"Ba mươi cái, không cái cũng không được thiếu." Hắn nói.
Tề lão phu nhân nghe hắn nói vậy, đứng dậy khỏi ghế, tức giận nhìn hắn nói nói: "Người giống như con, cả đời cũng không lấy được tức phụ muốn lấy."
Tề Lương Sinh: "......."
Đêm hôm đó, phủ Vĩnh Ninh hầu, phủ Nam Lắng bá và Tề phủ định sẵn không được yên bình, Lý Cảnh Tập ở trong cung trong lòng cũng chẳng bình yên.
Cậu bé ngồi bên chiếc bàn lấm lem, dựa vào ánh nến để đọc những lá thư được gửi từ phủ Vĩnh Ninh hầu, nét chữ giống như nét chữ chú thích trên sách. Đây là lần đầu tiên Vĩnh Ninh Hầu viết thư cho cậu bé, cậu bé có chút hưng phấn và lo lắng.
Khiêm tốn giữ mình, tích lũy sức mạnh, chờ đợi thời cơ, chớ nên bốc đồng...
Một vài từ đập vào trong mắt, trái tim háo hức như bị dội một gáo nước lạnh, lập tức nguội lạnh. Lại nhìn những lười giải thích phía sau, cậu bé sợ đến toát mồ hôi lạnh.
Mấy ngày nay, cậu bé đã đọc không ít sách, từ chú thích của Đường Thư Nghi cũng đã học được rất nhiều, cậu bé cảm thấy mình đã ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, có thể thử thay đổi hiện trạng. Không ai hiểu được, cậu bé khát vọng thay đổi hiện trạng như thế nào, khát vọng rời khỏi viện tử rách nát này, lần nữa đứng trước mặt thế nhân.
Ngươi nghĩ xem, lấy tình cảnh hiện tại của ngươi, có thể gánh vác được hậu quả đánh cược hay không.
Câu nói này khiến cậu bé đột nhiên bừng tỉnh, đúng vậy, bây giờ cậu bé cái gì cũng không có, chỉ có một cái mạng. Nếu như thua cược, mạng sống có thể bị mất. Cậu bé bây giờ chỉ có thắng chứ không được thua!
"Điện hạ, có chuyện gì sao?" Lão thái giám đứng thủ ở bên cạnh, thấy cậu toát mồ hôi lạnh đầy đầu, vội vàng đi tới hỏi: "Vĩnh Ninh Hầu nói gì với ngài?"
Lý Cảnh Tập dùng tay áo lau mồ hôi lạnh trên trán, sau đó đưa thư cho ông ấy. Lão thái giám nhận lấy bức thư, nghiêng người về phía trước ngọn nến, sau đó cũng sợ hãi một hồi.
Lúc trước Lý Cảnh Tập đã thương lượng với ông ấy làm sao để thay đổi hiện trạng, lúc đó ông ấy cũng cảm thấy mạo hiểm, nhưng đánh cược một ván biết đâu lại thành công. Ông ấy biết Lý Cảnh Tập rất muốn rời khỏi chỗ này.
Bây giờ nhìn thấy dòng chữ trên thư của Đường Thư Nghi, ông ấy cũng toát mồ hôi lạnh. Dùng tay áo lau trán, đưa bức thư cho Lý Cảnh Tập, nhìn cậu bé đặt bức thư lên ngọn lửa nến để nó cháy, nói: "Vĩnh Ninh Hầu phu nhân là thiên tài, thời cơ xoay chuyển vận mệnh của ngài đến rồi."
Lý Cảnh Nghi gật đầu: "Về sau ta sẽ...."
Cậu bé muốn nói sau này sẽ báo đáp Vĩnh Ninh Hầu, nhưng nghĩ đến tình cảnh hiện tại của mình, cậu bé không biết sau này sẽ như thế nào, lời nói muốn báo đáp cũng không thoát ra khỏi miệng được, nhưng cậu bé sẽ ghi nhớ trong lòng.
"Điện hạ, nếu sau này chúng ta có việc gì, phải thương lượng với Vĩnh Ninh Hầu phu nhân." Lão thái giám nói.
Mặc dù ông ấy không hiểu biết nhiều, nhưng từ những chú thích dày đặc trong sách mà Vĩnh Ninh Hầu phu nhân gửi đến, có thể thấy nữ tử này không thua kém gì các đại thần trong triều.
Nghĩ đến đây, ông ấy thở dài nói: "Nếu như Vĩnh Ninh Hầu phu nhân là nam tử thì tốt biết bao, điện hạ có thể bái nàng làm sư."
Lý Cảnh Tập không nói, thật ra từ tận đáy lòng, cậu bé đã coi Vĩnh Ninh Hầu phu nhân là sư phụ rồi.
Thân thể Tiêu Ngọc Minh quả nhiên khoẻ như nghé con, bị thương nặng như vậy, cũng không phát sốt. Sáng hôm sau, Đường Thư Nghi đi gặp thì thấy hắn đang đi tới đi lui trong phòng.
"Cảm giác thế nào?" Đường Thư Nghi đi tới hỏi.
"Chỉ là thương ngoài da, không sao cả." Nói rồi hắn còn đi nhanh hơn hai bước, ý bảo điều mình nói là thật.
Đường Thư Nghi ừm một tiếng: "Mấy ngày nay ăn đồ thanh nhẹ một chút, ta bảo người nói với phòng bếp."
Tiêu Ngọc Minh miễn cưỡng gật đầu, hắn thích ăn thịt, ăn miếng thịt lớn, xem ra mấy ngày nay phải chịu đựng. Nghĩ lại, làm chuyện lần này đúng là thiệt thòi. Chỉ là tò mò biến mất không còn một chút.
"Lát nữa, ta đến phủ Tiêu Dao Vương với Ngọc Châu, buổi trưa con tự mình ăn cơm." Đường Thư Nghi lại nói.
Tiêu Ngọc Minh khó hiểu, "Người đến phủ Tiêu Dao Vương làm gì? Chẳng phải họ không bán căn trạch tử kia sao?"
Đường Thư Nghi nói chuyện nàng và Tiêu Ngọc Châu đến Sùng Quang tự rồi gặp được Thái phi với hắn, sau đó hỏi: "Con nói xem, Thái phi vì cớ gì lại thay đổi thái độ?"
Tiêu Ngọc Minh cau mày, suy nghĩ một hồi, sau đó lắc đầu: "Con không nghĩ ra được."
"Ta cũng không nghĩ ra," Đường Thư Nghi nói, "Trước kia, chúng ta cũng không qua lại gì với Thái phi và Tiêu Dao Vương."
"Mặc kệ Thái phi là vì nguyên nhân gì, trạch tử kia ngài mua trước rồi tính." Tiêu Ngọc Minh nói.
"Ta cũng nghĩ như vậy." Đường Thư Nghi vừa nói vừa đi ra ngoài, miệng còn nói: "Vậy ta đi trước, con ở nhà nghỉ ngơi cho tốt."
Tiêu Ngọc Minh đáp một tiếng đã biết, tiếp tục đi tới đi lui trong phòng, hắn thật sự không thể ngồi yên được!
Bên này Đường Thư Nghi dẫn Tiêu Ngọc Châu đến nhà kho, từ bên trong chọn ra một ít quà tặng, chuẩn bị tặng cho Thái phi. Sau đó, mẫu nữ hai người lên xe ngựa đến phủ Tiêu Dao Vương. Đến nơi, liền thấy ma ma bên người Thái phi đừng ở cửa đón họ.
256
"Hầu phu nhân bình an, Đường Lạc quận chúa bình an." Ma ma hành lễ với bọn họ, Đường Thư Nghi mỉm cười đỡ bà ấy dậy, nói: "Thái phi có khoẻ hay không?"
"Khỏe, rất khỏe." Ma ma cười nói: "Thái phi vừa dậy đã nghĩ ngài và và quận chúa sắp đến, từ sớm đã bảo nô tỳ chờ ở cửa."
Ma ma duỗi tay ra đỡ Đường Thư Nghi và Tiêu Ngọc Châu lên kiệu, sau đó đi cạnh kiệu nói chuyện với Đường Thư Nghi. Đường Thư Nghi có thể cảm nhận được, tinh thần của ma ma này cũng tốt hơn trước, xem ra trong phủ Tiêu Dao Vương thật sự có chuyện vui, chỉ là không biết đó là chuyện gì.
Trong lúc nói chuyện liền đi đến viện Thái phi sống, vén rèm vào phòng, Đường Thư Nghi và Tiêu Ngọc Châu còn chưa kịp hành lễ, Thái phi đã kéo Tiêu Ngọc Châu vào lòng của mình, còn nói với Đường Thư Nghi: "Chúng ta cũng coi như quen biết, ngươi cũng đừng khách khí quá."
"Lễ nghi không thể bãi bỏ." Đường Thư Nghi mỉm cười hành lễ với Thái phi rồi mới ngồi xuống.
Thái phi để Tiêu Ngọc Châu ngồi bên cạnh, cong khóe miệng hỏi Đường Thư Nghi: "Sao ngươi không mang Nhị công tử nhà ngươi tới? Sớm đã nghe qua, nó là một hài tử ngoan."
Đường Thư Nghi: "......." Ngài nghe ai nói nó là hài tử ngoan?
"Cả ngày chỉ biết ra ngoài vui chơi, thần phụ ép nó ở nhà tu thân dưỡng tính." Đường Thư Nghi Tự tất nhiên sẽ không nói Tiêu Ngọc Minh bởi vì đến thanh lâu, bị đánh đến mức suýt chút nữa không thể rời khỏi giường.
Thái phi trên mặt lộ ra vẻ tiếc nuối, "Tiểu hài tử đang trong tuổi ham chơi, lớn lên là ổn thôi. Lần sau cũng dẫn tới để ta xem xem."
Đường Thư Nghi mỉm cười đáp vâng.
"Đây là địa khế của trạch tử, ngươi cầm lấy, khi về đến nha môn đổi thành tên của ngươi là được." Thái phi đưa một chiếc hộp nhỏ cho Đường Thư Nghi.
Đường Thư Nghi nhận lấy chiếc hộp, mở ra, lấy địa khế từ bên trong ra, nhìn hai lần, nói: "Cảm tạ ngài rất nhiều."
Vừa nói, nàng vừa lấy một chiếc hộp son mạ vàng từ tay Thuý Vân, đưa cho Thái phi, bên trong có năm vạn lượng bạc. Lúc ở Sùng Quang tự, nàng hỏi Thái phi giá của ngôi nhà, Thái phi nói tuỳ tiện là được. Nàng liền tham khảo giá của những trạch tử gần hồ Lãng Nguyệt, sau đó lại tăng gấp đôi giá đó lên.
Lúc trước nàng đi xem căn trạch tử đó, cho dù không đi vào bên trong, nàng cũng có thể nhìn ra, lúc xây dựng trạch tử này, chắc chắn đều dùng nguyên vật liệu thượng hạng. Thái phi nói tuỳ tiện trả giá, nhưng nàng thật sự không thể tùy tiện đưa, ít nhất không thể để người ta cảm thấy chịu thiệt.
Thái phi liếc nhìn chiếc hộp, không mở ra mà nói: "Ngươi không phải muốn mở hội quán sao? Ngươi xem ta đầu tư vào có được không?"
Đường Thư Nghi sững sờ một lát, sau đó lập tức cười nói: "Đương nhiên có thể! Thần phụ cầu còn không được."
Thái phi đẩy chiếc hộp về phía trước, "Số tiền này sẽ khoản đầu tư của ta."
Đường Thư Nghi lại sững sờ, sau đó nói: "Thái phi ngài đầu tư không có vấn đề, nhưng không thể tính thế này được. Ngài bán trạch tử cho thần phụ, lại dùng tiền bán trạch tử đầu tư, tính thế nào ngài cũng chịu thiệt. Ngài trực tiếp dùng trạch tử để đầu tư là được rồi, thần phụ tính giá cả của trạch tử này thành tiền, sau lại tính xem ngài chiếm bao nhiêu thị phần. Địa khế này ngài vẫn nên cầm lại đi."
Đường Thư Nghi đặt chiếc hộp nhỏ có địa khế vị vào tay Thái phi. Thương nhân theo đuổi lợi nhuận, nhưng nàng không ham những thứ không thuộc về mình.
Nhưng Thái phi lại nói: "Lúc trước ta đã nói bán trạch tử cho ngươi, ta không thể nói lời mà không giữ lời, địa khế ngươi cứ cầm."
Đường Thư Nghi không ngờ nàng đã giải thích rõ ràng như vậy, nhưng Thái phi vẫn khăng khăng muốn bán trạch tử cho nàng, nàng rất bất lực, liền nói: "Thái phi, thần phụ không thể chiếm chỗ tốt của ngài."
"Ta mới phải nói ta chiếm chỗ tốt của ngươi." Thái phi nói: "Một lão bà tử như ta nào biết kiếm tiền làm sao, không có ngươi ta nào có cơ hội kiếm tiền. Đừng khước từ nữa, mau cầm lấy hai cái hộp này đi."
Đường Thư Nghi do dự chốc lát, mỉm cười nói: "Vậy thần phụ đành chiến chỗ tốt của ngài."
Thái phi xua tay: "Ngươi đừng đa lễ."
Đường Thư Nghi mỉm cười đi tới, cầm lại hai cái hộp, thuận tay đưa cho Thuý Vân. Thái phi nói: "Ngươi cũng không dễ dàng, ba hài tử còn chưa trưởng thành, mọi chuyện đều phải bận tâm, về sau có khó khăn gì cứ nói cho ta biết. Mặc dù bây giờ ta chỉ có một mình, nhưng trước mặt Hoàng đế vẫn có thể nói một hai câu."
Trong lòng Đường Thư Nghi càng thêm nghi hoặc, tại sao Thái phi lại đối tốt với bọn họ như vậy, nhưng nàng lại không biểu lộ chút nào, mỉm cười nói: "Vậy cảm tạ ngài trước."
Thái phi lại xua tay, sau đó bắt đầu nói chuyện trong nhà, nói đến chuyện đánh mã điếu, Thái phi vô cùng hứng thú sai người dọn bàn, kéo Đường Thư Nghi, Tiêu Ngọc Châu và ma ma chơi đánh mã điếu.
Náo nhiệt cả sáng, Đường Thư Nghi và Tiêu Ngọc Châu ăn trưa trong phủ rồi mới trở về. Sau khi hai người rời đi, Thái phi bảo người trong phòng lui ra ngoài hết, chỉ chừa lại ma ma thiếp thân, nói: "Hôm nay ta muốn nói với nàng ấy, ta muốn nhận Ngọc Châu làm tôn nữ, nhưng lại cảm thấy quá đường đột."
"Lão nô cũng cảm thấy có chút đường đột." Ma ma nói: "Ngài đột nhiên đối xử tốt với Vĩnh Ninh Hầu phu nhân như vậy, có lẽ trong lòng nàng ấy cũng bắt đầu hoài nghi."
Thái phi thở dài: "Nàng ấy hoài nghi thì cứ hoài nghi đi, ngày lâu mới biết lòng người, thời gian dài rồi nàng ấy sẽ biết, ta không có ác ý với bọn họ. Dù sao thì, ta cũng phải trói chặt phủ Vĩnh Ninh hầu."
Ma ma mỉm cười: "Nên như vậy, chỉ là..."
"Có gì ngươi cứ nói." Thái phi nói.
"Nếu như trói chặt, cách tốt nhất là liên hôn. Nếu không để biểu cô nương và Nhị công tử..."
"Không được," Thái phi không chút suy nghĩ liền từ chối, "Nàng ấy không xứng với Ngọc Minh."
Ma ma không nói nữa, Thái phi đứng dậy đi đến Phật đường, bà ấy đi bái Phật, đều là Phật tổ phù hộ mới....
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT