Túc thân vương không tán thành nhìn nàng ta nói: "Cách mười mấy tuổi có tính là gì? Hắn đẩy Tiểu thất thượng vị, dù sao cũng là danh không chính ngôn không thuận."
Hoàng hậu hạ mắt suy ngẫm, một lúc sau nói: "Hoàng thúc nói đúng. Chỉ có điều, ta phải thăm dò ý tứ của Định Quốc Công."
Túc thân vương nhớ tới nhát đao chém về phía ông ta của Tiêu Ngọc Minh, nghĩ lại còn sợ nói: "Nữ tử dễ nói chuyện, hơn nữa Tiêu Hoài nặng tình với phu nhân hắn, ngươi thăm dò Định Quốc Công phu nhân sẽ tốt hơn một chút."
Hoàng hậu cũng nghĩ như vậy, dù sao nữ nhân cũng dễ nói chuyện với nhau.
Túc thân vương lại ngồi một lúc, thấy Hoàng đế vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, liền đứng dậy rời đi. Hoàng hậu đi tới đi lui trong phiên điện một lúc, sau đó đi về phía ngự thư phòng.
Sau khi đi vào, nàng ta mỉm cười nói với Tiêu Hoài: "Định Quốc Công một đêm chưa về, nghĩ đến Định Quốc Công phu nhân cũng rất lo lắng, bổn cung cũng nhiều ngày chưa gặp Định Quốc Công phu nhân, không bằng bổn cung mới Định Quốc Công phu nhân đến trong cung một chuyến, nói chuyện với bổn cung, phu thê các ngươi cũng có thể gặp mặt, miễn cho Định Quốc Công phu nhân lo lắng."
Tiêu Hoài nghe nàng ta nói, im lặng một lát rồi nói: "Được, làm phiền Hoàng hậu nương nương rồi."
Hoàng hậu thở phào một hơi nói: "Định Quốc Công khách khí rồi."
Nói xong lời nên nói, Hoàng hậu đứng dậy rời đi. Tiêu Hoài nhìn Tiêu Ngọc Minh nói: "Con về đón mẫu thân tới đây đi."
"Vâng."
Tiêu Ngọc Minh đứng dậy đi ra ngoài, ánh mắt Lý Cảnh Tập tràn đầy ghen tị. Hắn cũng muốn đi, đi mới có thể nhìn thấy Ngọc Châu.
Tiêu Ngọc Minh về đến nhà, người của Hoàng hậu cũng đã đến phủ Định Quốc Công. Tiêu Ngọc Minh trực tiếp dẫn nàng ta đến gặp Đường Thư Nghi.
Đường Thư Nghi đang xem sổ sách với Tiêu Ngọc Châu, nghe nói Hoàng hậu muốn nàng vào cung, trầm tư một lúc liền đáp ứng. Nàng quả thật có chút lo lắng cho Tiêu Hoài. Mặc dù toàn thành Thượng Kinh đều nằm trong tầm kiểm soát của Tiêu Hoài, nhưng dù sao cũng là tranh đấu Hoàng vị, chắc chắn sẽ có người vì Hoàng vị mà không từ thủ đoạn.
Sau khi thu dọn đơn giản, nàng liền dẫn Tiêu Ngọc Châu cùng vào cung. Đến nơi, Tiêu Ngọc Minh dẫn hai người đến ngự thư phòng, Lý Cảnh Tập nhìn thấy Tiêu Ngọc Châu, hai mắt lập tức sáng lên. Tiêu Ngọc Châu cũng mỉm cười nhìn hắn.
Đường Thư Nghi thấy vậy, bảo hai người sang một bên chơi. Hai người cùng nhau đi đến phiên điện sau ngự thư phòng, ngồi cạnh nhau.
"Tối hôm qua huynh ở đây có tốt không?" Tiêu Ngọc Châu hỏi.
Lý Cảnh Tập gật đầu: "Ta nằm nằm trên tháp trong ngự thư phòng nghỉ ngơi một chút."
Trên mặt Tiêu Ngọc Châu mang theo chút đau lòng, "Khi nào huynh với cha mới có thể về nhà?"
"Ta không biết, còn phải xem tình hình trong cung." Lý Cảnh Tập nhìn nàng ấy, mỉm cười: "Ta ở đây cũng khá tốt."
Tiêu Ngọc Châu thở dài: "Muội biết huynh đang an ủi muội, huynh bây giờ chắc chắn cảm thấy gánh nặng trên vai."
"Thật sự không có." Lý Cảnh Tập cúi đầu nhìn ngón chân mình một hồi, sau đó quay mặt nhìn Tiêu Ngọc Châu nói: "Ngọc Châu, muội... muội nguyện ý sau này ở bên huynh mãi mãi không?"
Cuối cùng nói ra câu này, Lý Cảnh Tập ánh mắt sáng quắc nhìn nữ hài nhi trước mặt, giờ khắc này mặt nàng ấy đỏ như tích máu, nhưng lại không trả lời câu hỏi của hắn.
Lý Cảnh Tập hoảng sợ, đứng dậy ngồi xổm trước mặt Tiêu Ngọc Châu, nhìn vào mắt nàng ấy rồi nghiêm túc nói: "Ta… Ta thề, cả đời này trong lòng chỉ có một mình muội, cả đời này ta sẽ đối xử tốt với muội."
Trái tim Tiêu Ngọc Châu trướng đến mức đau đớn, nhưng nàng ấy vẫn nói: "Sau này huynh có lẽ sẽ trở thành Hoàng đế, từ cổ chí kim gần như không có vị Đế vương nào không có vô số giai nhân trong hậu cung. Một là vì Đế vương có năng lực lại có quyền lực, nên có nhiều phi tần như vậy, hai là, hậu cung là công cụ để cân bằng triều đình."
Nói xong, nàng ấy cúi xuống nhìn ngón tay của mình, che giấu sự không chắc chắn trong mắt. Sau đó lại ngước mắt lên nhìn Lý Cảnh Tập nói: "Muội có thể vì tình nghĩa giữa hai chúng ta mà bị kẹt ở trong cung này hơn nửa đời người, nhưng muội không cách nào sống cùng người khác…"
"Sẽ không," Lý Cảnh Tập vội vàng ngắt lời nàng ấy, "Hoàng vị và muội nếu như chỉ có thể được chọn một, ta sẽ chọn muội."
Hắn nói quá nghiêm túc, ánh mắt nhìn nàng ấy mang theo ý van xin, tim Tiêu Ngọc Châu mềm nhũn. Nhưng trong lòng nàng ấy vẫn tự nói với chính mình, không thể bị tình yêu làm lu mờ tâm trí.
Khẽ hít sâu một hơi thật sâu, nàng ấy nói: "Muội tin huynh, nhưng bây giờ chuyện quan trọng nhất là Hoàng vị, hơn nữa muội… muội còn nhỏ, chuyện của chúng ta vẫn còn sớm."
Lời này mặc dù không từ chối, nhưng cũng không đồng ý. Lý Cảnh Tập chỉ cảm thấy trái tim mình như đang treo lơ lửng trên không trung, có thể rơi xuống đất bất cứ lúc nào, rơi đến thịt nát xương tan.
"Ngọc Châu..."Lý Cảnh Tập nắm tay Tiêu Ngọc Châu, nhất thời có ngàn vạn lời muốn nói, nhưng lại không biết nên nói như thế nào.
Thấy hắn như vậy, mũi Tiêu Ngọc Châu có chút chua xót, nàng ấy cũng nắm tay hắn nói: "Muội sẵn sàng đối mặt mọi khó khăn với huynh, nhưng muội cũng sợ."
Lý Cảnh Tập đã hiểu, cho dù bây giờ hắn nói bao nhiêu cũng chỉ là nói suông. Bây giờ hắn không thể làm Ngọc Châu tin tưởng, tin rằng lời hắn nói đều là sự thật.
Hắn nhếch khóe môi lên cười nói: "Là… là ta không tốt, giờ khắc này lại nói với muội chuyện này. Muội đừng nghĩ nhiều, vẫn như trước có được không?"
Tiêu Ngọc Châu gật đầu, nàng ấy chính là muốn dùng thời gian kiểm nghiệm một số chuyện.
"Tết Nguyên Tiêu, ta mua rất nhiều đồ vật, khi nào đưa cho muội." Lý Cảnh Tập ngồi lại bên cạnh Tiêu Ngọc Châu, quay đầu nhìn nàng ấy cười.
Tiêu Ngọc Châu cũng mỉm cười: "Có cái gì?"
"Có đèn lồ ng, có mặt nạ, còn có một tiểu hình nhân giống như muội......"
......
532
Lúc này Đường Thư Nghi đang ở trong cung điện của Hoàng hậu nói chuyện, thái độ của Hoàng hậu có thể nói thật sự là nhẹ nhàng không thôi.
"Bổn cung có nghĩ thế nào cũng không ngờ tới, mẫu tử Viên phi lại làm ra chuyện bức vua thoái vị, hơn nữa Viên phi và Thái sư còn..."
Hoàng hậu dáng vẻ không còn mặt mũi nào, sau đó nói: "Rất cảm tạ Định Quốc Công, nếu không thật sự để bọn họ đắc ý rồi. Định Quốc Công là đệ nhất công thần của Đại Càn chúng ta."
Đường Thư Nghi vừa nghe liền biết Hoàng hậu có ý gì, chẳng qua chỉ là muốn lôi kéo Tiêu Hoài mà thôi. Cũng đúng, bây giờ trên danh nghĩa là nhi tử của Hoàng đế cũng chỉ còn Tam hoàng tử. Nếu có Tiêu Hoài ủng hộ, Tam hoàng tử nói không chừng có thể lập tức kế vị.
Về phần Hoàng đế, bây giờ muốn để y chết còn không phải là chuyện dễ dàng sao.
"Thân là thần tử của Đại Càn, đây đều là chuyện Quốc Công gia nhà thần phụ nên làm." Nàng nói: "Quốc Công gia thường nói, Đại Càn tốt chàng ấy tốt, Đại Càn không tốt chàng ấy cũng không tốt."
Hoàng hậu vẻ mặt cảm động: "Định Quốc Công vì Đại Càn chúng ta mà lập không ít chiến công hiển khách, bách tính Đại Càn đều ghi nhớ công lao của hắn."
Đường Thư Nghi rất nghiêm túc gật đầu, Hoàng hậu bĩu môi trong lòng, phu thê Đinh Quốc đúng là da mặt dày.
"Aiz!" Hoàng hậu nặng nề thở dài một hơi: "Hoàng thượng bệnh nặng liệt giường, cũng không biết khi nào mới có thể tỉnh lại, chỉ là khổ cho Định Quốc Công."
Đường Thư Nghi: "Là thần tử, đây là chuyện chàng ấy nên làm."
"Lúc phu nhân đến, cũng dẫn lệnh ái theo cùng đúng không?" Hoàng hậu hỏi.
"Vốn dĩ dẫn con bé đến thỉnh an Hoàng hậu nương nương, nhưng lúc trước xảy ra loại chuyện kia, Quốc Công gia để mãi trong lòng, vẫn luôn giữ nó theo bên người không chịu cho đi." Đường Thư Nghi nói.
Hoàng hậu không để ý xua tay, "Sớm đã nghe nói, Định Quốc Công coi nữ nhi như bảo bối trong tay."
Đường Thư Nghi mỉm cười, ngón tay của Hoàng hậu khẽ siết chặt vào nhau, nói: "Hôm nay ta gọi phu nhân đến đây là muốn nói vài lời thân mật với phu nhân."
"Người nói đi." Đường Thư Nghi nói.
"Tình hình của Hoàng thượng bây giờ cần phải có người đứng ra chủ trì triều chính. Tam hoàng tử là danh chính ngôn thuận nhất, nhưng dù sao nó vẫn còn trẻ, có vài chuyện cần có người nâng đỡ. Định Quốc Công mưu trí hơn người, lại vì Đại Càn mà lập nên chiến công hiển hách, địa vị siêu nhiên. Để Định Quốc Công nâng đỡ Tam hoàng tử, là thích hợp nhất."
Đường Thư Nghi cầm chén lên uống trà, dáng vẻ như đang lắng nghe.
Hoàng hậu nói tiếp: "Tam hoàng tử phi mấy năm nay thân thể vẫn luôn không khoẻ, sợ là không có cách nào xứng chức hiền thê. Bổn cung trước nay vô cùng yêu thích tiểu nha đầu nhà ngươi, thông minh lanh lợi, ngươi lại dạy dỗ con bé tốt như vậy, về sau nhất định sẽ bất phàm."
Biểu cảm trên mặt Đường Thư Nghi từ từ trở nên lạnh lùng, Hoàng hậu thấy vậy thì cau mày. Nghĩ một hồi nàng ta lại nói: "Định Quốc Công phu nhân, bổn cung nói thẳng với ngươi vậy. Nếu như Định Quốc Công nâng đỡ Tam hoàng tử, bổn cung sẽ để Tam hoàng tử cưới nữ nhi ngươi làm chính phi, về sau con bé chính là Hoàng hậu. Ngươi cảm thấy thế nào?"
Với tình thế hiện tại, nếu Tiêu Hoài không đồng ý ủng hộ Tam hoàng tử, vậy thì tất nhiên sẽ trở thành địch nhân. Cho nên, Hoàng hậu trực tiếp nói ra.
"Hoàng hậu nương nương đã từng nghe qua câu nói này chưa?" Đường Thư Nghi nhìn Hoàng hậu nói: "Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, si tâm vọng tưởng!"
"Ngươi to gan!" Hoàng hậu không ngờ Đường Thư Nghi lại xấc xược như vậy, bây giờ Định Quốc Công thấy nàng ta còn phải hành lễ.
Nhưng Đường Thư Nghi Nhi nào có sợ nàng ta, "Ta to gan, Hoàng hậu nương nương lại có thể làm gì?"
Hoàng hậu: "......."
Nàng ta không thể làm gì, cũng không dám làm gì. Bời vì toàn bộ Hoàng cung đều nằm trong sự khống chế của Tiêu Hoài.
Đường Thư Nghi lạnh lùng nhìn Hoàng hậu một lát, sau đó xoay người rời đi. Nếu như Hoàng hậu không đưa ra yêu cầu ghê tởm đó, Đường Thư Nghi sẽ vì thân phận hiện tại của nàng ta mà nói chuyện khách khí.
Nhưng đã cho thể diện lại không cần, nàng liền không khách khí nữa.
Đường Thư Nghi xoay người rời đi, không cáo từ, không hành lễ, ngẩng đầu sải bước, bóng lưng kia không phải khí khách bình thường.
Hoàng hậu sắc mặt xanh mét, hai tay nắm chặt lại, móng tay sắc bén đâm vào da thịt, nàng ta lại như không có chút cảm giác nào.
Làm Hoàng hậu nhiều năm như vậy, ngoại trừ Hoàng đế, không một ai dám hỗn xược như vậy trước mặt nàng ta. Nhưng mà, nàng ta chỉ có thể nhìn Đường Thư Nghi rời đi, không thể dùng bất kỳ biện pháp nào.
"Ầm!" Chén trà bị đạp mạnh xuống đất phát ra âm thanh chói tai.
Đường Thư Nghi đi tới cửa, bước chân khẽ dừng lại một chút, sau đó lại sải bước rời đi. Khóe môi nàng nở một cười chế giễu, Hoàng hậu vẫn không nhìn rõ thế cục hiện tại! Hoặc là nói, nàng ta còn chưa hiểu rõ, thứ nàng và Tiêu Hoài muốn là cái gì?
Từ trước đến giờ thứ họ muốn chưa bao giờ là quyền lực tối cao. Từ đầu đến cuối, bọn họ chỉ là đang tự bảo vệ mình mà thôi. Nếu không phải Hoàng đế từng bước ép sát, nếu như Tiêu Dao Vương không bị Hoàng đế hại chết, hai người cũng lười hao tâm tổn trí tranh đấu với bọn họ.
Có tiền và quyền, tận hưởng cuộc sống tốt không phải rất tốt sao?
Trở lại ngự thư phòng, Tiêu Hoài đứng ở cửa đợi nàng. Thấy nàng quay lại liền tiến lên đón hỏi: "Không có chuyện gì chứ?"
Đường Thư Nghi mỉm cười với hắn: "Ta là người sẽ để bị chịu thiệt sao?"
Tiêu Hoài cũng mỉm cười, kéo nàng đến ngự thư phòng, hai người ngồi cạnh nhau trên ghế gấm. Tiêu Hoài nắm tay nàng không buông, "Nàng và Ngọc Châu về trước đi, muộn thêm chút nữa ta về sau."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT