Con Gái Tội Thần

Chương 12


1 tháng

trướctiếp

Trong lòng Khương Tu Võ cảm động, việc tối hôm qua bỏ lại một mình tiểu muội ở bờ sông làm hắn cả đêm không ngủ được, vô cùng áy náy, muốn đi tìm Khương Bảo Châu xin lỗi. 

Nhưng mà ban ngày vội vàng lên đường, Khương Bảo Châu được cha mẹ vây quanh, Khương Tu Võ vẫn luôn không tìm được cơ hội nói chuyện. 

Hiện tại thấy tiểu muội không tức giận, trong lòng cũng không khúc mắc mà xa lánh hắn ra bên ngoài làm trong lòng Khương Tu Võ có chút cảm kích, vẫn là tiểu muội nhà hắn đáng tin cậy, rất khoan dung đối với hắn. 

Trước kia cha mẹ bất công, không phải Khương Tu Võ chưa từng ghen tị, trong nhà hắn là lão nhị, nửa vời, từ nhỏ bị nuôi thả, mãi cho đến sau này hắn nhìn thấy nữ tử ở trong thế đạo này quá gian nan, lúc đó mới hiểu chuyện, quan tâm chăm sóc Khương Bảo Châu nhiều hơn một chút. 

“Đại ca, tiểu muội, hai người các ngươi yên tâm, cha mẹ uống trà trong lều trại, có ta nhìn rồi” 

Khương Tu Võ nắm tay, hắn tuyệt đối sẽ không để lộ, phải tin tưởng năng lực của hắn. 

“Nhị ca, dựa vào huynh đó, ta giúp đại ca mượn sách cũng là vì biết chữ.” 

Khương Bảo Châu thấy lừa dối được Khương Tu Võ thì vui sướng hài lòng đi theo phía sau Khương Tu Văn, hai người đi về phía trước.

Mấy vạn đại quân kéo hàng đội ngũ rất dài, một nhà già trẻ Khương gia bị lưu đày, chậm rì rì đi theo cái đuôi, Khương Bảo Châu xuyên qua đại quân, nghe nói xe của Vệ đại nhân ở phía trước nhất. 

“Tiểu muội, chúng ta đi nhanh lên.” 

Khương Tu Văn bưng thịt thỏ nguội trong tay, nhịn không được mà nuốt nước miếng, thật ra người một nhà ăn cũng không phải bộ phận đặc biệt ngon, phần ngon đã bị lựa chọn ra trước, chỉ vì tặng quà. 

Vốn dĩ số thịt này là cha mẹ để lại cho tiểu muội bồi bổ riêng, lại cứ như vậy bị lấy đi, Khương Bảo Châu không hề đưa ra lời phản đối gì. 

“Tiểu muội, đại ca hiểu biết chữ nghĩa, lại biết tính sổ vẽ tranh, đến khu vực phía Bắc cho dù cuộc sống khó khăn, tìm một phần công việc cũng không thành vấn đề.” 

Khương Tu Văn là người thích khua môi múa mép, hắn am hiểu dùng từ ngữ cực kỳ hoa lệ trau chuốt để phân rõ phải trái với người khác, đối mặt với trái tim chân thành của tiểu muội, trong lúc nhất thời hắn không biết phải nói cái gì, chỉ nói cho mình phải nhớ kỹ tiểu muội đối xử rất tốt với hắn, không thể làm sói mắt trắng. 

“Đại ca, nhà ta nhiều người như vậy, sao có thể dựa vào một mình huynh chống đỡ.” 

Khương Bảo Châu quét mắt nhìn không gian độn hàng hóa của mình một chút, lập tức rất có tin tưởng nói: “Ta cũng muốn ra một phần sức lực của mình giúp đỡ trong nhà.” 

Hai huynh muội cảm ơn lẫn nhau, nói chuyện phiếm rất vui sướng, khi nói chuyện, hai người nhanh chóng xuyên qua đại quân, đi đến phía trước nhất. 

Phía trước có vài chiếc xe ngựa, tất cả đều dừng ở trên đường cái, lông ngựa đều sáng bóng, thoạt nhìn cao lớn mạnh mẽ. 

Khương Bảo Châu quan sát ngựa cao lớn trong chốc lát, lúc này mới rối rắm nói: “Đại ca, chiếc xe ngựa nào là xe của Vệ đại nhân?” 

Ngựa kéo xe rất khoa trương, nhưng thùng xe lại rất giản dị, thoạt nhìn rất đơn sơ tự nhiên. 

Sắc trời dần nhá nhem tối, bên ngoài xe ngựa treo một chiếc đèn lồng chiếu sáng. 

“Tiểu muội, ta nghe nói chuyến này Vệ đại nhân làm chủ soái xuất chinh, chắc là chiếc xe ngựa đi đầu kia.” 

Khương Tu Văn cũng không xác định, ngoại trừ cha Khương Bát Đấu đi theo lưu đày ra, hắn nghĩ chắc là không có quan nào lớn hơn nữa. 

Nhất phẩm quan là khái niệm gì, đó là địa vị cực kỳ quan trọng, ai lại chạy đến phương Bắc nơi chim không thèm ỉa kia chứ?

 “Có lý.” 

Khương Bảo Châu hít sâu một hơi cổ vũ bản thân, nàng biết người nhà sỉ diện không chịu cầu xin, nhưng nàng thì không, đầu tiên là tuổi nàng không lớn lắm, lại có thân phận nữ tử yểm trợ, da mặt dày một chút, người khác cũng sẽ không so đo. 

“Đại ca, chờ tin tức tốt của ta!” 

Bước ra nửa bước đầu tiên, chuyện kế tiếp sẽ đơn giản hơn rất nhiều. 

Nếu không phải chữ ở Đại Tề khác với chữ ở hiện đại, Khương Bảo Châu hận không thể lấy sách vở trong không gian ra cho đại ca xem, truyện tranh nàng cất giữa chất đầy một kệ sách từ sàn nhà đến trần cao, không biết đẹp hơn chi, hồ, giả, dã bao nhiêu? 

“Tiểu ca, ta muốn cầu kiến đại nhân, xin ngươi giúp đỡ một chút.” 

Có một gã sai vặt thanh tu đẹp trai đang ngồi trên xe ngựa, Khương Bảo Châu thấy gã sai vặt này có vẻ dễ nói chuyện, nên chủ động tiến lên lôi kéo làm quen. 

“Ngươi là?” 

Thanh Y hiểu rõ nhưng giả vờ hồ đồ, cố ý hỏi. 

Hắn ta phát hiện Khương Bảo Châu từ lâu, thấy nàng và Khương Tu Văn thì thầm với nhau, cũng không biết suy nghĩ thế nào, không ngờ nha đầu này rất có dã tâm, trực tiếp hướng về phía đại nhân nhà hắn ta. 

“Tiểu ca, ta là nữ nhi tội thần bị lưu đày lần này.” 

Đối với thân phận của mình, Khương Bảo Châu hoàn toàn không giấu giếm, nếu đối phương muốn làm nàng khó xử thì cũng không cần.

Trong mấy vạn người đi ra ngoài, chỉ có một mình nàng là cô nương, ngay cả một người nha hoàn cũng không có, Khương Bảo Châu không tin đối phương không biết nàng. 

“Ồ, thì ra là Khương tiểu thư.” 

Thanh Y đang muốn đuổi Khương Bảo Châu đi, chợt nghe trong xe ngựa truyền đến tiếng nói chuyện nhẹ nhàng chậm chạp: “Thanh Y, mời Khương tiểu thư đi lên đi.” 

“Vâng, chủ tử.” 

Thanh Y sửng sốt một chút, sau đó rất nhanh đã phản ứng kịp, thêm một cái ghế ở trước xe ngựa. 

“Cảm ơn.” 

Giọng nói của Vệ đại nhân nghe có vẻ không uy nghiêm, ngược lại là có một loại cảm giác lạnh nhạt. Lúc trước Khương Bảo Châu cũng lo sợ đối phương phô trương sẽ chuyển dời sự chán ghét đối với cha Khương Bát Đấu lên trên người nàng, đối phương lạnh nhạt một chút, nàng còn vui mừng hơn. 

Dẫm lên ghế, Khương Bảo Châu đứng trước thùng xe ngựa, sau đó cửa xe bị kéo ra, tỏa ra mùi hương bạc hà dày đặc. 

Trong thùng xe có đốt mấy cái đèn dầu, xuyên thấu qua lớp lụa mỏng, mơ hồ hiện lên một bóng người. 

“Vãn bối Khương Bảo Châu gặp qua Vệ bá phụ” 

Khương Bảo Châu rất đúng mực, nàng không hề vén mành lên đi vào, mà là đứng ở cửa, trong lòng cảm thán, xe ngựa nhìn bên ngoài vô cùng bình thường, ai ngờ bên trong lại tinh xảo xa hoa như vậy, như là một căn nhà nhỏ di động. 

Người bên trong im lặng, Khương Bảo Châu không thể không căng da đầu nói tiếp: “Nhị ca của vãn bối bắt được thỏ hoang, vãn bối học một món ăn gọi là thịt thỏ nguội, đưa tới một đĩa cho ngài nếm thử, nếu hương vị tạm được, về sau vãn bối lại đưa đến cho ngài.” 

Nàng nói vãn bối, Vệ đại nhân không tỏ thái độ, ít nhất là tình hình không xấu như tưởng tượng, nếu không ông ấy đã sớm răn dạy nàng tự dán vàng lên mặt mình, sau đó bảo người đuổi nàng đi rồi. 

Khương Bảo Châu lặng lẽ quan sát một chút, cảm thấy việc này có khả năng thực hiện được.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp