357

Đường Thư Nghi nghe được những lời Nghiễn Đài nói, đầu óc nhất thời choáng váng, nàng trầm lặng hít một hơi thật sâu, nhìn xuống Nghiễn Đài rồi nói: "Có chuyện gì, đứng dậy nói chuyện."

Nghiễn Đài nương vào mặt đất muốn đứng lên, nhưng bây giờ hắn sợ đến muốn chết, không đứng dậy được, cuối cùng chỉ đành tiếp tục quỳ trên mặt đất nói: "Hôm nay... Hôm nay Hướng đại tướng quân dạy Nhị công tử vẽ bản đồ, địa điểm là ngoại thành Tây Sơn. Nô tài và Thạch Mặc đi theo Nhị công tử, nhưng dưới chân núi lại gặp phải Nhị hoàng tử đến săn bắn.”

“Nhị công tử hành lễ với Nhị hoàng tử, nhưng Nhị hoàng tử không cho công tử nhà chúng ta đứng dậy, còn bảo muốn Nhị công tử săn một con hồ ly đỏ khác cho hắn ta. Nhị công tử đương nhiên không muốn, hai người cãi nhau, cuối cùng Nhị công tử không để ý đến Nhị hoàng tử mà đi lên núi.”

“Tưởng rằng chuyện đã kết thúc ở đây, nhưng không ngờ lại gặp phải Nhị hoàng tử ở trên núi, hắn ta vẫn muốn công tử nhà ta bắt hồ ly đỏ cho hắn ta, hai người lại cãi nhau, sau đó cũng bắt đầu động thủ.”

“Khi hai người đang đánh nhau kịch liệt, một mũi tên bay đến, cắm thẳng vào cổ của Nhị hoàng tử, Nhị hoàng tử chết ngay tại chỗ. Thị vệ của hắn ta ngăn cản bọn nô tài, còn có người đến Hoàng cung báo tin, không lâu sau, ngự lâm quân đến, bắt Nhị công tử vào Hoàng cung."

"Hắn đáng chết!" Nghe xong lời nói của Nghiễn Đài, Đường Thư Nghi nghiến răng nói. Bây giờ nàng chỉ hận chính mình không sớm nghĩ ra kế hoạch gi ết chết Nhị hoàng tử.

"Triệu quản gia, dẫn người đến Tây Sơn lục soát, lục soát bán kính mười dặm, không được buông tha một chút manh mối nào." Đường Thư Nghi nhìn Triệu quản gia nói.

Giờ khắc này, đầu óc của nàng rất đặc biệt minh mẫn. Chuyện này vừa nghe liền biết có người đã chuẩn bị sẵn từ trước, muốn giết Nhị hoàng tử. Chỉ là không biết, người đó trước khi hành sự có tính kế Tiêu Ngọc Minh vào luôn hay không.

Nhưng cho dù thế nào, chuyện đã làm rồi sẽ có manh mối, bây giờ lập tức đi lục soát, nói không chừng còn có thể tìm ra chút dấu vết. Nhưng nếu như đối phương là cao thủ, có lẽ tất cả dấu vết đã bị xóa sạch.

Triệu quản gia nhận được lệnh và lập tức chạy đi làm. Đường Thư Nghi quay đầu lại nói với Tiêu Ngọc Châu: "Lập tức đến tìm ngoại công của con, bây giờ ta liền vào cung, con chờ trong phủ Quốc Công không được ra ngoài, trừ khi nương đến đón con."

Tiêu Ngọc Châu ánh mắt đẫm lệ gật đầu, sau đó sải bước đi ra ngoài. Đường Thư Nghi lại nhìn Tiêu Dịch Nguyên, "Chuyện ở đây ngươi an bài."

Tiêu Dịch Nguyên cũng vội vàng nói vâng, Tiêu Thành Minh bọn họ vốn đã ngốc đến mức không nói được lời nào. Đường Thư Nghi đi nhanh ra ngoài, nếu ai muốn mạng nhi tử nàng, nàng liền bạt mạng với kẻ đó.

Vừa đi ra ngoài, nàng vừa nói: "Ta sẽ cưỡi ngựa đến Hoàng cung."

Thuý Vân vội vàng chạy đi chuẩn bị. Đường Thư Nghi đi nhanh đến cổng, sau đó xoay người lên ngựa, giơ roi thúc ngựa điên cuồng chạy trên đường khiến không ít người đi đường giật mình, nhưng nàng không thể quan tâm nhiều như vậy.

Phi nước đại đến tận Hoàng cung, xuống ngựa liền nhìn thấy Tiêu Khang Thịnh công công bên người Hoàng đế đang đợi cách đó không xa. Nhìn thấy nàng, Tiêu Khang Thịnh chạy tới, hành lễ xong liền nói: "Hầu phu nhân, Hoàng thượng đang đợi người."

"Công công dẫn đường đi." Đường Thư Nghi thần sắc bình tĩnh nói.

"Phu nhân, xin mời." Tiêu Khang Thịnh không ngờ, dưới loại tình huống này, Vĩnh Ninh Hầu phu nhân lại bình tĩnh như vậy, sau đó thái độ của hắn cũng trở nên cung kính hơn.

"Hoàng thượng biết Nhị hoàng tử xảy ra chuyện, vừa sửng sốt vừa đau lòng, đang yên đang lành tại sao lại trở nên như thế này." Tiêu Khang Thịnh nói, vẫy tay gọi người khiêng kiệu đến.

Đường Thư Nghi nghe lời Tiêu Khang Thịnh nói, nhìn chiếc kiệu trước mặt, trong lòng cười lạnh. Vị hoàng đế này, mỗi ngày đều như con hát đang diễn kịch, có ý nghĩa sao? Nếu có bản lĩnh thì đi đánh Nhu Lợi quốc đi!

Lên kiệu, một lúc sau liền đến bên ngoài ngự thư phòng. Vừa đứng vững đã nghe thấy tiếng khóc than từ bên trong: "Hoàng thượng, Cảnh Minh chết thảm hại quá! Ngài phải báo thù cho hài tử của chúng ta!"

Đường Thư Nghi nghe ra, đây là giọng nói của Lương quý phi.

"Hầu phu nhân, mời vào." Giọng nói của Tiêu Khang Thịnh vang lên, Đường Thư Nghi bước vào. Thấy Tiêu Ngọc Minh bị trói chặt quỳ trên mặt đất, nhưng người vẫn khoẻ, trên người không có vết thương, nàng thở phào nhẹ nhõm.

"Thần phụ tham kiến Hoàng thượng." Nàng quỳ xuống đất, cung cung kính kính hành lễ với Hoàng đế.

Nhưng Hoàng đế còn chưa kịp lên tiếng, Lương quý phi đã dùng ánh mắt sắc lẹm như dao nhìn nàng nói: "Nhi tử ngươi giết nhi tử ta, ta muốn hắn bồi mạng."

Đường Thư Nghi không sợ nàng ta, quay đầu nhìn nàng ta nói: "Quý phi cẩn thận lời nói, tội danh giết người, nhi tử nhà ta không gánh nổi."

Lương quý phi dường như sắp phát điên, nàng ta chỉ vào Tiêu Ngọc Minh khóc kêu: "Chính là hắn, chính là tên súc sinh này giết nhi tử của ta."

"Lương quý phi, cẩn thận lời nói!" Ánh mắt Đường Thư Nghi cũng trở nên sắc bén, "Nếu nhi tử ta là súc sinh, vậy phụ thân của nó là cái gì, tổ phụ của nó là cái gì? Những binh sĩ thủ vệ biên cương Tây Bắc của Đại Càn triều lại là cái gì? Chẳng lẽ bọn họ đều là súc sinh sao?"

Nàng biết rằng bây giờ nàng tuyệt đối không thể yếu đuối, nếu như có một tia biểu hiện yếu đuối, mạng của nhi tử nàng cũng không giữ được nữa.

"Ngươi... Ngươi..." Lương phi không nói nên lời, quay sang nhìn Hoàng đế cáo trạng: "Hoàng thượng, ngài phải báo thù cho nhi tử của chúng ta! Giết hắn, nhất định phải giết hắn."

Hoàng đế căng chặt mặt, y liếc nhìn Đường Thư Nghi, y không ngờ phu nhân của Tiêu Hoài lại trầm ổn và sắc bén đến như vậy, vài câu nói liền có thể dọn ra chỗ dựa lớn nhất của nàng. Tiêu Hoài và Tiêu Thành Côn đều hy sinh tính mạng vì đất nước, cho dù muốn giết Tiêu Ngọc Minh cũng không thể tùy tiện.

"Hoàng thượng, Đường Quốc Công và Hướng đại tướng quân đến." Tiêu Khang Thịnh đi vào bẩm báo.

Sắc mặt Hoàng đế càng thêm khó coi, nhưng vẫn nói: "Cho bọn họ vào."

358

Tiêu Khang Thịnh đi ra ngoài, một lúc sau, Đường Quốc Công và Hướng đại tướng quân cùng nhau đi vào, hai người quỳ trên mặt đất hành lễ với Hoàng đế. Hoàng đế buông ra một tiếng thở dài, tiếng thở dài này tràn ngập đau đớn và bất lực, "Đều đứng dậy đi."

Đường Thư Nghi ba người bọn họ đứng dậy, Hoàng đế cũng ngồi xuống. Vừa ngồi xuống, Tiêu Khang Thịnh lại đi vào bẩm báo: "Hoàng thượng, Thái phi đến rồi."

Hoàng đế siết chặt nắm đấm, trong mắt hiện lên sự tàn nhẫn. Y nói: "Mời thái phi vào."

Sau khi Thái phi đi vào, Hoàng đế đứng dậy: "Sao ngài cũng tới đây?"

"Ta nghe nói Cảnh Minh xảy ra chuyện cho nên đến xem thử." Thái phi nói.

Hoàng đế bảo Thái phi ngồi xuống, nặng nề thở dài một hơi, mang theo nỗi đau đớn vô tận: "Quý phi nói, Cảnh Minh bị nhị nhi tử phủ Vĩnh Ninh hầu gi ết chết."

"Ta không có," Tiêu Ngọc Minh đang quỳ ở đó không lên tiếng, đột nhiên nói: "Ta không giết hắn, hắn bị người khác dùng mũi tên bắn chết. Ta lúc đó vừa hay vật lộn với hắn, trên người lại không mang cung tên, làm sao có thể bắn chết hắn?"

"Ngươi không có, còn thủ hạ của ngươi thì sao?" Lương quý phi chỉ vào Tiêu Ngọc Minh nói: "Là ngươi, chính là ngươi giết nhi tử ta."

"Lương quý phi, mọi chuyện đều cần có bằng chứng, không thể nói suông được." Đường Thư Nghi nhìn Lương quý phi nói.

Lúc này, Đường Quốc Công nhìn Tiêu Ngọc Minh nói: "Cháu nói đi, lúc đó đã xảy ra chuyện gì?"

Khi chuyện mới xảy ra, Tiêu Ngọc Minh vẫn còn có chút sợ hãi, nhưng bây giờ hắn hoàn toàn không sợ hãi. Cùng lắm là chết thôi, còn có thể làm sao? Hắn rõ rành mạch lạc kể lại những chuyện đã xảy ra. Đường Thư Nghi cẩn thận lắng nghe, không khác gì với những lời Nghiễn Đài nói với nàng lúc trước.

Hướng đại tướng quân nghe hắn nói xong, nói: "Thần có thể làm chứng, hôm nay Tiêu Ngọc Minh từ phủ của đại thần đi ra, hắn chỉ mang theo hai tùy tùng, hai tùy tùng lúc đó ở bên người Nhị hoàng tử và Tiêu Ngọc Minh, mũi tên từ phía xa bắn về phía Nhị hoàng tử, không phải do bọn họ."

Lương quý phi đương nhiên không đồng ý với lời nói của Hướng đại tướng quân, nàng ta chỉ vào Tiêu Ngọc Minh nói: "Lúc hắn ra khỏi phủ tướng quân, chỉ mang theo hai tên tùy tùng, tướng quân ngài có thể làm chứng. Nhưng ngươi có thể chứng minh, khi hắn rời khỏi phủ tướng quân không sắp xếp người nào sao?"

Hướng đại tướng quân mím môi không nói, Đường Quốc Công nói: "Lương quý phi, thần biết Nhị hoàng tử gặp nạn khiến người đau đớn không thôi, muốn báo thù cho hắn, đây là hợp tình hợp lý. Nhưng cho dù Ngọc Minh có ngu xuẩn đến đâu, nó cũng sẽ không dùng thủ đoạn thô thiển như vậy! Nếu nó muốn giết Nhị hoàng tử, hoàn toàn không cần phải tự mình xuất hiện."

"Hoàng thượng," Đường Quốc Công lại quỳ trên mặt đất, "Cầu xin Hoàng thượng minh xét, tìm ra hung thủ thật sự báo thù cho Nhị hoàng tử, đồng thời cũng minh oan cho Ngọc Minh."

Hoàng đế trầm mặc không nói, Lương quý phi ở bên cạnh khóc lóc: "Đường Quốc Công, ngươi là nguyên lão của hai triều, có công lao phong phú. Lão Vĩnh Ninh Hầu và Vĩnh Ninh Hầu hy sinh tính mạng vì Đại Triều mà quên mình, càng là công lao vĩ đại, Tiêu Ngọc Minh có các ngươi làm hậu thuẫn, đương nhiên muốn làm gì thì làm đó, Nhưng mà, nhi tử ta không thể chết oan uống như vậy! Hoàng thượng, Cảnh Minh của chúng ta chết oan quá!"

Đường Thư Nghi bây giờ coi như hiểu ra, đây là tuồng kịch người xướng kẻ hoạ của Hoàng đế và Lương quý phi. Hoàng đế bày ra vẻ mặt thống khổ lại tiến thoái lưỡng nan, còn Lương quý phi ở trước mặt làm càn làm bậy. Kết quả cuối cùng, có lẽ là Hoàng đế không còn cách nào khác đành phải gi ết chết Tiêu Ngọc Minh.

Nhưng, nàng không cho phép.

"Hoàng thượng," Đường Thư Nghi cũng lại quỳ trên mặt đất, "Lương phi nương nương là người làm mẫu thân, thần phụ có thể hiểu được. Nhưng chuyện này có nhiều điểm đáng nghi ngờ, thần phụ thình cầu để Đại lý tự xét xử."

"Đại lý tự không phải đều là người của ngươi sao." Lương quý phi lại nói: "Đại lý tự khanh kia là người Tôn gia, Tôn gia liên hôn với phủ Võ Dương bá, phủ Võ Dương bá là nương gia của lão Vĩnh Ninh Hầu phu nhân. Để Đại lý tự xét xử, còn không phải các ngươi muốn nói cái gì thì nói cái đó sao?"

Đường Thư Nghi suýt chút nữa muốn mắng mẹ nó, nương nương này đúng là làm càn làm bậy!

"Hoàng thượng là minh quân, tất nhiên sẽ không giết người bừa bãi như vậy." Đường Thư Nghi bắt đầu tâng bốc Hoàng đế.

Nhưng Lương quý phi lại nói: "Không phải là bừa bãi, rõ ràng là nhi tử ngươi giết nhi tử ta trước."

"Quý phi nương nương, chứng cứ đâu?" Đường Thư Nghi hỏi.

Lương quý phi: "Lúc đó nhi tử ngươi động tay với Cảnh Minh, còn cần chứng cứ gì nữa?"

"Nhị hoàng tử chết vì mũi tên sắc bén, Ngọc Minh dùng đao, đủ để chứng minh Nhị hoàng tử không phải do Ngọc Minh gi ết chết." Đường Thư Nghi phản bác.

"Mặc kệ ngươi nói cái gì, cái chết của Cảnh Minh không thể tách rời quan hệ với Tiêu Ngọc Minh."

Lương quý phi bộ dáng như chỉ muốn Tiêu Ngọc Minh chết, Đường Thư Nghi suýt chút nữa muốn dùng kiếm đâm chết nàng ta.

"Được rồi," Hoàng đế lúc này mới lên tiếng, y một mặt đau lòng nhìn Đường Thư Nghi và Đường Quốc Công, "Các ngươi cũng có thể hiểu được tâm trạng của quý phi, trẫm cũng vô cùng đau buồn. Giống như quý phi nói, bất kể là ai giết Cảnh Minh, Tiêu Ngọc Minh cũng không thoát khỏi quan hệ."

Y nhìn Tiêu Ngọc Minh nói: "Tiêu Ngọc Minh, mưu..."

"Hoàng thượng."

"Hoàng thượng…"

Giọng nói của Thái phi và Tiêu Khang Thịnh đồng thời vang lên, Tiêu Khang Thịnh bước nhanh vào, đi đến bên cạnh Hoàng đế thì thầm: "Tạ gia nhị gia, Tạ Bá Nguyên đến."

Ánh mắt Hoàng đế sắc bén nhìn về phía Đường Thư Nghi và Đường Quốc Công, bọn họ thông đồng với Tạ gia từ khi nào?

Giờ khắc này, nhân tố bạo ngược trong lòng y bắt đầu khuấy động. Không phải chỉ là giết một người thôi sao? Là quân vương của một nước, chẳng lẽ giết một người còn phải nghe ý kiến của người khác, còn phải xem sắc mặt của người khác sao?

"Hoàng thượng." Giọng nói của Tiêu Khang Thịnh lại vang lên, Hoàng đế hồi thần, sau đó nói: "Mời vào đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play