hơn nữa, trước khi nói chuyện tốt nhất nên biết ước lượng, ngươi bây giờ không có tư cách nói những lời này, làm những chuyện này."

Vừa nói, nàng vừa xoay người đi ra ngoài, đến cửa, nàng dừng lại bước chân, quay đầu nói: "Tin tức được truyền ra về Ngô phủ ngày mai càng khiến người phấn chấn, ngươi đoán sẽ là tin tức gì?"

Đường Thư Nghi cười một tiếng, sải bước đi ra ngoài. Không thể không nói, gây khó dễ cho người khác như thế này đúng là rất sảng khoái.

Ra khỏi tẩm cung của Hoàng hậu, Đường Thư Nghi nói với đại thái giám Diệp Đức Bổn: "Ta không đến cáo từ Hoàng đế nữa, ngươi trở về nói với ngài ấy một tiếng."

Diệp Đức Bổn vội vàng đáp vâng, nhưng vẫn tiễn Đường Thư Nghi đến cửa cung rồi mới trở về ngự thư phòng. Nhìn thấy Lý Cảnh Tập, hắn kể lại nguyên bản cuộc nói chuyện giữa Đường Thư Nghi và Hoàng hậu.

Lý Cảnh Tập nghe xong nói: "Đi truyền chỉ, bảo nàng ta ngày mai liền xuất cung."

"Vâng."

Diệp Đức Bổn đáp một tiếng rồi đi ra ngoài, Lý Cảnh Tập tiếp tục xem tấu chương. Bây giờ hắn cuối cùng cũng hiểu được, cho dù làm Hoàng đế cũng không phải muốn làm gì thì làm. Giống như đối phó với Hoàng hậu, nếu vẫn là Khang thân vương, chỉ dựa vào chuyện Hoàng hậu muốn Tam hoàng tử lấy Ngọc Châu, hắn liền có thể giết nàng ta. Chỉ hận hắn biết chuyện này quá muộn.

Bây giờ hắn đã là Hoàng đế, mặc dù Hoàng hậu đã bị phế truất, cũng không thể nói giết liền giết, phải tìm lý do. Chỉ có điều, đây chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

Bên này, Đường Thư Nghi về phủ, tâm tình không chịu chút ảnh hưởng nào. Gọi Tiêu Ngọc Châu đến bên người, nói cho nàng ấy nghe bây giờ Lý Cảnh Tập làm việc vất vả như thế nào, bảo nàng ấy viết thư cho Lý Cảnh Tập, phải biết cân bằng giữa công việc và nghỉ ngơi. Tiêu Ngọc Châu nói chuyện có hiệu quả hơn người làm sư phụ là nàng này rất nhiều.

Tiêu Ngọc Châu nghe xong, lập tức trở về viết thư, Đường Thư Nghi nhìn bóng lưng của nàng ấy mỉm cười. Bây giờ xem ra, Lý Cảnh Tập vẫn như trước, chỉ còn xem tương lai thôi. Nhưng mong rằng nàng không nhìn sai người.

Ngày hôm sau, ăn sáng xong Tiêu Ngọc Minh dẫn người hùng hùng hổ hổ mà đi, vẫn ở trên các đường phố náo nhiệt ở thành Thượng Kinh dán tin tức liên quan đến Ngô gia. Thật ra bây giờ có rất nhiều người ở thành Thượng Kinh đều biết, lúc đầu chính là Ngô gia tung tin đồn về Tiêu Nhị, bây giờ Tiêu Nhị đang báo thù.

Trong lòng không ít người nói Ngô gia ngu xuẩn, tranh Hoàng vị thất bại, cứ cụp đuôi cẩn thận sống qua ngày là được rồi, cứ muốn làm ra chuyện này. Nếu như ngươi thấy trong lòng không thoải mái, muốn trút giận, vậy thì làm lớn lên!

Chỉ đồn Tiêu Nhị phong lưu, chuyện này đối với một nam nhân mà nói đúng là không đau không ngứa. Không thấy Tạ giạ - nhạc gia tương lai của Tiêu Nhị không có chút động tĩnh nào sao?

Chỉ có điều, tin tức về Ngô gia mà Tiêu Nhị truyền ra cũng có chút không đau không ngứa, cho dù là Ngô tiểu lục thích đánh bài hay là Ngô tam lão gia có ngoại thất, đối với một gia tộc mà nói đều chẳng phải là đả kích gì lớn. Chẳng qua danh tiếng của Ngô tiểu lục và Ngô tam lão gia không được tốt cho lắm mà thôi.

Rất nhiều người đều cảm thấy, trong tay Tiêu Ngọc Minh cũng chỉ có mấy chuyện lông gà vỏ tỏi như vậy mà thôi. Nhưng điều khiến mọi người không ngờ tới chính là, tin tức hôm nay hắn truyền ra thật sự đủ bùng nổ: Ngô đại lão gia tư thông với Ngô nhị phu nhân ở goá, còn qua lại rất nhiều năm.

Đây chính là đại kỵ trong luân lý! Nếu là sự thật, thanh danh của Ngô gia coi như thật sự chấm dứt, nhà bình thường căn bản sẽ không kết hôn với bọn họ.

Rất nhiều người đang chờ đợi phản ứng của Ngô gia, nhưng không ngờ tới, còn chưa nhìn thấy phản ứng của Ngô gia đã nhìn thấy Hoàng hậu bị đóng gói gửi ra khỏi cung trước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play