257

Đường Thư Nghi và Tiêu Ngọc Châu ngồi xe ngựa đi về nhà, nàng hiện tại không còn rối rắm tại sao Thái phi lại đối xử tốt với bọn họ như vậy, nếu như Thái phi không có ác ý với bọn họ thì có thể tiếp tục qua lại. Về phần nguyên nhân vì sao Thái phi đột nhiên đối tốt với bọn họ, sớm muộn gì cũng sẽ có đáp án, nàng cũng không vội.

Phủ Quốc Công

Trong thư phòng, Đường Thư Bạch đang chơi cờ với Tề Lương Sinh, hai người vừa chơi cờ vừa bàn chuyện trong triều. Đường Thư Bạch nói: "Phụ thân ta đã từ chức hai lần, nhưng Hoàng thượng không chấp thuận, lần thứ ba có lẽ sẽ phê duyệt."

Tề Lương Sinh đặt một quân cờ lên bàn cờ, "Sau khi Đường Công gia về hưu, Hoàng thượng có lẽ sẽ thăng quan cho huynh đệ các ngươi, biểu thị hậu đãi với lão thần."

Vị Hoàng đế này của bọn họ lúc nào cũng muốn giữ vững thể diện.

Đường Thư Bạch ngước mắt lên liếc nhìn hắn: "Cho dù có thăng quan cũng không bằng ngươi được, ngươi sắp vào nội các rồi."

Tề Lương Sinh lại đặt cờ xuống,"Vào nội các cũng không phải một bước lên trời, còn xa lắm."

Hai người quen nhau từ nhỏ, có nhiều chuyện hắn sẽ không giấu Đường Thư Bạch, ví dụ như lý tưởng của hắn là thủ phụ. Bước vào nội các, chẳng qua chỉ là gần thủ phụ hơn một chút mà thôi.

Đường Thư Bạch hiểu ý của hắn, nói: "Dù sao cũng muốn chúc mừng ngươi."

Nói rồi, hắn cầm chén trà trong tay lên vừa uống vừa nói: "Không đánh nữa, dù sao cũng thua."

Tề Lương Sinh ném quân cờ trong tay vào hộp cờ, cụp mắt suy nghĩ một lúc, sau đó hắn nhìn Đường Thư Bạch nhưng không lên tiếng. Đường Thư Bạch bị hắn nhìn đến dựng tóc gáy, nói: "Ngươi nhìn ta làm gì? Có gì thì cứ nói."

Tề Lương Sinh điều chỉnh tư thế, lại duỗi thẳng quần áo trên người, làm cho mình trông rắn rỏi uy nghiêm hơn, sau đó nói: "Ngươi thấy ta thế nào?"

Đường Thư Bạch bị hắn hỏi đến ngơ ngác, "Cái gì... Cái gì mà thế nào?"

Tề Lương Sinh: "Ta thế nào?"

Đường Thư Bạch vẫn còn ngơ ngác, "Ngươi rất giỏi, sao đột nhiên lại hỏi cái này?"

Tề Lương Sinh siết chặt hai tay thành nắm đấm, im lặng hít một hơi rồi nói: "Vậy ngươi thấy ta có thể làm con rể nhà ngươi không?"

Đường Thư Bạch bị hắn hỏi đến sững sờ, sau đó vẻ mặt tức giận: "Tề Lương Sinh, ngươi mỗi ngày không soi gương à, ngươi biết ngươi bao lớn rồi không? Muốn đánh chủ ý vào cô nương của phủ Đường Công ta, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ."

Nói xong, hắn vẫn còn vô cùng tức giận, giơ tay chỉ vào Tề Lương Sinh nói: "Ngươi... Ngươi thích ai? An Nhiên hay An Lạc? Tề Lương Sinh, ngươi có thấy xấu hổ hay không, bọn nhỏ còn nhỏ tuổi hơn Tề Nhị nhà ngươi."

Tề Lương Sinh không ngờ tới, Đường Thư Bạch lại hiểu lầm mình đánh chủ nghĩa lên người Đường An Nhiên và Đường An Lạc, hắn dở khóc dở cười nói: "Trong lòng ngươi ta là người như vậy?"

"Vậy ngươi có ý gì?" Đường Thư Bạch hỏi.

Nghe thấy Tề Lương Sinh không phải đánh chủ ý lên Đường An Nhiên và Đường An Lạc, cơn tức giận trong lòng Đường Thư Bạch cũng bớt đi một chút, hắn cầm chén trà lên môi uống một ngụm, muốn bình ổn cơn giận trong lòng, lúc này lại nghe Tề Lương Sinh nói: "Ta... Ta tâm duyệt Thư Nghi, ta muốn lấy Thư Nghi làm thê."

Phụt....

Đường Thư Bạch phun ra một ngụm trà, tình cờ phun lên toàn thân Tề Lương Sinh. Hắn đứng dậy, chỉ vào Đường Thư Bạch: "Ngươi... Ngươi...."

Hôm nay hạ triều về nhà, hắn chuyên môn chỉnh trang lại, thay đổi bộ y phục mà hắn cho là thể hiện được khí chất của mình tốt nhất rồi mới đến phủ Đường Công, bây giờ coi như xong.

Còn Đường Thư Bạch giơ tay đật bàn cờ, miệng còn nói: "Tề Tuần Chi, ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không?"

Tề Lương Sinh dùng tay áo lau mặt, lại phủi phủi quần áo, sau đó ngồi xuống nói: "Ta tự nhiên biết, ta cũng đã suy sâu nghĩ kỹ."

Đường Thư Bạch ngừng ho, thở phào nhẹ nhõm nói: "Ngươi suy sâu nghĩ kỹ như thế nào?"

"Thư Bạch, ta thật lòng tâm duyệt Thư Nghi, nếu nàng gả cho ta, ta nhất định coi nàng như bảo ngọc, không để nàng phải chịu một chút oan ức nào." Vẻ mặt Tề Lương Sinh tràn đầy khẩn thiết mà trước kia chưa từng có, hắn lại nói:

"Bây giờ nàng một mình mang ba hài tử, mà Ngọc Thần Ngọc Minh đều không làm người ta yên lòng được, cay đắng trong đó ngươi chắc biết rõ hơn ta. Nếu nàng gả cho ta, ta nhất định sẽ coi ba hài tử của nàng như thân tử, làm hậu thuẫn cho bọn họ, vì bọn họ mưu hoa tiền đồ, nàng cũng không cần lao lực như bây giờ."

"Cái này...."

Đường Thư Bạch không biết nên nói gì, sau khi Tiêu Hoài chết, hắn và Đường Quốc Công cũng thường xuyên lo lắng đến mẫu tử bốn người Đường Thư Nghi, nhìn Đường Thư Nghi vì ba hài tử mà lao lực, bọn họ cũng vô cùng đau lòng. Nếu như có nam nhân chia sẻ gánh nặng với nàng, cũng là chuyện không tồi, nhưng....

"Thư Bạch," Tề Lương Sinh thấy hắn do dự, lại nói: "Ngươi có phải cảm thấy thân phận của Thư Nghi không bình thường, tái giá sẽ gặp không ít trở ngại?"

Đường Thư Bạch không lên tiếng, Tề Lương Sinh nói tiếp: "Ta sẽ giải quyết mọi chuyện."

"Chuyện này.... Chuyện này quá lớn, ta không làm chủ được, quan trọng vẫn phải xem ý tứ của Thư Nghi.” Đường Thư Bạch bây giờ tâm rối như tơ vò.

"Vậy ngươi hỏi nàng ấy giúp ta, hỏi nàng ấy có nguyện ý... nguyện ý gả cho ta hay không.” Khi Tề Lương Sinh nói lời này, trong lòng rất thấp thỏm, lo sợ Đường Thư Nghi không đồng ý.

"Ngươi trở về trước đi." Đường Thư Bạch bắt đầu đuổi người, lúc này hắn nhìn Tề Lương Sinh liền thấy bực mình.

"Được." Tề Lương Sinh đứng dậy, sau đó chắp tay thi lễ với Đường Thư Bạch: "Thư Bạch, ngươi phải giúp ta."

Đường Thư Bạch xua tay, bảo hắn mau rời đi. Tề Lương Sinh chỉ có thể xoay người rời đi. Đường Thư Bạch vội vàng sải bước trở về viện của Đường đại phu nhân, loại chuyện này tức phụ biết rõ hơn hắn, vẫn nên bàn bạc với tức phụ trước thì tốt hơn.

258

Đường đại phu nhân đang xem sổ sách trong phủ, thấy vẻ mặt hắn gấp gáp đi vào, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Đường Thư Bạch đột nhiên nhớ tới mấy ngày trước ở trại ngựa, Đường đại phu nhân nói với hắn Tề Lương Sinh đối xử không bình thường với Đường Thư Nghi, lúc đó hắn không để ý, bây giờ nhớ lại mới thấy mình ngốc muốn chết.

"Vẫn là ánh mắt của phu nhân lợi hại!" Đường Thư Bạch ngồi xuống liền nói.

Đường phu nhân đặt sổ sách trong tay xuống, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Vẻ mặt Đường Thư Bạch một lời khó nói hết, "Tề Lương Sinh vừa nói với ta... nói hắn tâm duyệt Thư Nghi, muốn lấy Thư Nghi làm thê."

Đường đại phu nhân vẻ mặt quả nhiên, nàng ấy hừ một tiếng nói: "Lúc ở trại ngựa, ta nói chàng chàng còn không tin."

"Bây giờ ta tin rồi." Đường Thư Bạch nói: "Hắn bảo ta hỏi xem ý tứ của Thư Nghi thế nào, nàng thấy nên làm thế nào?"

"Còn cần hỏi sao? Chắc chắn không đồng ý!” Đường phu nhân nói.

"Thật ra Tề Lương Sinh cũng không tệ, nếu Thư Nghi gả cho hắn, sau này coi như có chỗ dựa." Đường Thư Bạch nói.

Đường đại phu nhân hừ mạnh một tiếng: "Dựa vào? Thư Nghi có nhi tử, còn cần dựa vào nam nhân khác sao? Lại nói, cho dù không có nhi tử, Đường Thư Nghi bây giờ còn cần dựa vào nam nhân sao?"

Đường Thư Bạch: "......."

Hình như không cần lắm.

Tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử.

Tư tưởng nữ tử phải theo tam tòng tứ đức, có thể nói đã ăn sâu cắm rễ vào trong Đường Thư Bạch. Cho nên Tề Lương Sinh nói hắn có thể là chỗ dựa của Đường Thư Nghi, phản ứng đầu tiên của Đường Thư Bạch chính là hắn nói không sai.

Nhưng bây giờ Đường đại phu nhân hỏi hắn, Đường Thư Nghi hiện tại còn cần dựa vào nam nhân sao? Đường Thư Bạch suy nghĩ, khoảng thời gian gần đây mỗi chuyện mà Đường Thư Nghi làm, tâm cơ thủ đoạn, thật sự không thua kém hắn chút nào. Ngay cả Đường Quốc Công cũng nói, có vài chỗ hắn còn không bằng Đường Thư Nghi.

Nghĩ như vậy, muội muội của hắn thật sự không cần dựa dẫm vào nam nhân.

Nhưng mà, nếu như Tề Lương Sinh đã đề cập đến chuyện này, hắn cảm thấy tốt nhất vẫn nên hỏi Đường Thư Nghi. Vì thế hắn nói với Đường đại phu nhân: "Dù sao đây cũng là chuyện của Thư Nghi, ngày mai nàng đến phủ Vĩnh Ninh hầu một chuyến, hỏi xem ý tứ của Thư Nghi."

Đường đại phu nhân suy nghĩ thấy cũng đúng, cho dù nàng ấy cho rằng Đường Thư Nghi tuyệt đối sẽ không đồng ý, nhưng nàng ấy cũng không thể quyết định thay cho nàng, liền nói: "Được rồi, ngày mai ta đến Hầu phủ một chuyến."

Nói xong, Đường đại phu nhân lại nói với Đường Thư Bạch: "Vừa rồi Lê phu nhân gửi thiếp đến, nói muốn đến bái phỏng, có lẽ vẫn muốn nói chuyện hôn sự của cô nương nhà nàng ấy với Tam nhi nhà ta. Lúc trước ta uyển chuyển nói với nàng ấy muốn đổi người khác, nhưng cô nương đó dù sao cũng là nàng ấy thân sinh."

Đường Thư Bạch khẽ cau mày, một lúc sau mới nói: "Nếu như nàng ấy lại nhắc tới, nàng lại từ chối là được. Nếu không được nữa, ta nói với Lê Hoa Thanh."

Lê Hoa Thanh là trượng phu của Lê phu nhân.

Đường đại phu nhân nghe hắn nói vậy liền yên tâm, lại nói chuyện hôn sự của Đường tam công tử với hắn, nàng ấy đã nhìn trúng cô nương nhà nào, chỉ là còn phải tìm hiểu cho kỹ....

Đường Thư Bạch ngồi bên cạnh nàng ấy, uống trà nghe nàng ấy nói chuyện, thỉnh thoảng bày tỏ ý kiến, hắn đột nhiên có loại cảm giác năm tháng tĩnh lặng. Đồng thời cũng hiểu, tại sao Tề Lương Sinh từ bỏ những tiểu cô nương mười mấy tuổi, nhất quyết muốn lấy Đường Thư Nghi.

Người có xuất thân như bọn họ, thứ không thiếu nhất chính là nữ nhân, thiếu nhất chính là người thật sự có thể nói chuyện với mình.

........

Đường Thư Nghi và Tiêu Ngọc Châu về phủ, đi thăm Tiêu Ngọc Minh trước. Bước vào phòng, thấy hắn đang chơi đoản kiếm, đúng là không thể nhàn rỗi!

"Cảm thấy thế nào?" Đường Thư Nghi đi tới hỏi, Tiêu Ngọc Châu thích đoản kiếm trong tay hắn, duỗi tay muốn cầm, Tiêu Ngọc Minh đưa đoản kiếm cho cô bé, miệng nói: "Tốt hơn nhiều rồi, qua hai ngày nữa con có thể luyện võ."

Chỉ mới nửa ngày, hắn đã thấy chán muốn chết.

"Tốt nhất vẫn nên nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa." Nói đến đây, Đường Thư Nghi nghĩ thầm, lát nữa hỏi đại phu, vết thương này có để lại bệnh căn không.

Bên kia Tiêu Ngọc Châu cầm đoản đao chơi, Tiêu Ngọc Minh thấy vậy liền nói: "Khi nào ta dạy muội hai chiêu."

Tiêu Ngọc Châu nghe vậy hai mắt sáng lên gật gật đầu, Đường Thư Nghi cũng không ngăn cản, nữ hài tử biết chút chiêu thức cũng không phải là chuyện xấu.

"Hai người đến Vương phủ thế nào rồi?" Tiêu Ngọc Minh hỏi.

Đường Thư Nghi kể lại đại khái chuyện trong Vương phủ, Tiêu Ngọc Minh nghe xong liền nói: "Nương người nói xem, hay là trước kia phụ thân có ân với Tiêu Dao vương?"

Đường Thư Nghi suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nếu là như vậy, tại sao lúc trước Thái phi không tỏ thái độ như vậy đối với chúng ta?"

"Hoặc có thể lúc trước không biết, bây giờ mới biết?" Tiêu Ngọc Minh nói.

Đường Thư Nghi lại nghĩ nghĩ: "Có lẽ cũng có loại khả năng này, chỉ là cũng không thể vẫn luôn đặt trong lòng, rồi có một ngày sẽ biết nguyên nhân."

Tiêu Ngọc Minh gật đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play