Tuỳ tùng lắc đầu: "Nô tài không biết, Tiêu nhị công tử không nói."
Ngô đại lão gia đen mặt đi tới đi lui trong phòng, Ngô đại phu nhân ngồi bên cạnh, trong lòng lại cảm thấy sảng khoái. Nếu như tiếp theo Tiêu Ngọc Minh tiết lộ tư tình của đôi cẩu nam nữ này thì tốt rồi. Chỉ là nghĩ đến việc sẽ liên luỵ đến cặp nhi nữ của mình, nàng ấy lại lo lắng.
"Bây giờ ngươi đi gặp Đinh Quốc Công phu nhân, cầu xin nàng." Ngô đại lão gia đứng trước mặt Ngô đại phu nhân nói.
Nhưng Ngô đại phu nhân ngồi đó không nhúc nhích, nàng ấy nói: "Phân một nửa đồ vật mà lão thái thái và lão thái gia để lại cho nhi tử nữ nhi của ta."
"Ngươi...." Ngô đại lão gia chỉ vào Ngô đại phu nhân, nghiến răng nói: "Ngươi có biết ngươi đang làm gì không? Trong nhà nhiều hài tử như vậy, làm sao có thể phân cho bọn họ một nửa đồ vật."
Ngô đại phu nhân dựa lưng vào ghế, "Vậy ngươi bảo Nhị phu nhân đi đi! Nàng ta biết nói chuyện, biết làm việc, nói không chừng có thể làm Định Quốc Công phu nhân vui vẻ. Không lấy lòng được Định Quốc Công phu nhân cũng không quan trọng, có thể lấy lòng Định Quốc Công cũng được.”
"Ngươi..." Ngô đại lão gia giơ tay lên, định tát vào mặt Ngô đại phu nhân, Ngô đại phu nhân ngẩng đầu lên, cười lạnh nói: "Ngươi dám đánh, vậy thì cá chết lưới rách. Dù sao ta sống cũng không khác chết là bao."
Ngô đại lão gia hạ tay xuống, hít một hơi thật sâu, hạ giọng nói xuống: "Nàng ấy là người góa chồng, làm sao ra ngoài ngoại giao?"
"Ta muốn một nửa di sản của lão thái thái và lão thái gia." Ngô đại phu nhân nói: "Ngươi tự mình suy nghĩ đi, nói không chừng chuyện ngày mai Tiêu nhị công tử nói ra chính là..."
Chính là cái gì? Không nói cũng hiểu!
"Nếu ngươi không làm được chuyện thì sao?" Ngô đại lão gia nói.
Ngô đại phu nhân: "Nếu ngươi thấy ta không làm được, vậy để người khác đi đi!"
Ngô đại lão gia đứng đó, trầm mặc một lúc rồi nói: "Được, cho ngươi một nửa."
Ngô đại phu nhân ngồi thẳng dậy, "Đưa ngay bây giờ."
Ngô đại lão gia nghiến răng, "Được."
Nói rồi hắn ta đi ra ngoài, Ngô đại phu nhân nhìn bóng lưng hắn ta cười lạnh: "Nhị phu nhân của chúng ta hẳn là lại sắp khóc ngập kim sơn rồi."
Bên này, Ngô đại lão gia đi đến một viện hẻo lánh, không lâu sau một nữ nhân mỹ mạo yếu liễu cành tơ đi tới. Nhìn thấy hắn ta, nữ nhân xinh đẹp xoay eo hành lễ, sau đó nói: "Biểu ca không ở trong viện của Đại phu nhân, tìm ta có chuyện gì!"
Ngô đại lão gia nghe thấy những lời nói ghen tị của nàng ta, đột nhiên cảm thấy có chút không kiên nhẫn. Trước đây, chỉ cần hắn ta đến viện của Đại phu nhân, nàng ta sẽ luôn nói những lời như vậy, lúc đó cảm thấy là tình thú, bây giờ lại cảm thấy phiền phức không thôi.
Tuy nhiên hắn ta vẫn kéo nàng ta đến ngồi bên cạnh, nói: "Chuyện bên ngoài hẳn là nàng cũng nghe rồi, đầu tiên là chuyện Tiểu Lục là ma cờ bạc bị truyền ra ngoài, bây giờ lại là chuyện lão Tam có ngoại thất. Tiêu nhị kia còn nói rõ, vẫn còn tin tức càng lớn hơn về Ngô gia ta, nếu như tin tức đó là nàng và ta..."
Ngô nhị phu nhân vẻ mặt lo lắng, nắm lấy tay Ngô đại lão gia, nước mắt lưng tròng nói: "Biểu ca vậy phải làm sao đây?"
Ngô đại lão gia vỗ vỗ tay nàng ta, "Ta bảo phu nhân đến cầu xin Định Quốc Công phu nhân."
Ngô nhị phu nhân bật khóc: "Ta không giúp được biểu ca."
Ngô đại lão gia vỗ vỗ lưng nàng ta, "Ta biết biểu muội nàng rộng lượng, phu nhân nói chia một nửa di sản của lão thái thái và lão gia tử cho nàng ấy, nàng ấy mới đi phủ Định Quốc Công. Sổ sách ở trong tay nàng, nàng cầm ra đây, ta phân cho nàng ấy một nửa."
Ngô nhị phu nhân sững sờ nhìn Ngô đại lão gia, qua một lúc sau mới nói: "Biểu ca, đồ vật của lão thái thái và lão gia tử là của mọi người, làm sao… làm sao đưa cho đại phu nhân một nửa?"
Lông mày Ngô đại lão gia nhíu chặt lại, "Ta là trưởng tử, nếu phân gia, những thứ đó cũng nên chia cho ta một nửa."
Ngô nhị phu nhân không thể tin được mà nhìn Ngô đại lão gia: "Biểu ca, vậy còn ta thì sao? Tiểu Lục thì sao? Chàng từng nói sẽ coi Tiểu lục như thân nhi tử của mình."
"Vậy nàng nói phải làm sao?" Ngô đại lão gia không kiên nhẫn nói: "Nếu sự tình của chúng ta bị lộ ra ngoài, nàng nói ta nên làm gì?"
Ngô nhị phu nhân ấm ức khóc lên, Ngô đại lão gia không kiên nhẫn đứng dậy: "Nhanh đi lấy sổ sách ra đây, đưa đồ vật cho nàng ấy sớm, để nàng ấy sớm qua phủ Định Quốc Công."
Ngô nhị phu nhân nghiến răng, rơi nước mắt đi ra bên ngoài, sau đó quay về viện mình lấy sổ sách.
Bên này, Ngô đại lão gia về thư phòng, đi được nửa đường thì thấy Ngô tam phu nhân khóc lóc cào cấu khuôn mặt Ngô tam lão gia, Ngô tam lão gia đẩy nàng ấy ra đi đến trước mặt hắn ta: "Đại ca, đệ muốn hưu bát phụ này."
"Được! Ngươi hưu đi! Để mọi người nhìn xem Ngô gia các ngươi là loại gia đình gì. Vì một ngoại thất mà hưu thế...."
Ngô tam phu nhân vừa khóc vừa la hét, Ngô tam lão gia chỉ vào nàng ấy la mắng, nhất thời Ngô gia loạn thành nồi cám heo.
Phủ Định Quốc Công.
Đường Thư Nghi đang chuẩn bị đồ vật cho Tiêu Ngọc Thần đi thi. Hội thi ở Đại Càn chia làm ba đợt, mỗi đợt thi ba ngày. Cũng có nghĩa là thí sinh phải ở trong phòng thi ba ngày. Cho nên, nàng phải chuẩn bị đồ ăn đồ dùng trong ba ngày.
Lúc nàng đang bận, Triệu quản gia đến bẩm báo: "Ngô đại phu nhân cầu kiến."
Đường Thư Nghi không thèm nghĩ nói: "Không gặp."
Không cần nghĩ cũng biết Ngô đại phu nhân đến đây để làm gì, có vài người tự mình cho rằng cảm thấy chính mình làm sai chuyện gì đó, chỉ cần đến xin lỗi là có thể được tha thứ.
Triệu quản gia hành lễ rồi lui xuống, đến của phủ nói với người của Ngô phủ: "Phu nhân nhà ta nói không gặp."
Quản gia ngô phu nghẹn họng, không thèm tìm một lý do, trực tiếp nói không gặp!
Mà Ngô đại phu nhân ngồi trong xe ngựa nghe xong liền nói: "Đi thôi."
Kết quả này nàng ấy đã nghĩ tới, hơn nữa cho dù Hoàng hậu nương nương bây giờ muốn gặp Định Quốc Công phu nhân, người ta chưa chắc đã gặp. Chỉ có Ngô đại lão gia cảm thấy, Ngô gia bọn họ vẫn còn là Ngô gia như lúc ban đầu.
554
Trên thế gian sẽ chỉ có vài người thật sự nhu nhược, nhiều khi chẳng qua là bị ép đến bất lực mà thôi. Ngô đại phu nhân vì hài tử, nhẫn nhịn Ngô đại lão gia và Ngô nhị phu nhân nhiều năm, có cơ hội cắn một phát, nàng ấy tất nhiên sẽ không bỏ qua.
Mà bên ở đây, Ngô đại lão gia không nhàn rỗi. Hắn ta có linh cảm, ngày mai rất có khả năng Tiêu Ngọc Minh sẽ nói chuyện của hắn ta ra ngoài. Có tư thông với đệ muội ở goá, nếu như bị truyền ra ngoài, trước không nói Ngô nhị phu nhân không thể sống tiếp, hắn ta cũng bị người chỉ trích.
Cho nên, hắn ta thăm dò tung tích của Tiêu Hoài, biết hôm nay Tiêu Hoài ăn sáng xong liền vào cung, lập tức ngồi xe ngựa đến cổng cung chờ. Hắn ta quyết định đánh cược không cần mặt mũi, cũng phải xin Tiêu Hoài buông tha cho hắn ta.
Đứng đợi ở cổng cung gần một canh giờ, mới nhìn thấy Tiêu Hoài ra khỏi cung, hắn ta lập tức tiến lên hành lễ: "Định Quốc Công bình an."
Tiêu Hoài liếc mắt nhìn hắn ta, không dừng bước chân tiếp tục đi về phía ngựa của mình. Ngô đại lão gia đuổi theo sau, mỉm cười bồi tội nói: "Định Quốc Công, giữa chúng ta hình như có chút hiểu lầm, không bằng tìm một chỗ ngồi xuống nói chuyện một chút để giải quyết hiểu lầm."
Tiêu Hoài đi đến bên cạnh ngựa rồi dừng lại, nhìn hắn ta nói: "Hiểu lầm gì? Chẳng phải là ngươi phái người lan truyền tin đồn về nhi tử của ta, tiểu nhi tử nhà ta thấy không vừa mắt, điều tra chuyện nhà ngươi rồi nói thật ra bên sao."
"Cái này.." Ngô đại lão gia không ngờ Tiêu Hoài lại thẳng thắn như vậy, hắn ta bị nghẹn không nói nên lời. Nhưng cuối cùng vẫn bấm bụng nói: "Đúng vậy, lúc trước là hạ quan không đúng, hạ quan xin lỗi ngài. Ngài nói, làm thế nào mới có thể khiến Nhị công tử thu tay? Ngài nói ra điều kiện hạ quan nhất định làm theo."
Tiêu Hoài xoay người lên ngựa, nhàn nhạt nhìn hắn ta nói: "Muộn rồi."
Sau đó hắn quất ngựa rời đi, Ngô đại lão gia nhìn bóng lưng hắn, siết chặt nắm đấm. Bình phục lại tâm tình một lúc, hắn ta xoay người lại đến cổng cung, đưa ra thẻ bài nói muốn gặp Hoàng hậu nương nương.
Thái giám canh cổng lập tức tiến vào thông báo, đầu tiên báo cho Lý Cảnh Tập, Lý Cảnh Tập nghe xong không có ý ngăn cản. Ngô gia bây giờ căn bản không tạo được sóng gió gì.
Thái giám lại đi thông báo cho Hoàng hậu, Hoàng hậu đang muốn gặp người Ngô gia, lập tức yêu cầu thái giám bên người đi nghênh đón. Không lâu sau, Ngô đại lão gia đến tẩm cung của Hoàng hậu, nhìn thấy Hoàng hậu, hắn ta liền nói: "Hoàng hậu nương nương, xảy ra chuyện lớn rồi."
Hoàng hậu nghe lời hắn ta, khuôn mặt căng như dây đàn, "Lại xảy ra chuyện gì?"
Ngô đại lão gia liếc nhìn cung nhân xung quanh, Hoàng hậu xua tay cho những người đó ra ngoài. Ngô đại lão gia đến gần nàng ta, sau đó kể lại mọi chuyện, cuối cùng nói: "Ngài mau nghĩ cách đi, nói không chừng ngày mai chuyện của ta bị lộ ra ngoài."
"Có thể lộ chuyện gì của ngươi ra ngoài?" Hoàng hậu hỏi.
"Ta... Chuyện của ta và Ngọc Như.” Ngô đại lão gia mặt như đưa đám nói.
"Các ngươi còn chưa chấm dứt?" Hoàng hậu vẻ mặt tức giận hỏi.
Chuyện của Ngô đại lão gia và Ngô nhị phu nhân, Hoàng hậu biết. Bởi vì, sau khi Ngô đại phu nhân phát hiện ra chuyện giữa hai người đã làm ầm một trận. Nhưng làm ầm ở nhà không có kết quả gì, ngược lại lại bị Ngô nhị phu nhân cướp lấy quyền hành trong nhà.
Ngô đại phu nhân tức không chịu được, lại vào trong cung cáo trạng với Hoàng hậu. Hoàng hậu biết chuyện đương nhiên rất tức giận, nhưng chuyện xấu trong nhà không thể lộ ra ngoài, nàng ta khiển trách Ngô đại lão gia và Ngô nhị phu nhân một trận, mọi chuyện liền coi như qua đi. Đây cũng là một trong những lý do khiến Ngô đại phu nhân ngậm đắng nuốt cay suốt mấy năm qua, Ngô gia căn bản không ai giúp nàng ấy.
Mà cho dù là Hoàng hậu hay là Ngô đại lão gia đều không nghĩ tới, có một ngày chuyện này bị người biết được. Hoàng hậu niết chặt khăn tay: "Tiêu nhị làm sao biết nhiều chuyện trong nhà chúng ta như vậy?"
Ngô đại lão gia lắc đầu: "Đang điều tra, ta đoán có nội quỷ."
Hoàng hậu giận dữ trừng mắt nhìn hắn ta: "Bảo ta nghĩ cách, ta giờ ở trong cung có thể có cách gì?"
Ngô đại lão gia vẻ mặt cầu xin: "Dù sao thân phận của muội khác biệt, muội đi cầu xin tiểu Hoàng đế, hoặc là nhận lỗi với Định Quốc Công phu nhân, chuyện này nói không chừng có thể được cho qua."
"Ta không đi, ngươi làm ra chuyện bẩn thỉu như vậy, để ta lau mông cho ngươi, ta không đi." Hoàng hậu không thèm suy nghĩ mà từ chối. Nàng ta làm Hoàng hậu nhiều năm như vậy, ngoại trừ Hoàng đế, nàng ta đã từng cầu xin ai?
"Hoàng hậu nương nương," Sắc mặt Ngô đại lão gia cũng mang theo ý nghiêm nghị, "Tại sao bây giờ Định Quốc Công lại nhằm vào chúng ta? Không phải đều do ngài muốn tung tin đồn về Tiêu Nhị sao?"
Hoàng hậu đương nhiên không đồng ý với lời hắn ta nói, nàng ta nói: "Còn không phải ngươi bất tài, chuyện nhỏ như vậy cũng không làm xong, còn để người khác nắm lấy nhược điểm."
"Ta bất tài, mấy năm nay là ai giúp ngươi?"
"Ngươi giúp ta? Ngươi không phải tự giúp chính mình sao. Không có ta sẽ có Ngô gia huy hoàng sao?"
"Ngươi đây là định đoạn tuyệt với Ngô gia sao?"
......
Câu nói này khiến căn phòng im lặng đến nỗi nghe được tiếng kim rơi, ánh mắt hai huynh muội mang lửa giận nhìn đối phương. Qua một lúc sau, Hoàng hậu hạ mắt xuống, thở dài một hơi nói: "Được, lát nữa ta truyền Định Quốc Công phu nhân đến, nói chuyện với nàng."
Ngô đại lão gia thấy nàng ta không còn đối chọi gay gắt như trước, sắc mặt cũng tốt hơn rất nhiều, "Vừa rồi ta nhất thời tức giận, nói lời khó nghe, đều là huynh muội một nhà, muội đừng để ý."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT