"Lương quý phi, ngươi ở đây làm ồn ào cái gì?" Hoàng hậu đi từ tẩm điện ra, nhìn Lương quý phi nói: "Bây giờ là khi nào rồi, không biết an phận một chút, Ngày thường ngươi toàn tâm toàn ý đều nghĩ đến Hoàng thượng, bây giờ Hoàng thượng bệnh nặng, đây là dáng vẻ ngươi nên có sao?"
Lương quy phi trực tiếp giận đến mức muốn bật cười, chẳng lẽ nàng ta không biết cung nữ kia là do Hoàng hậu phái tới sao? Tất nhiên nàng ta biết, nhưng nàng ta không trút giận lên Hoàng hậu, Hoàng hậu bây giờ lại công kích ngược lại nàng ta, đúng là nực cười!
"Hoàng hậu nương nương, cung nữ kia là người của ai?" Lương quý phi hỏi.
Hoàng hậu: "Bổn cung làm sao biết?"
"Ha! Ngươi không biết sao, vậy được, toàn bộ hậu cung đều quy về Hoàng hậu ngươi quản lý, hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, Hoàng hậu nương nương điều tra đi. Bổn cung hôm nay muốn một câu trả lời minh bạch."
Trong lòng Lương quý phi mắng Hoàng hậu là đồ ngốc, chẳng lẽ bây giờ bọn họ nên đồng lòng đối phó với Định Quốc Công sao? Nàng ta thì hay rồi, ở đây làm người tốt. Vậy thì ai cũng đừng nghĩ vui vẻ.
"Người đâu!" Lúc này Hoàng hậu hét lớn một tiếng, chỉ vào Lương quý phi nói: "Kéo nàng ta ra cho bổn cung, Hoàng đế cần tĩnh dưỡng, không thể bị người quấy rầy."
Lời vừa buông xuống, cung nữ và tiểu thái giám trong cung Hoàng hậu lập tức đi tới muốn kéo Lương quý phi. Nhưng Lương quý phi cũng mang theo người, làm sao để mặc Hoàng hậu thích làm gì thì làm? Người của nàng ta cũng vội vàng tiến lên ngăn cản, ngươi đến ta đi, người hai bên liền đánh nhau.
Tiêu Khang Thịnh đứng trước giường bệnh của Hoàng đế, cúi đầu, hắn xấu hổ thay Hoàng đế.
Trong ngự thư phòng, Tiêu Hoài nhấp một ngụm trà rồi nói: "Đây là nhược điểm của việc có quá nhiều nữ nhân."
Lý Cảnh Tập vội vàng gật đầu: "Ta hiểu."
"Dùng hậu cung để cân bằng triều đình, là hành vi bất tài nhất." Tiêu Hoài lại nói.
Lý Cảnh Tập siết chặt nắm đấm, "Ta hiểu."
Tiêu Hoài ừm một tiếng, tiếp tục chậm rãi uống trà. Ai cũng không nói Hoàng đế phải có tam cung lục viện, nếu như Hoàng đế muốn hậu cung chỉ có mình Hoàng hậu, vẫn có thể làm được. Đương nhiên, nương gia của Hoàng hậu cũng phải mạnh mẽ một chút.
Bên ngoài, người của Hoàng hậu và người của Lương quý phi đang triền đấu không buông, cuối cùng vẫn là Tiêu Khang Thịnh đi ra, hắn khom người nói: "Hai vị nương nương dừng tay thôi, đã đến nước này rồi, mỗi người nhường một bước, nhân nhượng cho xong chuyện đi."
Lương quý phi và Hoàng hậu đều nhìn đối phương bằng ánh mắt bốc lửa, cuối cùng Lương quý phi xoay người rời đi, cung nữ và thái giám đi cùng nàng ta cũng vội vàng đi theo. Hoàng hậu nghiến răng nghiến lợi nhìn bóng lưng nàng ta, sớm muộn gì cũng khiến nữ nhân này chết.
Hoàng hậu cũng xoay người về tẩm điện, Tiêu Khang Thịnh lắc đầu, bây giờ không nghĩ cách tự bảo vệ mình, lại còn đấu qua đấu lại, đúng là muốn tìm chết!
Thế giới yên tĩnh lại, Tiêu Hoài dựa vào ghế gấm nhắm mắt lại. Vẫn là ở nhà tốt nhất, nếu là thường ngày, giờ này hắn đang nằm cùng phu nhân rồi.
Lý Cảnh Tập liếc mắt nhìn hắn, không dám quấy rầy, cũng nhẹ nhàng dựa vào ghế gấm còn lại nhắm mắt lại. Tất nhiên là không thể ngủ được, lúc này hắn đang suy nghĩ làm thế nào để ở bên cạnh Ngọc Châu.
Xem ý tứ của Tiêu Hoài bây giờ, nếu hắn đồng ý sau này chỉ có một mình Ngọc Châu, Tiêu Hoài sẽ đồng ý chuyện giữa hắn và Ngọc Châu. Nhưng lỡ như thì sao, mọi chuyện chỉ sợ lỡ như!
Phải cho Ngọc Châu biết tâm tư của hắn, nếu như lúc Định Quốc Công bất mãn với hắn, Ngọc Châu có thể nói đỡ thay hắn. Quan trọng nhất vẫn là sư phụ, Định Quốc Công nghe lời sư phụ, sư phụ đồng ý hắn ở cùng Ngọc Châu, Định Quốc Công sẽ không phản đối.
Cả đêm hắn đều suy nghĩ làm sao để Tiêu Ngọc Châu và Đường Thục Nghi thích mình.
Trời mới mờ mờ sáng, bên ngoài cổng thành Thượng Kinh có lượng lớn binh mã tới. Binh sĩ đứng trên thành ước chừng ít nhất cũng một vạn người. Mà người dẫn đầu đám binh mã này, đúng là Tiêu Ngọc Minh.
Bây giờ tướng lĩnh giữ cổng thành, đã đổi thanh người của Tiêu Hoài, thấy Tiêu Ngọc Minh mang theo binh mã đi tới, mặc dù hắn nghi ngờ tại sao lại có nhiều binh mã như vậy nhưng vẫn cho người vào.
Sau khi vào thành, Tiêu Ngọc Minh để lại một nghìn người cho hắn, tăng cường canh gác ở cổng thành. Lại phân ba nghìn người đi canh gác ba cổng thành còn lại. Những người còn lại trực tiếp dẫn vào Hoàng cung.
Tiêu Ngọc Châu và Tiêu Ngọc Thần cũng đi theo trở về, hai người về phủ nghỉ ngơi.
Tiêu Ngọc Minh đến Hoàng cung, giao người cho tướng lĩnh thủ vệ Hoàng cung rồi đi đến ngự thư phòng. Đứng trong ngự thư phòng, hắn nhớ tới Hoàng đế đã từng ở đây, muốn xử hắn vào tội chết.
"Nhị ca, Ngọc Châu đã trở lại rồi đúng không? Nàng ấy đều ổn chứ?” Lý Cảnh Tập nhìn thấy Tiêu Ngọc Minh liền hỏi.
Tiêu Ngọc Minh trừng mắt nhìn hắn, nhưng vẫn ừm một tiếng. Lý Cảnh Tập không quan tâm, hắn chỉ cần biết Ngọc Châu ổn là được rồi.
Lúc này, bên ngoài có một trận náo động, sau đó Túc thân vương chống nạng đi tới. Tiêu Hoài và Lý Cảnh Tập đều đứng dậy hành lễ với ông ta, Túc thân vương thấy Tiêu Hoài như vậy, nhất thời đoán không ra tâm tư của hắn.
Ông ta cho rằng, Tiêu Hoài chiếm lĩnh Hoàng cung xong sẽ tự mình xưng đế, nhưng không nghĩ tới hắn còn hành lễ chào ông ta. Lại nhìn Lý Cảnh Tập đứng bên người hắn, ông ta có chút nghi ngờ hỏi: "Ngươi là Tiểu thất."
“Túc thân vương,” Lý Cảnh Tập nói: "Ta đã quá kế cho Tiêu Dao Vương, bây giờ là nhi tử của Tiêu Dao Vương."
Ánh mắt của Túc thân vương đảo qua đảo lại giữa hắn và Tiêu Hoài một hồi, nói: "Quốc có quốc pháp, nếu như ngươi đã quá kế cho người khác, vậy không có khả năng."
Lý Cảnh Tập nhìn ông ta mỉm cười: "Cảnh Tập không biết Vương gia đang nói cái gì, Hoàng thượng vẫn còn."
530
Túc thân vương nhìn chằm chằm Lý Cảnh Tập, ông ta có thế nào cũng không thể nghĩ tới, hài tử nhút nhát năm đó lại trưởng thành dáng vẻ như bây giờ. Thấy hắn nói chuyện với mình, không kiêu ngạo không siểm nịnh, trong lòng có một loại cảm giác không nói nên lời.
Đều nhìn lầm hết rồi!
Lại nhìn Tiêu Hoài ở bên cạnh, Túc thân vương cau mày lại. Cũng không thể nói tất cả mọi người đều nhìn lầm, người có đôi mắt sáng suốt không phải đang ở đây sao.
Ngồi xuống ghế, ông ta nhìn Tiêu Hoài nói: "Định Quốc Công mang nhiều nhân mã như vậy, chiếm lĩnh Hoàng cung, mưu đồ gì đây?"
Tiêu Hoài cũng ngồi xuống, "Túc thân vương, cho dù ngài lớn tuổi rồi cũng không thể thuận mồm bịa chuyện như vậy. Ai nói ta chiếm lĩnh Hoàng cung?"
"Thủ vệ trong Hoàng cung toàn bộ đều thay thành người của ngươi, không phải là chứng cứ tốt nhất sao?" Túc thân vương tức giận nói.
Tiêu Hoài dựa lưng vào ghế, ánh mắt nhàn nhàn nhìn ông ta: "Tứ hoàng tử thông đồng với Đoàn Anh Hồng bức vua thoái vị, ta dẫn binh tới cứu giá, làm sao đến miệng Vương gia lại thành chiếm lĩnh Hoàng cung."
"Bây giờ tặc tử đã bị bắt rồi, ngươi cũng nên rút quân đi!" Túc thân vương nói.
Tiêu Hoài: "Sống chết của Hoàng thượng còn chưa lường trước được, ai biết tặc tử có ngóc đầu trở lại hay không."
Túc thân vương tức giận chỉ vào Tiêu Hoài nói: "Tứ hoàng tử không phải đã bị ngươi bắt lấy rồi sao?"
Tiêu Hoài mỉm cười, vẻ mặt mang theo vẻ tiêu điều, "Tứ hoàng tử đã bị bắt đi, nhưng không đảm bảo sẽ không có kẻ thừa nước đục thả câu, hoặc là có âm mưu càng lớn hơn. Giống như Túc thân vương ngài hôm nay đến đây từ sớm, là vì chuyện gì?"
Túc thân vương đứng dậy, ngón tay run rẩy chỉ vào Tiêu Hoài, "Ngươi ngậm máu phun người."
"Túc thân lão vương gia," Lúc này Tiêu Ngọc Minh mới lên tiếng, "Ngài biết hậu quả khi chỉ tay vào chủ soái một quân không?"
Vừa nói, hắn vừa giơ đao vung về phía bàn tay già nua của Túc thân vương.
"A....”
Túc thân vương sợ tới mức ngã xuống đất, cúi đầu nhìn xuống thấy tay mình vẫn còn nguyên vẹn, thở phào một hơi đồng thời cả người toát mồ hôi lạnh.
"Ở đây không phải trong quân, về sau đừng làm như vậy."
Tiêu Hoài mắng Tiêu Ngọc Minh, đi đến bên Túc thân vương, cúi xuống đỡ ông ta dậy, "Người không biết không có tội, Vương gia không biết quy tắc trong quân, bổn soái cũng không để ý."
Túc thân vương chỉ cảm thấy có một ngụm máu chặn ngang họng, muốn nhổ ra cũng không được.
Tiêu Hoài đỡ Túc thân vương ngồi xuống, đứng bên cạnh từ trên cao nhìn xuống ông ta nói: "Thân thể Hoàng thượng có bệnh, bảo vệ an nguy của Hoàng thượng là trách nhiệm của bổn soái. Hơn nữa, bổn soái không ngăn cản bất kỳ ai đến thăm Hoàng thượng, cứu chữa Hoàng thượng. Bổn soái mong Hoàng thượng sớm ngày tỉnh lại hơn bất kỳ ai khác."
Túc thân vương đương nhiên không tin lời của hắn, nhưng lúc này ông ta cũng không dám nói lời gì không hay. Gật gật đầu, ông ta đỡ ghế đứng dậy, "Bổn vương muốn vào thăm Hoàng thượng có được không?"
"Đương nhiên," Tiêu Hoài nói: "Bổn soái không phải Thái y, cũng không phải thân thích của Hoàng thượng, ai muốn hầu hạ Hoàng thượng, trị liệu làm sao, bổn soái đều không quan tâm."
Túc thân vương ừm một tiếng, chống nạng run rẩy đi ra khỏi ngự thư phòng, lại được đỡ vào tẩm điện của Hoàng đế.
Thái y đang bắt mạch cho Hoàng đế, Hoàng hậu đang đứng bên cạnh lo lắng. Nhìn thấy Túc thân vương, Hoàng hậu hành lễ với ông ta: "Hoàng thúc ngài đến rồi."
Túc thân vương gật đầu: "Hoàng thượng thế nào rồi?"
"Từ ngày hôm qua sau khi hôn mê xong vẫn chưa tỉnh dậy." Hoàng hậu dùng khăn tay lau khóe mắt, "Nước không thể một ngày không có vua, Hoàng thượng thành dáng vẻ này, Hoàng thúc ngài nói nên làm thế nào?"
Túc thân vương ngồi xuống, cau mày không nói. Nếu không phải vì một đao kia của Tiêu Ngọc Minh, có lẽ ông ta sẽ nói ra ý kiến của mình, nhưng bây giờ, ông ta không dám tuỳ tiện nói chuyện.
Hoàng hậu thấy vậy có chút gấp gáp, Túc thân vương là trưởng bối có thân phận tuổi tác lớn nhất tông thất, có vài lời phải từ chính miệng ông ta nói ra.
Đi đến ngồi xuống đối diện Túc thân vương, Hoàng hậu lại nói: "Hoàng thúc, chuyện Hoàng thượng hôn mê bất tỉnh nhất định phải giấu kín, triều sớm ngày mai cần có người chủ trì đại cục! Ngài có bối phận cao nhất, đến lúc đó ngài phải đứng ra nói chuyện!"
"Cái này..." Túc thân vương do dự một lát rồi nói: "Hoàng hậu ngươi nói nên làm thế nào?"
Hoàng hậu nặng nề thở dài một tiếng: "Bây giờ cũng chỉ có thể để Tam hoàng tử đứng ra chủ trì đại cục."
"Đúng là đạo lý này, nhưng mà..."
Ông ta liếc mắt nhìn về phía ngự thư phòng, hạ thấp giọng nói: "Định Quốc Công có đồng ý không? Hắn dẫn Tiểu thất kia bên người, ý tứ không cần nói cũng quá rõ ràng."
Hoàng hậu siết chặt nắm đấm, "Nhưng Tiểu thất đã quá kế cho người khác, bây giờ hắn không phải nhi tử của Hoàng thượng, danh không chính ngôn không thuận!"
"Chúng ta cho là như vậy, nhưng...", Túc thân vương nghiêng người đến gần Hoàng hậu nói: "Bây giờ toàn bộ thành Thượng Kinh đều nằm dưới sự khống chế của Tiêu Hoài."
Hoàng hậu hạ mắt xuống nghiến răng trầm mặc, nàng ta hiểu, bây giờ nắm đấm ai mạnh thì phải nghe theo người đó.
Qua một lúc sau, Túc thân vương lại nói: "Mọi chuyện đều không rời khỏi một chữ lợi. Thứ Tiểu thất có thể cho Tiêu Hoài, Tam hoàng tử không cho được sao?"
Hoàng hậu cau mày trầm tư, một lúc sau mới nói: "Ta thấy ý tứ của Tiêu Hoài là muốn gả nữ nhi của hắn cho Tiểu Thất. Nếu như thành công, vậy nữ nhi của hắn chính là Hoàng hậu. Nhưng mà, Tam hoàng tử đã cưới vợ, cho dù bây giờ hắn hưu chính thê, Tiêu Hoài cũng không nhất định sẽ đồng ý. Tam hoàng tử lớn hơn nữ nhi của hắn quá nhiều."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT