Tiêu Khang Thịnh lập tức đi ra ngoài mời người, không lâu sau, một nam tử trung niên nho nhã mặc trường bào màu xanh bước vào, "Tạ Bá Nguyên tham kiến Hoàng thượng."
Vừa nói, hắn vừa vén trường bào lên chuẩn bị quỳ xuống, lúc này Hoàng đế nói: "Bá Nguyên miễn lễ đi."
Tạ Bách Nguyên cũng không từ chối, đi đến bên cạnh ngồi xuống, "Gia đệ thời thiếu niên là tri kỷ tâm giáo với Vĩnh Ninh hầu Tiêu Hoài, sau khi Vĩnh Ninh Hầu vì nước quên mình, hắn mặc dù ra ngoài ngao du, nhưng mỗi phong thư gửi về nhà đều nhắc đến chuyện, mong Tạ gia chăm sóc đám hài tử mồ côi của Vĩnh Nĩnh Hầu. Hôm nay nghe nói Tiêu nhị công tử xảy ra chút chuyện, gia phụ liền bảo Bá Nguyên tới xem xem là chuyện gì."
Hoàng đế nghe hắn nói xong thì thở dài một hơi, bộ dáng bi thương đến mức không nói thành lời. Lúc này, Lương quý phi đôi mắt đẫm lệ nói: "Tạ tiên sinh là đến phân xử sao?"
"Không thể nói là phân xử, Tạ mỗ nghe nói hài tử Tiêu nhị này gây ra hoạ, liền đến xem thử." Ý tứ của Tạ Bá Nguyên rất rõ ràng, hắn tới đây là để giúp Tiêu Ngọc Minh.
Lương quý phi liếc nhìn Hoàng đế, thấy hắn rũ mí mắt xuống không có ý muốn nói chuyện, nghiến răng nghiến lợi sau đó thê lương nói: "Ta xuất thân thấp hèn, không bằng Vĩnh Ninh Hầu phu nhân xuất thân từ danh môn, nhi tử ta cũng không có nhiều hậu thuẫn như Tiêu Ngọc Minh, nó bị Tiêu Ngọc Minh gi ết chết cũng là đáng đời. Nhưng ta người làm mẫu thân này không cam lòng!"
"Quý phi nương nương," Đầu gối Đường Thư Nghi quỳ trên mặt đất đã có chút đau nhức, khẽ động đầu gối nói: "Nhị hoàng tử là nhi tử của Hoàng thượng, địa vị của cao quý hơn bất kỳ ai khác, ngài không cần phải tự coi nhẹ mình."
Là ngươi tự nói mình thấp hèn, không liên quan đến người khác.
"Đúng vậy, nhi tử ta là nhi tử của Hoàng thượng." Lương quý phi lau nước mắt, giơ tay chỉ vào Tiêu Ngọc Minh nói: "Quân muốn thần chết thần không thể không chết, hôm nay bổn cung muốn Tiêu Ngọc Minh chết."
Trong phòng một mảnh im lặng, sau đó lại nghe thấy Đường Thư Nghi nói: "Quân muốn thần chết, thần không thể không chết, nói rất đúng. Nhưng thưa Quý phi nương nương, ngài là quân hay Nhị hoàng tử là quân?"
Căn phòng lại lần nữa im phăng phắc, sau đó Lương quý phi nở nụ cười thê lương: "Ta không khéo ăn khéo nói Vĩnh Ninh Hầu phu nhân, ta cũng không thể báo thù cho nhi tử của mình, vậy ta có thể chết cùng nó đi."
Nói rồi nàng ta bước nhanh về phía trước, cúi đầu chuẩn bị đập vào bàn hoàng đế. Đường Thư Nghi thấy vậy, vội vàng bước lên phía trước túm lấy vạt váy của nàng ta, sau đó kéo mạnh một cái, thân thể Lương quý phi bị kéo về phía sau, nhất thời ngã xuống mặt đất.
Phịch một tiếng, châu ngọc trên đầu Lương quý phi đều lăn ra xa, đủ để thấy người ngã xuống đau đớn như thế nào.
"Tự phụ!" Hoàng đế đột nhiên gầm lên một tiếng rồi đứng dậy, sau đó liếc nhìn những người trong phòng, ánh mắt mang theo vẻ tàn nhẫn nói: "Tiêu Ngọc Minh mưu...."
"Biên cương cấp báo!" Một giọng nói the thé từ bên ngoài vang lên, sau đó Tiêu Khang Thịnh nhanh chóng chạy vào, cúi xuống nói: "Hoàng thượng, tín sử biên cương Tây Bắc cấp báo."
Hoàng đế liếc nhìn Tiêu Ngọc Minh nói: "Truyền!"
Tiêu Khang Thịnh lập tức đi ra ngoài, sau đó một binh sĩ mặc quân phục, phong thần bụi bặm bước vào. Hắn đi tới trước mặt hoàng đế, quỳ xuống: "Tham kiến Hoàng thượng."
"Tây Bắc làm sao vậy?" Hoàng đế hỏi, giọng điệu cấp thiếp.
"Vĩnh Ninh Hầu Tiêu Hoài lấy đầu Nguyên soái Nhu Lợi, xuất binh đẩy lùi địch quân năm mươi dặm."
"Vĩnh Ninh Hầu Tiêu Hoài lấy đầu Nguyên soái Nhu Lợi, xuất binh đẩy lùi địch quân năm mươi dặm."
Một câu nói khiến căn phòng im lặng như chết, Hoàng đế đứng sau bàn, đầu tiên là sửng sốt và không thể tin được, sau đó biểu cảm âm tình bất định trên mặt y chuyển đến chuyển đi.
Y lại nhìn vài người trong phòng, Đường Thư Nghi và Đường Quốc Công một mặt sửng sốt, Thái phi và Tạ Bá Nguyên cũng như vậy. Y rũ mí mắt xuống, mỗi một kẻ đều là cao thủ diễn xuất!
Mà sau khi Đường Thư Nghi sửng sốt xong, nàng cúi đầu cau chặt mày lại.
Mẹ! Những ngày lão tử độc đại Hầu phủ sắp không còn rồi!
Hoàng đế chấn kinh, tư tưởng thiên biến vạn hoá một lúc rồi mới nhìn binh sĩ truyền tin kia hỏi: "Không phải Vĩnh Ninh Hầu đã… rồi sao....Hắn trở lại trong quân khi nào?"
Binh sĩ truyền tin lấy một lá thư từ trong ngực ra, dâng bằng cả hai tay, nói: "Hơn hai mươi ngày trước Hầu gia trở lại trong quân, ngày hôm sau liền dẫn quân tập kích quân đội Nhu Lợi, lấy được đầu của Nguyên soái Nhu Lợi, đẩy lùi địch quân năm mươi dặm. Khi tiểu nhân rời khỏi Tây Bắc, Hầu gia đang dẫn binh tiến vào thủ phủ Nhu Lợi."
"Tốt!"
Hoàng đế không khỏi khen ngợi một tiếng, trước khi tiên hoàng chết, điều đáng tiếc duy nhất là không thể tiến đánh Nhu Lợi quốc. Tiên hoàng còn nói với y, nếu y có thể quy Nhu Lợi quốc về Đại Càn, y chính là minh quân một đời.
Lúc trước khi Tiêu Hoài chưa chết, y luôn tin tưởng muốn thu Nhu Lợi quốc không phải chuyển khó. Nhưng sau này, Tiêu Hoài qua đời, y nghĩ rằng cả đời này của mình, không cách nào hoàn thành di nguyện của tiên hoàng. Không nghĩ tới thời thế xoay chuyển, Tiêu Hoài từ cõi chết trở về, vừa quay trở về đã đánh cho Nhu Lợi quốc trở tay không kịp.
Thậm chí lần này rất có khả năng, Tiêu Hoài sẽ có thể một tay đánh bại Nhu Lợi quốc.
Trong lòng Hoàng đế lúc này tràn đầy kiêu ngạo, y hai tay run rẩy xé mở phong thư, lấy bức thư bên trong ra. Mở ra nhìn, nét chữ bên trên mạnh mẽ có lực, đích thật là chữ của Tiêu Hoài.
Y cẩn thận nhìn từng từ từng câu, bên trên Tiêu Hoài viết, ba năm trước hắn bị gian tế tấn công đẩy xuống sông, dòng sông chảy xiết cuốn trôi hắn đi, nhưng hắn không chết, mà được một thôn dân ở Nhu Lợi quốc cứu.
360
Hắn ở nhà thôn dân dưỡng thương, sau khi vết thương lành, lại đụng phải quân đội Nhu Lợi quốc bắt tráng đính tòng quân, hắn bị bắt đi tòng quân. May mắn là, hắn trước tiên bị phái đến biên cảnh Tây Nam của Nhu Lợi quốc, quân sĩ nơi đó đều không quen biết hắn, cộng thêm nguỵ trạng của hắn, hắn liền ở biên cảnh Tây Nam hai năm.
Trong hai năm, hắn từ một sĩ binh tăng lên hiệu uý. Sau đó, quân đội Nhu Lợi quốc thay đổi, hắn được điều đến phía tây bắc. Lại ở Tây Bắc hơn một năm, hắn nắm vững cách bố trí canh phòng và trọng điểm quân sự của Nhu Lợi Tây Bắc quân, bí mật lẻn về Đại Triều Tây Bắc quân....
Hoàng đế cảm khái vạn phần, đồng thời trong lòng cũng rất vô cùng đớn đau. Tiêu Hoài chết ba năm rồi trở về, nhưng vẫn có thể điều chuyển quân đội Tây Bắc, chuyện này nói rõ cái gì? Nói rõ Tây Bắc quân đã hoàn toàn mang họ Tiêu rồi.
Giờ khắc này trong lòng y không phải phức tạp bình thường, y hy vọng Tiêu Hoài sống, đem Nhu Lợi quốc thu vào Đại Càn. Nhưng y cũng hy vọng Tiêu Hoài chết, bởi vì Tiêu Hoài đối với y mà nói là mối nguy hiểm rất lớn.
Bây giờ Tiêu Hoài còn sống, lại lập được công lao hiển hách, cho nên...
Y nhìn Tiêu Ngọc Minh, trên mặt mang theo chút dịu dàng, "Cái chết của Cảnh Minh quả nhiên có nhiều điểm kỳ lạ, giao cho Đại Lý Tự xét xử. Mặc dù Tiêu Ngọc Minh có hiềm nghi, nhưng không có chứng cứ chứng minh hắn giết Cảnh Minh, không cần vào đại lao."
Đường Thư Nghi và Đường Quốc Công nghe xong, vội vàng dập đầu bái lạy: "Tạ chủ long ân."
Tiêu Ngọc Minh cũng dập đầu nói: "Tạ chủ long ân."
Hoàng thượng bước ra khỏi bàn, cúi người xuống đỡ Đường Quốc Công nói: "Ái khanh, trẫm mất nhi tử lòng đầy đau buồn, tấm lòng này..."
"Thần hiểu," Đường Quốc Công vội vàng nói: "Bệ hạ nén bi thương."
Hoàng đế rưng rưng nước mắt, "Cảnh Minh mặc dù không có chí tiến thủ, nhưng trẫm cũng thương yêu nó nhiều năm như vậy, ai biết..."
Đường Quốc Công lại khuyên một hồi, nói những câu nén bi thương, bảo trọng thân thể các thứ, sau đó Hoàng đế xua tay bảo tất cả bọn họ rời đi. Đường Thư Nghi đi tới trước mặt Tiêu Ngọc Minh, cúi người cởi trói giúp hắn, sau đó rời khỏi ngự thư phòng.
Đoàn người trầm mặc bước ra khỏi Hoàng cung, Đường Quốc Công và Đường Thư Nghi hành lễ cảm tạ Hướng đại tướng quân, Tạ Bá Nguyên và Thái phi, ba người đều xua tay nói là chuyện nên làm.
Bên ngoài Hoàng cung không phải là nơi để nói chuyện chi tiết, vài người cáo từ nhau rồi về nhà mình. Đường Quốc Công ngồi xe ngựa tới đây, Đường Thư Nghi và Tiêu Ngọc Minh lên xe ngựa của ông ấy.
"Lúc trước Tiêu Hoài có truyền tin cho con không?" Đường Quốc Công hỏi.
Đường Thư Nghi lắc đầu: "Không có."
Bây giờ trong lòng nàng vô cùng rối bời, Tiêu Hoài vẫn chưa chết, vậy tương lai về sau nàng sống như thế nào?
"Cho dù thế nào, người còn sống là chuyện tốt. Cuộc sống về sau của con cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều."
Tiêu Hoài không chết, Đường Quốc Công tất nhiên vui vẻ, nhưng đồng thời trong lòng cũng cảm thấy có chút khó chịu. Người còn chưa chết, vẫn có thể dẫn quân đánh trận, tại sao không gửi truyền tin về nhà? Nữ nhi của ông ấy lúc trước vì cái chết của hắn mà suýt chút nữa mất mạng.
"Con hiểu," Đường Thư Nghi nói, "Điều quan trọng bây giờ là tra rõ ai là người giết Nhị hoàng tử."
Về phần Tiêu Hoài người từ cõi chết trở về, đi một bước tính một bước đi. Về sau nếu như bọn họ có thể hoà bình sống chung, vậy thì nước sông không phạm nước giếng, cùng nhau sống qua ngày. Nếu như không thể, muốn hoà ly hay hưu phu, để tự hắn chọn.
Suy nghĩ cẩn thận, Tạ gia đột nhiên muốn liên hôn với họ, có lẽ vì họ biết Tiêu Hoài chưa chết. Thậm chí, rất có khả năng Tiêu Hoài đã đồng ý liên hôn với bọn họ.
Ha!
Có thể dẫn binh đánh trận, có thể nói chuyện liên hôn với người khác, lại không thể truyền tin về nhà nói hắn chưa chết. Phải biết rằng, "Đường Thư Nghi" tiền thân bởi vì tưởng nhớ thành bệnh mới chết.
"Con đã phái người tìm kiếm manh mối trong bán kính mười dặm xung quanh Tây Sơn, hy vọng sẽ có thu hoạch." Đường Thư Nghi lại nói.
Đường Quốc Công ừm một tiếng, "Không có thu hoạch cũng không sao, Hoàng thượng vẫn muốn lợi dụng Tiêu Hoài, sẽ không động tay với các con nữa. Về phần tương lai..."
Đường Quốc Công hừ một tiếng, "Tiêu Hoài bây giờ đang ở tuổi trẻ khí thế, còn vị kia..."
Ý tứ tiếp không cần phải nói, Tiêu Hoài có thể sống đến khi Hoàng đế trở thành cát bụi. Về chuyện liệu Hoàng đế trước khi chết, có tấn công Tiêu Hoài và phủ Vĩnh Ninh hay không hay không....
Nghĩ đến đây, Đường Thư Nghi khẽ cau mày, Tiêu Hoài hẳn là sẽ không vì phòng ngừa sau này Hoàng đế động thủ với hắn mà liên hôn với Tạ gia đi. Quân quyền Hầu phủ nắm trong tay, liên hôn với quý tộc sĩ tộc nội tình thâm sâu, chỉ cần là Hoàng đế đều sẽ kiêng kị. Bởi vì, rất có thể bọn họ có chút không vừa ý liền tạo phản.
Nói như vậy, nàng đột nhiên cũng muốn liên hôn thì làm sao đây?
Quay đầu nhìn Nhị nhi tử, xét về ngoại hình, hắn và Tạ nhị tiểu thư rất hợp nhau, chỉ là không biết có thể sống hòa hợp với nhau hay không, liệu có thích lẫn nhau không?
Khẽ thở dài trong lòng, cho dù muốn nhìn thấy Hoàng đế khó chịu đến mức nào, cho dù muốn giết Hoàng đế đến mức nào, cũng không thể hy sinh hạnh phúc hôn nhân của hài tử. Đường Thư Nghi đè nén ý định muốn ép duyên Tiêu Ngọc Minh.
Mà Tiêu Ngọc Minh thì bị nàng nhìn đến lông tơ dựng đứng, lắp ba lắp bắp nói: "Nương, con... Lần này con không thực sự không bốc đồng, con biết không thể ra tay giết hắn trước mặt mọi người."
Đường Thư Nghi: "Nương biết, là Lý Cảnh Minh đáng chết."
Mặc dù nàng nói như vậy, nhưng Tiêu Ngọc Minh vẫn rũ vai xuống, chung quy lại hắn vẫn bị người khác lợi dụng. Nghĩ xong, hắn nói: "Nương, nếu như cha con chưa chết, con sẽ đi Tây Bắc, con muốn ra chiến trường rèn luyện."
"Không được." Đường Thư Nghi không chút nghĩ ngợi nói: "Nếu là trước kia, ta sẽ không ngăn cản con. Nhưng bây giờ rõ ràng là Hoàng đế muốn giết con. Hôm nay hắn không thể công khai giết con, chưa chắc hắn không bí mật ra tay, chúng ta không thể mạo hiểm."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT