Con Gái Tội Thần

Chương 11


1 tháng

trướctiếp

“Tiểu muội, chẳng lẽ muội không bị dọa sợ sao?” 

Khương Tu Võ vì muốn tìm lại mặt mũi nên liều mạng kéo theo Khương Bảo Châu xuống nước, dù sao khi Khương Bảo Châu chạy cũng chẳng nhớ nhung gì đến hắn, ai cũng thế thôi. 

“Được rồi, nhị ca, ta có thể tha thứ cho huynh, cá đâu?” 

Còn cá thì dễ nói chuyện, nếu không… Nếu không nàng sẽ mách cha mẹ! 

“Tiểu muội, nhị ca sai rồi, nhị ca đảm bảo lần sau sẽ không thế nữa.” 

Khương Bảo Châu lấy ra đòn sát thủ, Khương Tu Võ lập tức giơ cờ trắng đầu hàng, nếu như để cha mẹ biết thì hắn chẳng còn đường sống. 

Khi hắn sực tỉnh người lại thì hành động đầu tiên chính là đi tìm Khương Bảo Châu, hắn thề. 

“Hừ.” 

Khương Bảo Châu hừ hừ, bóng trắng kia không phải quỷ mà là kẻ trộm, trộm cá của nàng thì thôi đi, ngay cả lưới đánh cá cũng lấy mất, quá vô sỉ! 

“Đồ vô sỉ!” 

Khương Tu Võ phụ họa, nhưng mà vẫn còn chút thắc mắc, không chừng bóng trắng kia chính là quỷ, nếu không sao có thể biến mất không hề có tung tích gì. 

Người tập võ tai thính mắt tinh, Khương Tu Võ là một người xuất sắc, không đến mức không nghe được chút động tĩnh nào, trừ phi tạo nghệ của đối phương cao hơn hắn quá nhiều. 

Xảy ra chút việc, hai huynh muội không còn tâm trạng bắt cá, thành thật quay về phòng. 

Ngày thứ hai khi trời còn chưa sáng, Khương Tu Võ đã chủ động ôm hết trách nhiệm, tìm lão bá xin lỗi về việc đã làm mất lưới đánh cá. 

“Không sao, nhà ta vẫn còn rất nhiều, các cháu cứ cầm về dùng đi.” 

Lão bá nghe xong thì cười ha ha, tùy tay đưa cho Khương Tu Võ hai cái lưới đánh cá, Khượng Bảo Châu cầm lấy, giống như nhặt được bảo bối. 

Chỉ cần có lưới đánh cá thì có cần sợ không vớt được cá nữa không? 

“Lão bá, con sông trước thôn chúng ta có truyền thuyết gì không?” 

Khương Tu Võ cúi sát vào bên tai lão bá đầy thần bí, nhỏ giọng nói: “Ví dụ như ma nước?” 

“Làm gì có, thời buổi này có quỷ cũng tốt, dọn hết đám sơn phỉ kia đi giùm, quỷ cũng sợ người ác.” 

Lão bá xua tay, đến nỗi có bóng trắng gì đó, ông cũng chưa từng nhìn thấy. 

Người một nhà rời khỏi thôn, thậm chí Khương Bảo Châu còn cho rằng việc làm rơi mất cá đã gây nên một sự trì hoãn dài. 

Ngày thứ hai khi trời vẫn chưa sáng, đội người và ngựa tiếp tục lên đường, đến trưa, nắng gay mắt, dường như ai cũng đổ mồ hôi ướt đẫm. 

Sau cơn mưa thì trời rất, Khương Bảo Châu không dám uống quá nhiều nước, nàng muốn giảm bớt số lần đi vệ sinh. 

Rừng núi hoang vắng, khắp nơi đâu đâu cũng có chỗ đi vệ sinh, nhưng nàng rất sợ đột nhiên có một con rắn bò vụt ra từ trong bụi cỏ, nên vẫn giữ cảnh giác. 

“Bảo Châu, có kinh thì cần phải thay bông, đừng sợ lãng phí.” 

Tìm được cơ hội, Văn thị giải thích cho con gái, con gái có kinh nghĩa là đã trưởng thành, đây là chuyện tốt. 

“Mẹ, con hiểu mà.” 

Tốc độ đi đường hôm nay không chậm, khi mặt trời lặn, đội quân dọn dẹp nghỉ ngơi sớm, dựng lều trại ở ven đường. 

Khương Tu Võ mân mê một phen, cuối cùng cũng dựng được cái lều xiêu xiêu vẹo vẹo, miễn cưỡng có chỗ cho nữ tử trong nhà ngủ. 

Đến nỗi mấy người nam nhân, cũng chẳng chú ý đến hình tượng, da mặt của Khương Bát Đấu cũng dày lên không ít, rất giống lợn chết không sợ nước sôi. 

Còn sớm nên Khương Tu Võ chạy lên núi săn, bắt được hai con thỏ hoang béo. 

Hôm qua mua không ít gia vị từ nhà lão bá kia, hơn nữa trong không gian bí mật của Khương Bảo Châu có vài thứ bí mật, nàng chỉ huy nhị cá cắt thịt thỏ thành từng miếng nhỏ, tách riêng đầu thỏ và thịt thỏ rồi xào cay.

Ven đường có rau dại, tuy rằng có hơi già, nhưng vẫn có thể nuốt được. 

Một ít rau dại giã thêm chút tỏi, hương vị cũng rất ổn. 

Người Khương gia ăn kèm với màn thầu, ăn rất vui vẻ. 

“Bảo Châu, sao con có biết nấu món này?” 

Bình thường Khương gia ăn toàn mấy món nhạt nhẽo, sau khi Khương Bát Đấu ăn thịt thỏ xào cay thì ăn liên tục ba cái màn thầu, bụng no nê, con gái ông biết nấu món này lại có thể giấu được cả người làm cha như ông. 

“Là Tiểu Điệp dạy con.” 

Khương Bảo Chân cân nhắc một chút, rồi lấy tỷ muội tốt Tiểu Điệp ra làm tấm chắn, nếu không thì có hơi khó giải thích. 

Vì sợ bị lộ, Khương Bảo Châu lập tức nói: “Cha, con biết nấu rất nhiều món, sau này trong nhà cứ giao trọng trách nấu ăn cho con đi.” 

“Không thể.” 

Khương Bát Đấu lắc đầu, người khác nói quân tử cách xa nhà bếp, nhưng ông thà xuống bếp nấu cơm dính dầu mỡ đầy người, cũng không muốn con gái xuống bếp nấu, tương lai bàn tay trở nên thô ráp thì không ổn.

“Đúng thế, cứ để mẹ nấu.” 

Là tội thần thì như thế nào, vẫn không thể thay đổi địa vị trong nhà của Khương Bảo Châu. 

Văn thị thấy Khương Tu Văn ăn hăng say đến mức mặt mày hồng nhuận không bày tỏ gì thì tức giận nói: “Để tiểu muội hầu hạ con, con còn ngồi đó không biết xấu hổ sao?” 

“Mẹ, con cũng thấy xấu hổ, nhưng con sẵn lòng làm phụ bếp giúp đỡ tiểu muội, mẹ không cần phải nấu.” 

Khương ma ma cũng biết nấu ăn, nhưng vốn dĩ bà ấy làm việc ở phòng thu chi nên không am hiểu nấu ăn, Văn thị cũng không biết nấu ăn nên mấy món bà ấy nấu ra thì có một nửa là không thể ăn được. 

Trước kia, đương nhiên Khương Tu Văn sẽ khuất phục, nhưng nghĩ đến tương lai hắn phải ăn những món không thể nuốt trôi thì hắn vẫn đứng ra phản đối. 

Tiểu mội là một thành viên trong gia đình, sẵn lòng xuống bế thì người làm đại ca như hắn phải ủng hộ. 

“Mẹ, trên đường đi mẹ và cha cũng vất vả rồi, con gái chỉ muốn làm trọn đạo hiếu.” 

Khương Bảo Châu biết cha mẹ vì muốn tốt cho nàng, nàng thật lòng muốn phụng hiến, rốt cuộc đã nhận quá nhiều sự yêu quý từ cha mẹ. 

“Được, mẹ đồng ý với con.” 

Đối đãi với con gái, Văn thị luôn kiên nhẫn hơn một chút, con gái phải dạy dỗ nhẹ nhàng, đây là nguyên tắc nằm lòng của bà.

“Đại ca, ta có chừa lại một chén thịt thỏ, lát nữa huynh giấu cha đưa sang cho Vệ đại nhân.” 

Khương Bát Đấu khịt mũi coi thường hành động tặng quà, nếu để ông ấy biết thì sẽ khó tránh khỏi việc kiện tụng bằng miệng lưỡi, Khương Bảo Châu và đại ca Khương Tu Văn âm thầm hành động, hơn nữa còn sai nhị ca Khương Tu Võ canh chừng, kéo Khương Tu Võ xuống nước luôn. 

“Nhị ca, tiểu muội không giấu huynh bất cứ bí mật gì.” 

Nghĩ đến hình ảnh nhị ca chạy vụt đi bỏ lại nàng, lúc Khương Bảo Châu nói dối cũng không thấy áy náy gì, ba huynh muội luôn sát gần bên nhau, lỡ như bị cha phát hiện, thì đẩy nhị ca ra ngăn lửa giận của cha. 

Rốt cuộc cơ thể của nàng và đại ca khá gầy ốm, chỉ có nhị ca là da dày thịt béo. 

Khương Tu Văn rất tán đồng chuyện này, hơn nữa không có bất kỳ ý kiến nào, quả nhiên, tiểu muội vẫn luôn hướng về hắn.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp