275

Nghiêm Ngũ ngồi thụp xuống ghế bên cạnh Tiêu Ngọc Minh, thở dài một tiếng: "Nương ta nói, hai người các ngươi đều tiến bộ, nếu như ta không tiến bộ, chắc chắn sẽ bị các ngươi ném xa."

Tiêu Ngọc Minh liếc nhìn hai người bọn họ, "Đọc sách bây giờ khác với lúc đọc sách ở thư viện, trước đây đọc sách một cách mù quáng, nhưng bây giờ đọc sách có quy tắc có mục đích, liền không giống nữa."

Tề Nhị và Nghiêm Ngũ đều gật đầu đồng ý, hai người tự nhiên tìm một chỗ trong phòng của Tiêu Ngọc Minh, cùng nhau làm "bài tập".

Buổi chiều Nghiêm Ngũ trở về nhà, Nam Lăng bá phu nhân hỏi hắn hôm nay đã làm gì. Nghiêm Ngũ cẩn thận giải thích, sau đó lấy "bài tập" ra cho nàng ấy xem.

Nam Lăng bá phu nhân cầm lấy cẩn thận nhìn xem, càng nhìn nụ cười trên mặt càng lớn, đọc xong nàng ấy nói: "Ta đã nói Hầu phu nhân rất biết cách dạy hài tử, con xem con viết hay đến thế nào. Ngày mai ta qua phủ cảm ơn Hầu phu nhân."

Nói rồi nàng ấy bảo nha hoàn thiếp thân gửi bái thiếp đến phủ Vĩnh Ninh hầu, nói ngày mai qua đó. Sau đó nàng ấy lại nói với Nghiêm Ngũ: "Con đi theo Hầu phu nhân học tập cho tốt, học tốt rồi, nương sẽ để sản nghiệp trong nhà cho con quản lý."

Nàng cũng không phải vì sợ Nghiêm Ngũ phá huỷ sản nghiệp trong nhà mới bảo hắn đến chỗ Đường Thư Nghi thử trước. Mà bởi vì những ngày gần đây chính mắt nhìn thấy Tề Nhị đã trưởng thành hơn rất nhiều, nàng ấy cảm thấy nếu là mình, tuyệt đối không thể dạy một hài tử bướng bỉnh thành dáng vẻ như vậy.

Nhìn xem, nhi tử nàng ấy mới vừa mới đi được nửa ngày đã có tiến bộ lớn như vậy.

Ngày hôm sau, nàng ấy mang một đống quà đến phủ Vĩnh Ninh hầu. Thấy Đường Thư Nghi liền cảm kích một hồi, Đường Thư Nghi mỉm cười nói: "Một con cừu là thả, hai con cừu cũng là chăn, vậy ta liền chăn thêm một con cừu nữa."

Nam Lăng bá phu nhân vỗ vỗ tay, cười nói: "Nếu con cừu nhà ta không nghe lời, đánh mắng tuỳ muội."

Đường Thư Nghi mỉm cười đáp lại, nhưng làm sao có thể thật sự đánh mắng. Nhưng nàng có một cách khiến hùng hài tử nghe lời.

Hai người tán gẫu một lúc, Nam Lăng bá phu nhân đột nhiên đến gần Đường Thư Nghi, nhỏ giọng nói: "Có chuyện muội hẳn là chưa từng nghe qua."

Đường Thư Nghi vừa nghe liền biết là tin đồn, nàng cũng đến gần Nam Lăng bá phu nhân hơn một chút rồi hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

"Muội biết Đồng gia đúng không?" Nam Lăng bá phu nhân hỏi.

Đường Thư Nghi suy nghĩ một lúc rồi nói: "Quan Văn Điện đại học sĩ Đồng đại nhân?"

Nam Lăng phu nhân gật gật đầu, sau đó nói: "Vị Đồng đại nhân này có một vị huynh đệ ruột thịt, Đồng nhị lão gia, hơn mười năm trước mưu tính ngoại phóng, trên đường nhậm chức gặp phải bọn cướp, người một nhà đều chết hết. Chuyện này có lẽ muội nghe rồi đi."

Đường Thư Nghi ừm một tiếng, nàng không biết tiền thân đã nghe nói qua hay không, nhưng chuyện này không quan trọng, nàng hỏi: "Sau đó thì sao?"

"Bởi vì chuyện này, lão Đồng đại nhân liền ngã bệnh không dậy nổi, suýt nữa không qua khỏi." Nam Lăng bá phu nhân nói: "Ai biết mấy ngày trước, bọn họ tìm được nhi tử của vị Đồng nhị lão gia này."

Đường Thư Nghi gật đầu: "Sau đó thì sao?"

"Muội có biết nhi tử của vị Đồng lão nhị gia này, những năm qua đã sống ở đâu không?" Nam Lăng bá không đợi Đường Thư Nghi trả lời, trực tiếp đưa ra câu trả lời: "Sống ở Sùng Quang tự, trở thành một tiểu hoà thượng. Đây cũng thật là, vị lão phu nhân Đồng gia kia cách một khoảng thời gian sẽ đến Sùng Quang tự dâng hương, nhiều năm như vậy, tại sao lại không phát hiện ra tôn tử của mình cũng ở trong chùa chứ?"

Mà khi Đường Thư Nghi nghe thấy ba chữ tiểu hoà thượng, trong đầu hiện ra một người --- Thường Tịnh.

Sẽ không trùng hợp như vậy chứ?

Đường Thư Nghi trong lòng đang nghĩ sẽ không trùng hợp như vậy chứ, liền nghe Nam Lăng bá phu nhân nói: "Hài tử tìm thấy cũng không có gì kỳ lạ nhiều, nhưng hài tử kia vừa trở về, liền nói người Ngô gia muốn giết hắn, chính là Ngô gia mà Ngọc Thần nhà muội đã từng định thân kia."

Đường Thư Nghi: "..."

Thật sự trùng hợp như vậy!

"May mà Ngọc Thần nhà muội đã từ hôn với tiểu nha đầu Ngô gia kia, Ngô gia kia đúng là cũng không phải gia đình gì tốt." Nam Lăng bá phu nhân lại nói.

Đường Thư Nghi nghe ra trong lời của nàng ấy còn có ý khác, hỏi: "Ngô gia có chuyện gì mới sao?"

Nam Lăng bá phu nhân nhấp một ngụm trà nói: "Không phải Ngọc Thần nhà muội từ hôn với Ngô nhị tiểu thư kia sao?"

Đường Thư Nghi: "Ừm ừm."

"Tại sao lại từ hôn? Đừng nói với ta là bát tự không hợp.” Nam Lăng bá phu nhân đột nhiên nói.

Đường Thư Nghi mỉm cười không nói gì, Nam Lăng Bá phu nhân biết bên trong hẳn là có chuyện gì đó không thể nói, liền không hỏi lại, mà nói tiếp: "Ngộ nhị tiểu thư kia sau khi từ hôn với Ngọc Thần nhà muội, không lâu sau liền câu lấy biểu ca của nàng ta Trương ngũ công tử. Bây giờ Trương ngũ công tử làm ầm ĩ muốn từ hôn với đại cô nương Triệu gia. Muội nói đây không phải tai vạ người khác sao?"

Đường Thư Nghi cầm chén trà lên nhấp một ngụm, thứ tình tình ái ái ở trần tục này, thật sự rất biết trêu đùa người. Người sáng suốt có trái tim kiên định sẽ không bị nó lay chuyển, nhưng những người tâm trí không tỉnh táo thì rất dễ sa vào trong.

Cần gì chứ?

"Làm sao tỷ biết chuyện này?" Đường Thư Nghi hỏi Nam Lăng bá phu nhân.

Nam Lăng bá phu nhân: "Trương ngũ công tử muốn từ hôn với Triệu đại tiểu thư, Triệu gia kia cũng không phải người sẽ chịu thiệt, không thể vô duyên vô cớ để danh tiếng cô nương nhà mình bị nhúng chàm, liền nói chuyện giữa Ngô nhị tiểu thư và Trương ngũ công tử ra. Chuyện này rất nhiều người ở Thương Kinh đều biết, muội bận rộn cả ngày, có lẽ không để ý đến."

Đường Thư Nghi gật đầu: "Quả thật không để ý, sau này có chuyện gì mới tỷ nói với ta."

Loại chuyện nghe bát quái này, đã là nữ nhân ai cũng thích nghe.

276

Nam Lăng bá phu nhân tất nhiên đồng ý, Đường Thư Nghi lại nói với nàng ấy: "Hội quán đã trang trí xong, có thời gian hẹn thêm đại tẩu và nhị tẩu của ta đến, chúng ta cùng đến hội quán đánh mã điếu."

Nam Lăng bá phu nhân lập tức nói được, đồng thời nói: "Ta gọi thêm vài người quen, đến lúc đó mở thêm hai bàn."

Nàng ấy làm như vậy tất nhiên là vì muốn kéo khách đến hội quán, Đường Thư Nghi hiểu được, mỉm cười nói: "Vậy ta cảm ơn tỷ trước."

Nam Lăng bá phu nhân xua tay nói không cần, hai người tán gẫu một lúc, Nam Lăng bá phu nhân rời đi. Nàng ấy vừa rời đi không lâu, Triệu quản gia gửi một thiếp thư đến, Đường Thư Nghi mở ra nhìn, phần ký tên là Đồng gia đại phu nhân, nói ngày mai đến bái phỏng.

Vừa nghe tin đồn của bọn họ xong, ngày mai liền có thể gặp mặt. Đường Thư Nghi đại khái đoán được người Đồng gia đến đây để làm gì, chẳng qua vẫn là chuyện ở Sùng Quang tự mà thôi.

"Trả lời bọn họ, ngày mai ta dọn tháp nghênh đón." Đường Thư Nghi nói.

Triệu quản gia đáp lời rồi rời đi, Đường Thư Nghi nói với Thuý Trúc Thuý Vân: "Ngô Quốc Lương làm sao cũng không nghĩ tới, một tiểu hoà thượng không nổi bật thế mà lại là điệt tử của nhị phẩm đại viên. Cho nên nói, một hài tử không được dạy dỗ tốt, có thể huỷ tiền đồ của cả một gia đình."

Còn không phải huỷ tiền đồ của cả một gia đình sao. Ngô gia chỉ có mình Ngô Quốc Lương làm quan, chuyện lúc trước khiến hắn không thể thăng quan, lần này có khi chức quan còn không giữ được!

Chuyện này không liên quan gì đến nàng, chuyện Đường Thư Nghi lo lắng chính là, Ngô Tĩnh Vân chó cùng dứt dậu. Nếu Ngô Quốc Lương mất đi quan vị, Ngô Tĩnh Vân thành nữ nhi của một thường dân, cho dù Trương lão phu nhân có thương nàng ta thế nào đi nữa, cũng không thể danh chính ngôn thuận gả nàng ta cho Trương ngũ công tử.

Cho nên, Ngô Tĩnh Vân nhất định phải giữ lại chức quan cho Ngô Quốc Lương? Giữ thế nào? Sợ là Ngô Tĩnh Vân dùng bí mật của phủ Vĩnh Ninh hầu, trao đổi lợi ích với người khác.

Ngô Tĩnh Vân là người trùng sinh, chuyện khác Đường Thư Nghi không biết nàng ta có biết hay không, nhưng nàng ta chắc chắn biết, thê tử trước đây của lão Hầu gia chưa chết, hơn nữa còn một tôn tử rất có tiền đồ. Nếu có người lợi dụng hắn để chống lại Hầu phủ, chắc chắn sẽ gây ra rắc rối.

Nghĩ xong, nàng lại gọi Triệu quản gia tới, phân phó: "Ngươi đi kiểm tra xem bên người Phương đại nho có học tử nào họ Tiêu hay không."

Triệu quản gia sửng sốt, "Là lão Hầu gia lúc trước..."

Đường Thư Nghi gật đầu: "Ta chỉ là nghe qua, ngươi đi điều tra trước, nếu như có một người như vậy, không được làm ầm lên."

Triệu quản gia vội vàng gật đầu, sau đó muốn nói lại thôi, nếu như là người của thê tử lúc trước của lão Hầu gia, thật sự là một chuyện phiền phức.

Đường Thư Nghi biết hắn đang nghĩ gì, xua tay nói: "Không sao, ta có sắp xếp."

Triệu quản gia nghe vậy trong lòng mới an tâm hơn một chút, vội vàng đi ra ngoài điều tra. Hắn trước giờ làm việc hiệu suất cao, chuyện này cũng không khó điều tra, trước bữa tối liền có kết quả.

Hắn hồi báo với Đường Thư Nghi: "Hai ba tháng trước, một vị học tử họ Tiêu cầm theo một phong thư đến tìm Phương đại nho. Phương đại nho kiểm tra học vấn của hắn xong, liền vô cùng yêu thích, cho nên mới tiến cử hắn vào Thượng Lâm thư viện, đích thân dạy hắn. Học tử này tên là Tiêu Dịch Nguyên, đi theo hắn còn có một vị đường đệ tên là Tiêu Dịch Sinh. Nghe nói, hai người này đến từ phía Nam Cương."

Đường Thư Nghi ừm một tiếng: "Chẳng trách vẫn luôn không tìm được, Nam Cương xa như vậy, sao có thể tìm được!"

Triệu quản gia vẻ mặt mang theo thổn thức gật đầu.

"Âm thầm quan sát trước," Đường Thư Nghi nói: "Nếu như đã là con cháu của lão Hầu gia, chúng ta cũng không thể đối xử tệ, nhưng trước tiên phải tìm hiểu tính cách của hắn đã."

"Vâng, hẳn nên như vậy." Triệu quản gia tất nhiên một lòng đều hướng về đám người Đường Thư Nghi.

"Cảnh giác một chút, đừng để bị phát hiện." Đường Thư Nghi lại nói.

Nếu đã là nam chính trong sách, cho dù không có hào quang thì cũng là một nhân vật không đơn giản, nói không chừng một chút manh mối cũng bị phát hiện.

"Phu nhân yên tâm, ta phái người lúc trước đã từng làm trinh sát trong quân đội đi tra." Triệu quản gia nói.

Đường Thư Nghi mỉm cười, đây là chuyện tốt, lính trinh sát thời cổ đại! Có lẽ sẽ không xảy ra chuyện. Nhưng nàng vẫn dặn dò phải cẩn thận.

Triệu quản gia nhận được lệnh đi ra ngoài, Tiêu Ngọc Châu ngồi bên cạnh Đường Thư Nghi khó hiểu hỏi: "Sao người không trực tiếp nhận hắn? Đến lúc đó cho bọn họ một chút tiền tài là được rồi."

"Không đơn giản như vậy." Đường Thư Nghi nhẹ nhàng giải thích với con bé: "Vị Tiêu Dịch Nguyên này, có thể được Phương đại nho coi trọng đích thân chỉ dạy, tất nhiên có chỗ hơn người, về sau rất có khả năng vào triều làm quan. Nếu như phẩm hạnh tốt, như vậy dễ nói, đều là người một chi, cho tiền cho quan hệ cũng chẳng sao. Nhưng phẩm hạnh hắn không tốt thì sao? Nói không chừng bị người khác lợi dụng, đối địch với chúng ta."

"Nương muốn kiểm tra phẩm hạnh của hắn?" Tiêu Ngọc Châu hỏi.

Đường Thư Nghi gật đầu: "Mọi chuyện đều phải cẩn thận."

Trong sách, Tiêu Dịch Nguyên dưới mọi loại điều kiện và hỗ trợ mà giành được kế thừa tước vị phủ Vĩnh Ninh hầu. Hắn là nam chính trong sách, mọi chuyện hắn làm tất nhiên đều hợp tình hợp lý, nhưng bọn họ là người bị cướp mất tước vị, tất nhiên không nghĩ như vậy.

Mà bây giờ tình huống đã rất khác so với trong sách, ai biết được Tiêu Dịch Nguyên có tiếp tục làm ra những chuyện trong sách hay không?

Nhân tính có đôi khi đứng trước lợi ích không chịu nổi một kích.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play