Ngày hôm sau, Đồng phu nhân và Đồng lão phu nhân dẫn theo Thường Tịnh. Nhìn thấy Đường Thư Nghi, Thường Tịnh cúi sâu người hành lễ với nàng: "Cảm tạ ân cứu mạng của phu nhân."
Nếu không phải người của phủ Vĩnh Ninh hầu bảo hắn chạy trốn, hắn cũng sẽ không để tâm tới, trốn đi trước khi người của Ngô gia đến giết hắn, càng đừng nói đến chuyện tìm được người nhà hiện tại.
"Đây cũng là tạo hoá của ngươi." Đường Thư Nghi nói. Nàng cũng không ngờ tới, nhân sinh của vị Thường Tịnh này lại kịch tính đến như vậy.
"Dù sao vẫn phải cảm ơn." Đồng lão phu nhân cũng hành lễ với Đường Thư Nghi.
Đường Thư Nghi vội vàng đỡ lên, sau đó tự tay dìu bà ấy vào phòng. Sau khi ngồi xuống, Đồng lão phu nhân dùng khăn tay lau nước mắt, nói: "Ta cho rằng cả đời này chỉ sau khi chết đi mới có thể gặp mặt nhà Nhị nhi tử của ta, không nghĩ tới tôn tử của ta vẫn còn trên thế gian."
Đường Thư Nghi nhẹ giọng khuyên: "Cho nên nói vẫn là phúc phần của ngài, bây giờ tôn tử quay lại, cũng là việc vui biết bao!"
Đồng lão phu nhân nghe nàng nói vậy khuôn mặt mang theo nụ cười: "Hầu phu nhân là người lương thiện, đại phúc khí của ngươi còn ở phía sau."
Đường Thư Nghi mỉm cười đáp: "Vậy ta mượn lời tốt lành của ngài."
"Làm người vẫn nên làm chuyện thiện, nếu không sẽ bị báo ứng." Đồng lão phu nhân nói, trong giọng điệu mang theo thù hận.
Đường Thư Nghi biết bà ấy đang nói đến Ngô gia, nhưng nàng không muốn dính líu đến ân oán giữa hai người họ, cho nên không tiếp lời bà ấy.
Lúc này Đồng lão phu nhân lại nói: "Hầu phu nhân, làm sao ngươi có thể nhịn được cách hành sự kia của Ngô gia?"
Tiêu Ngọc Thần và Ngô Tĩnh Vân từ hôn, tin tức truyền ra bên ngoài là hai người họ bát tự không hợp. Nhưng hầu như mọi người đều biết, đó chỉ là một cái cớ mà thôi. Bát tự không hợp, nhà nào định hôn mà không xem bát tự? Lúc định thân bát tự hợp, tại sao về sau lại không hợp?
Nhưng lúc sau cả hai nhà đều không truyền ra chút tin tức không tốt nào, chuyện cứ thế trôi qua. Nhưng mà, sau khi Tiêu Ngọc Thần từ hôn, có không ít gia đình muốn cô nương nhà mình thay thế vị trí của Ngô Tĩnh Vân, mà Ngô Tĩnh Vân lại không ai thèm hỏi.
Không còn cách nào khác, đây là sự khác biệt giữa nam nữ thời cổ đại. Đây cũng là lý do tại sao, biểu ca của Ngô Tĩnh Vân Trương ngũ công tử muốn từ hôn với đại cô nương Triệu gia, Triệu gia liền lan truyền chuyện giữa hai người bọn họ.
Từ hôn không phải do cô nương nhà họ sai mà vì gặp phải tra nam.
Người Đồng gia đương nhiên không tin lời đồn bát tự không hợp trước đó, chỉ là chuyện khiến bọn họ không nghĩ tới chính là, hai người từ hôn lại gây ra chuyện lớn như vậy. Chỉ là bọn họ rất khó hiểu, Vĩnh Ninh Hầu phu nhân sao có thể nhịn được chuyện lớn như vậy, nàng không giống một người sẽ chịu thiệt!
Cho nên Đồng lão phu nhân mới hỏi ra câu đó, bà ấy thật sự không thể nuốt trôi cơn tức đó! Người Ngô gia bắt nạt người quá đáng, thiết kế tôn tử của bà ấy, còn muốn mạng của tôn tử bà ấy.
"Lão phu nhân," Đường Thư Nghi thở dài nói: "Cơn tức của ta, nào quan trọng bằng mạng người!"
Đồng lão phu nhân khó hiểu, "Sao lại nói như vậy?"
"Có lẽ ngài đã biết chuyện xảy ra ngày hôm đó, ngài nói, nếu chuyện này truyền ra ngoài, toàn bộ nữ quyến của Ngô gia đều bị liên lụy, nói không chừng thật sự sẽ hại đến tính mạng của vài người vô tội." Đường Thư Nghi nói.
"Cái này....." Đồng lão phu nhân nhất thời không biết nên nói gì.
Bà ấy sống đến tuổi này, tất nhiên biết lời nói của Đường Thư Nghi không phải là là nhảm nhí, thậm chí còn nghiêm trọng hơn. Bà ấy thật sự nghĩ đến chuyện nói chuyện này ra ngoài, hôm nay đến đây nghĩ muốn trao đổi tin tức với Đường Thư Nghi, dù sao chuyện này cũng liên quan đến Tiêu Ngọc Thần.
Nhưng bây giờ bà ấy không biết nên làm như thế nào, bà ấy là người tin Phật, bà ấy sợ chính mình tạo ra tội nghiệp. Nhưng nếu bà ấy không nói ra ngoài, để người Ngô gia nhận được bài học, bà ấy nuốt không trôi cục tức này!
Lúc này, Đồng đại phu nhân nói: "Hầu phu nhân giống mẫu thân ta, đều mang tâm thiện. Nếu không quan tâm đ ến những nữ quyến vô tội của Ngô gia kia, chúng ta đã sớm truyền chuyện này ra ngoài. Chỉ là..."
Đồng đại phu nhân nhìn Đồng lão phu nhân nói: "Muốn dạy người Ngô gia một bài học, có rất nhiều phương pháp."
Đồng lão phu nhân mím môi, không lên tiếng.
Đường Thư Nghi cầm chén lên hạ mắt xuống uống trà, mắt điếc tai ngơ giữa lời nói giữa mẹ chồng nàng dâu. Rõ ràng, mặc dù hôm qua người ghi tên trong thiếp là Đồng đại phu nhân, nhưng người thật sự muốn nói chuyện với nàng lại là Đồng lão phu nhân. Không thấy vừa rồi Đồng đại phu nhân vẫn luôn không nói chuyện sao?
Thật ra suy nghĩ một chút liền hiểu được, phụ mẫu của Thường Tịnh là thân nhi tử nhi tức của Đồng lão phu nhân, Thường Tịnh là thân tôn tử, người một nhà chết cũng đã chết, mất cũng đã mất, bây giờ đã tìm được Thường Tịnh, trở thành m3nh căn tử của Đồng lão phu nhân. Lúc trước hắn phải chịu phải oan ức gì, Đồng lão phu nhân nhất định muốn báo thù cho hắn.
Nhưng Đồng đại phu nhân thì khác, ban đầu có thể có chút cảm tình với phụ mẫu của Thường Tịnh, nhưng người đã mất nhiều năm, tình cảm đã phai nhạt từ lâu. Bây giờ nàng ấy càng suy nghĩ đến hài tử của mình, và quan lộ của phu quân nàng ấy Đồng đại nhân.
Đúng là, nếu bọn họ truyền chuyện này ra ngoài, Ngô gia nhất định chịu phải đả kích không nhỏ, nhưng cũng sẽ có người cảm thấy, người Đồng gia ra tay quá tàn nhẫn, dù sao cũng có nhiều nữ quyến vô tội của Ngô gia bị liên lụy. Chuyện này có thể sẽ ảnh hưởng đến việc gả cưới của hài tử nhà nàng ấy.
278
Hôn nhân cổ đại, mặc dù đều là lệnh của phụ mẫu, lời của bà mối, nhưng gia đình yêu thương hài tử đều là cẩn thận tìm hiểu tình hình của đối phương, có một chút không tốt trong lòng liền đắn đo. Suy cho cùng, thành hôn chính là chuyện cả đời.
Đây cũng là một trong những lý do khiến người xưa rất coi trọng danh tiếng, trong một gia tộc, danh tiếng của một người không tốt có thể ảnh hưởng toàn bộ người trong gia tộc.
"Như vậy quá tiện nghi bọn họ." Đồng lão phu nhân nói.
Về vấn đề này, Đường Thư Nghi vẫn mỉm cười không lên tiếng. Cho dù Đồng gia có trả đũa Ngô gia như thế nào cũng không liên quan gì đến nàng, nàng giữ vững lợi ích của mình là được rồi.
Đồng đại phu nhân lại ở bên thuyết phục thêm vài câu, nói cái gì đắn đo đến thanh danh những nữ quyến vô tội của Ngô gia, cũng là một loại tích đức cho Thường Tịnh. Bây giờ Thường Tịnh là m3nh căn tử của Đồng lão phu nhân, vừa nhắc đến hắn, Đồng lão phu nhân sẽ không nhắc đến chuyện truyền chuyện kia ra ngoài nữa.
Lại ngồi một lúc, bọn họ chuẩn bị cáo từ. Đường Thư Nghi đứng dậy tiễn bọn họ, lúc rời đi, nàng còn mỉm cười nói với Đồng đại phu nhân: "Hai ngày nữa ta hẹn đại tẩu nhị tẩu ta, cùng Nam Lăng bá phu nhân cùng du hồ đánh mã điếu, phu nhân có muốn đi cùng không?"
Đồng đại phu nhân trên mặt treo nụ cười, "Ta cảm thấy khá tốt, đến lúc đó gọi ta nữa."
Khóe môi Đường Thư Nghi khẽ nhếch lên, "Nhất định."
Phu nhân ngoại giao, cho dù là cổ đại hay hiện đại đều rất cần thiết, cũng là một loại giao thoa thiệt thực. Cho nên, những vị phu nhân này chỉ cần là yến hội thích hợp, cơ bản đều sẽ tham gia.
Suy nghĩ của Đường Thư Nghi là, hội quán của nàng sẽ trở thành một trong những địa điểm chính tổ chức các cuộc gặp mặt của các phu nhân thế gia đại tộc.
Tiễn ba người Đồng gia xong, về Thế An Uyển, Tề Nhị và Nghiêm Ngũ đã chờ sẵn, trong tay cả hai đều cầm "bài tập".
Đường Thư Nghi dẫn bọn họ đến thư phòng, cẩn thận xem kỹ bản quy tắc do hai người họ viết, sau đó khẳng định công sức của hai người, cũng chỉ ra khuyết điểm, bảo hai người sửa luôn tại chỗ. Đợi hai người sửa xong, liền bảo bọn họ dựa theo quy tắc mà làm.
Đợi bọn họ rời đi, nàng bắt đầu chú thích sách cho Thất hoàng tử Lý Cảnh Tập. Bây giờ, hai người gần như ba ngày liên lạc một lần. Trong thư mà Lý Cảnh Tập gửi đến có hỏi về những kiến thức không hiểu, cũng có sự nghi hoặc trong lòng, còn có quan điểm về mọi chuyện trong cung.
Đường Thư Nghi trả lời từng chuyện một. Theo nàng thấy, vị Thất hoàng tử này đủ thông minh, tâm tính không tồi, thứ còn thiếu bây giờ chính là cơ hội.
Công việc của Tề Nhị và Nghiêm Ngũ cũng diễn ra rất thuận lợi. Việc đào tạo bố trí nhân công hoàn toàn khác với thời cổ đại, nhân công ở đây hoàn toàn không cần phải tuyển dụng, trực tiếp chọn ra từ trong nhà, nếu không đủ lại ra bên ngoài mua là được.
Còn về mặt bồi dưỡng, trong mỗi phủ đều có quản sự và mà ma chuyên môn dạy quy tắc, bồi dưỡng nhân công cho hội quán, chỉ cần thêm một chút nội dung vào trong quy tắc bình thường là được.
Chuyện nói thì đơn giản, nhưng khi bắt tay vào làm vẫn phải tốn thời gian, Tề Nhị và Nghiêm Ngũ bận rộn hơn mười ngày mới hoàn thành công việc.
Đường Thư Nghi tất nhiên lại khen ngợi một hồi. Đồng thời nói với bọn họ: "Mấy ngày nữa ta hẹn vài người đến hội quán đánh mã điếu, hai người sắp xếp một chút. Mặc dù những vị phu nhân này, các ngươi đều quen biết, nhưng vẫn cần phải thật tâm đối đãi. Đây là đợt khách đầu tiên của hội quán chúng ta."
Tề Nhị và Nghiêm Ngũ đều nghiêm túc gật đầu.
Qua vài ngày, hẹn người xong, Đường Thư Nghi lập danh sách nhân sự ra, bảo Tề Nhị và Nghiêm Ngũ về nhà hỏi tổ mẫu và lão nương của mình, những phu nhân này có kiêng gì. Người cùng một vòng, những chuyện bên ngoài cơ bản đều biết.
Đợi hai người nắm rõ mọi chuyện xong, nàng lại nói các hoạt động trong ngày hôm đó. Nói là đánh mã điếu, nhưng không thể chỉ có đánh mã điếu. Đường Thư Nghi muốn những vị phu nhân này biết, hội quán của nàng có thể đãi khách, có thể du chơi hội họp, còn có thể hưởng lạc.
Đến hôm đó, trời trong lạnh nóng phù hợp, Đường Thư Nghi chọn ra một bộ y phục không quá trang trọng, nhưng vô cùng bắt mắt. Chọn cho Tiêu Ngọc Châu một bộ váy cùng màu với y phục của nàng. Mẫu nữ hai người ăn mặc xong đứng cùng nhau, Thuý Vân Thuý Trúc luôn miệng khen quá xinh đẹp.
Nữ tử không ai không yêu cái đẹp, mẫu nữ hai người vui vẻ ra ngoài, đến cửa phủ Đường Quốc Tông hội họp với Đường đại phu nhân và Đường nhị phu nhân. Đường An Lạc nhìn thấy y phục của bọn họ, lập tức nói với Đường nhị phu nhân muốn có một bộ như vậy.
Sau khi lên xe ngựa, Đường An Lạc và Tiêu Ngọc Châu ghé đầu với nhau ríu ra ríu rít nói chuyện.
Xe ngựa di chuyển một lúc liền đến Hồ Quang Tạ. Đoàn người xuống xe, thấy Nam Lăng bá phu nhân và mấy vị phu nhân khác cũng đã đến. Đường Thư Nghi mỉm cười, dẫn mọi người vào bên trong, các vị phu nhân lần đầu tiên đến đây, đều bị phong cảnh bên trong thu hút, đồng thời khen ngợi Đường Thư Nghi rất biết cách trang trí.
"Ta nào có loại bản lĩnh này," Đường Thư Nghi mỉm cười nói: "Trạch tử này trước kia là của Tiêu Dao Vương, Gia Thư thái phi nghe ta nói muốn làm hội quán, cảm thấy thú vị cũng thêm chút náo nhiệt."
"Nói như vậy, ở đây còn có phần của Gia Thư thái phi?" Hướng đại tướng quân phu nhân hỏi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT