Bóng lông nhỏ sợ đến điên rồi, lông trên người cậu xù lên, liều mạng ôm lấy người giấy nhỏ “rớt mạng”. Nỗi sợ to lớn khiến cậu cứng người tại chỗ, ngay cả động tác đơn giản như quay người ra sau cũng không có cách nào làm được.

Bóng lông nhỏ chỉ có thể trơ mắt nhìn ảnh phản chiếu trên kính, nhìn nắm tay cửa phòng 201 chậm rãi chuyển động 360 độ…

Trong tình thế cấp bách, bóng lông nhỏ lập tức lấy ra cục kẹo hồn thạch, thè lưỡi liếm một chút xíu. Một chút mẩu vụn cực kỳ nhỏ từ hồn thạch giống như một giọt thuốc an thần, sợ hãi trong lòng bóng lông nhỏ giảm xuống, vô thức biến trở về hình dáng thiếu niên.

Nhưng mà tâm trí không có gì thay đổi.

Còn ông cụ ba tốt Lí Hạc Dương, mặc dù là cục trưởng cục cảnh sát nhưng mấy chục năm qua ông ta chỉ ngồi trong phòng làm việc, cực kỳ ít ra ngoài làm nhiệm vụ. Ông ta chỉ đành trông cậy vào bóng lông nhỏ thần kỳ của Ban điều tra đặc biệt.

Nhưng ông ta phát hiện bóng lông sợ đến mức lông xù hết cả lên, lúc thì đổi hình người lúc thì đổi thành bóng lông. Sắc mặt Lí Hạc Dương càng tuyệt vọng, cả người suy sụp muốn ngã, phải chống hai tay lên bệ cửa sổ mới không trượt xuống đất.

Đúng lúc này, cửa đột nhiên mở ra.

Một bà thím vẻ mặt đầy phiền não thò đầu nhìn ra ngoài: “Đã 10 giờ tối rồi, đêm hôm khuya khoắt ai không ngủ mà ở đó quậy om sòm?”

Thiếu niên: Ể?

Lí Hạc Dương như phun được cục hơi chặn trong cổ họng, sự xuất hiện của một người bình thường lập tức tưới tắt hơn phân nửa nỗi sợ. Ông ta như trút được gánh nặng xoay người chạy tới: “Chào bà, bà là một trong các gia đình sống ở tòa nhà số 4 đúng không? Tôi là cục trưởng cục công an thành phố Nghệ An, gần đây bà có phát hiện chuyện gì khác thường trong tòa nhà này không?”

Bà thím mặc đồ ngủ vẫn bày vẻ mặt bực bội: “Cái gì mà cục công an với chả cục cảnh sát. Bây giờ là 10 giờ tối, muốn hỏi cái gì không để sáng mai hỏi được hả? Trong căn nhà nát này kiểu người gì chả có, thậm chí đến chính bản thân đám cảnh sát mấy người còn không quản được mấy tên lưu manh chạy vào qua đêm ở mấy căn phòng còn chưa xây xong thì hỏi tôi làm cái gì?”

Hiện tại toàn bộ hành lang gần như là một màu đen kịt, nhưng không chỉ có phòng 201 mở cửa là có đèn sáng, phòng 206 ở xa xa cũng có ánh đèn trắng, dường như còn nghe loáng thoáng giọng nói truyền ra từ ti vi.

Chẳng lẽ mới vừa rồi lệnh bài quỷ sai nhỏ đánh bậy đánh bạ vô tình phá vỡ phép che mắt của quỷ quái, rốt cuộc bọn họ cũng tìm được cư dân mất tích?

Trong lúc thiếu niên chần chờ, cục trưởng Lí Hạc Dương cuống cuồng bận bịu muốn vào phòng. Dù sao hành lang tối đến đáng sợ, nói không chừng quỷ nữ treo ngược sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào.

Thiếu niên nhìn bà thím mặc quần áo ngủ tỏ thái độ không vui, cậu từ tốn mở miệng: “Sao trong hành lang không có đèn vậy ạ?”

Giọng bà thím đúng là cực kỳ không vui: “Tòa nhà này vừa cũ vừa nát, bóng đèn thì bị hư từ mấy tháng. Cũng không phải do tôi làm hư, nhà nào làm hư thì nhà nấy sửa, hỏi tôi làm gì… Rốt cuộc mấy người muốn hỏi cái gì, không có chuyện gì thì tránh ra để tôi đóng cửa!”

Chất giọng than phiền tràn đầy hơi thở chợ búa đúng là cực kỳ thân thiết. Lí Hạc Dương phát huy bản lĩnh người già ba tốt, mặt nở nụ cười chen vào căn nhà sáng đèn. Còn thiếu niên thì quơ tay tóm lấy người giấy nhỏ, sau khi thấy nó vẫn trong tình trạng rớt mạng thì cũng vào theo.

Đây là một phòng ở bình thường, phía sau cánh cửa là một căn phòng rộng vài mét vuông, phát huy tốt chức năng phân chia phòng ăn và phòng bếp. Muốn đi vào sâu hơn phải lách người tránh né bàn cơm và kệ bếp, sau đó đến một phòng ngủ và ti vi đặt ở chân giường.

Căn phòng trọ này chỉ khoảng hơn hai mươi mét vuông nhưng từ hai đôi dép nhựa màu hồng ngoài cửa và bức hình trên đầu tủ có thể thấy, hẳn là người phụ nữ trung niên này sống chung với con gái của bà. Hơn nữa điều kiện sống trong căn nhà trọ này tốt hơn rất nhiều so với mấy kẻ vị thành niên thiếu nợ và du côn.

Lí Hạc Dương không ngồi, mà bà thím mặc áo ngủ cũng không có ý định mời ông ta ngồi xuống uống nước. Nhưng cục trưởng Lí lại tự nhiên hơn rất nhiều khi biết người đứng trước mặt mình là người sống, ông ta cảm động gật đầu liên tục: “Đúng đúng, vấn đề của căn nhà trọ mục nát này đúng là một mầm họa to lớn đối với người dân sinh sống ở thành phố Nghệ An. Hôm nay chúng tôi tới đây để điều tra tình hình.”

Sắc mặt của bà thím hòa hoãn hơn một chút, bà ta chỉ mấy cái ghế nhựa bên bàn: “Ông ngồi đi, tôi đi rót cốc nước.”

Thật ra thì cục trưởng Lí muốn gấp gáp gọi điện thoại, nhưng khi nhìn xung quanh ông ta không thấy điện thoại bàn nên chỉ đành phải cười ngồi xuống: “Thím này, gần đây thím có đi ra khỏi nhà trọ không?”

Bà thím trung niên đưa lưng về phía hai người, đứng trước bếp lò nấu nước rót nước: “Đi ra làm cái gì, nhà trọ này không có thang máy. Mỗi ngày con gái tôi đi làm, tôi thì ở nhà nấu cơm dọn dẹp… Nếu căn nhà nát này không có người trông coi, e rằng ngay cả ti vi cũng bị mấy kẻ vô tích sự đó dọn đi!”

Lí Hạc Dương vẫn còn đang nói xa nói gần tìm hiểu tình hình, muốn biết đến tột cùng tòa nhà này gặp chuyện từ lúc nào. Còn thiếu niên đứng đợi thì cảm thấy mất tự nhiên, cậu bắt đầu âm thầm quan sát xung quanh. Nồi chén gáo chậu bày bừa lung tung trong căn phòng nhỏ, mùi thức ăn không tươi thoang thoảng giữa không khí mùa hè không có máy điều hòa khiến người ta bực bội khó chịu.

Nhưng ngay lúc ánh mắt của thiếu niên lướt qua đống quần áo dơ trong chậu nhựa để trước cửa nhà cầu, trong lòng cậu đột nhiên hơi hồi hộp. Trước khi cậu theo bản năng chuẩn bị biến thành bóng lông bất cứ lúc nào, cậu cắt ngang lời than phiền của bà thím đối với tầng lầu: “Con gái của bà không trở lại nữa đúng không?”

Bà thím vẫn đang bận rộn trước lò bếp, đưa lưng về phía hai người, chậm rãi mở miệng: “Nó về để làm gì, lâu lắm rồi nó không về.”

Cục trưởng Lí cũng nhận ra khác thường, mới vừa rồi bà thím còn nói con gái mình đi làm mỗi ngày.

Thiếu niên âm thầm kéo nhẹ Lí Hạc Dương, ý bảo ông ta nhìn chậu quần áo bận, sau đó nhắm ngay cửa ra hiệu chạy trốn, cuối cùng mới nhìn chằm chằm người phụ nữ trung niên, gằn từng chữ: “Chiếc váy hoa màu đỏ trong chậu là của bà, hay của con gái bà?”

Lí Hạc Dương suýt chút nữa đã nhảy dựng lên khi nhìn thấy chiếc váy đỏ trong chậu, ông ta đột nhiên nhớ tới cảnh tượng trong phòng mà vị điều tra viên này nói lúc ở bên ngoài tòa nhà. Người treo ngược… Váy hoa màu đỏ…

Nhưng mà bây giờ cục trưởng Lí nhìn thấy được, thật ra chiếc váy hoa màu đỏ kia chính là một chiếc váy trắng dính vết máu đỏ tươi loang lổ. Nếu như có “người” mặc nó rồi treo ngược trên trần nhà bên cạnh cửa sổ, người đứng dưới lầu rất dễ nhìn lầm vết máu rời rạc thành hoa văn màu đỏ.

“Tất nhiên là của con gái tôi, tiếc là nó bị dơ.” Bà thím đưa lưng về phía hai người, giọng nói trầm thấp: “Cũng tại tôi làm bẩn, hầy, sao giặt mãi không sạch thế này.”

Ngay lúc thiếu niên vẫn chưa kịp phản ứng, dường như cục trưởng Lí nhớ ra cái gì đó, sắc mặt ông ta kinh sợ đến mức trắng bệch.

Tất nhiên Lí Hạc Dương có súng, nhưng cho dù là trưởng cục công an, ai cũng sẽ không mang cái thứ nóng bỏng tay này ngày ngày chạy vòng vòng.

Bây giờ trong tay cục trưởng Lí ngay cả một cây gậy cảnh sát cũng không có, trong tình thế cấp bách chỉ đành nhặt phích nước nóng trên đất lên.

Mà ngay lúc này, người phụ nữ trung niên đột nhiên xoay người cầm dao phay trên thớt, chém điên cuồng về phía hai người!

Mặt của người phụ nữ trung niên khô đét lại giống như xương khô, thịt thối rữa màu nâu nhạt dính sát vào đầu lâu, phía trên mọc đầy nấm mốc, biểu cảm dử tợn đáng sợ. Bà ta vừa quơ đao vừa gào thét: “Tại sao không rửa sạch được vết máu trên váy? Tại sao rửa không sạch???”

Cục trưởng Lí nghĩ thầm xong đời rồi, rõ ràng giá trị sức mạnh của đồng chí họ Trúc không cao, ông ta chỉ đành vò đã mẻ không sợ rơi quăng phích nước nóng về phía xác nữ cầm dao chém loạn xạ!

Nhưng mà trong phích nước nóng có nước nên rất nặng, cộng thêm cục trưởng Lí sắp về hưu sức không lớn, tay chân như nhũn ra. Thế là phích nước nóng kia chỉ quay vòng bay xa hơn một mét rồi rầm một tiếng rơi xuống đất…

Còn xác nữ kia đã nhào tới, con dao phay dính máu trên tay bà ta sẽ chém lên người hai người trong một giây kế tiếp!

Cục trưởng Lí tuyệt vọng gào lên: “Cứu mạng a a a!!!!”

Thiếu niên đứng bên cạnh móc súng ra, nhắm ngay trán của xác nữ kia —— ——

Đoàng!

Theo một tiếng súng vang, trán của xác nữ lên mốc chỉ bị trầy chút da. Còn cục trưởng Lí mới gào cứu mạng thì giống như gà trống bị bóp cổ, lúng túng tắt tiếng trong nháy mắt, sau đó lại lớn tiếng chỉ huy: “Tiết kiệm đạn, bắn vào mắt kẻ địch!”

Thiếu niên không để ý đến ông ta mà tiếp tục nhắm ngay xác nữ nhào lên, đoàng đoàng đoàng đoàng đoàng đoàng đoàng…

Hơn hai mươi phát súng, xác nữ kia bị bắn lui ngược về sau. Bà ta gầm lên một tiếng bén nhọn cầm dao đấm vỡ cửa kính thủy tinh, sau đó bò tường trèo ra ngoài chạy trốn.

Cục trưởng Lí ngơ ngác nhìn súng trong tay thiếu niên, một hồi lâu sau mới khó khăn mở miệng: “Một băng đạn bên chỗ các cậu chứa bao nhiêu viên thế?”

Thiếu niên: “Chắc khoảng 200 viên?”

Lí Hạc Dương: “…”

Sau khi trải qua mấy giây im lìm lúng túng, hai người vòng qua đống đồ lặt vặt trong nhà, cẩn thận đi tới buồng cửa sổ vừa bị vỡ.

Nhưng mà khiến bọn họ thất vọng là, vết kính bị đập vỡ đã biến mất không còn thấy bóng dáng từ lâu. Cho dù cục trưởng Lí dùng chậu bông trên bệ cửa sổ đập mạnh cỡ nào, ngay cả một kẽ hở cũng không xuất hiện trên tấm kính kia, giống như một tấm thép đúc bịt kín đường hầm chạy trốn ra bên ngoài.

Cục trưởng Lí đập mấy phút thì thở hồng hộc suýt chút nữa mệt đến tim ngừng đập, ông ta chỉ đành buông chậu bông bằng đất không nhỏ xuống rồi dán cả người vào tấm kính cửa sổ, nhìn hướng dưới lầu.

Bây giờ đã qua hơn nửa tiếng kể từ thời điểm tất cả điều tra viên Ban điều tra đặc biệt và cục trưởng cục công an thành phố Nghệ An mất tích. Một đoàn nhân viên cảnh sát tụ tập giữa toà nhà số bốn và toà nhà số ba, thậm chí ngay cả lãnh đạo thành phố Nghệ An cũng có mấy người tới.

Dù đang ở tầng bốn, xuyên qua khung cửa sổ nhôm hợp kim chất lượng kém không quá kín gió và cửa sổ thủy tinh mỏng dính, cũng có thể nghe thấy được tiếng gầm thét của lãnh đạo thành phố Nghệ An đang đứng bên dưới:

“Cái gì mà mất tích? Mấy người có chạy theo sau Lí Hạc Dương không?” Vị lãnh đạo thành phố này là một người tính tình nóng nảy, gã nhìn xung quanh một hồi vẫn cảm thấy không tin tưởng nổi: “Mảnh đất rộng lớn thế này, nói bốn người trưởng thành biến mất là biến mất hả! Đã lục soát các tòa nhà xung quanh chưa?”

Đội trưởng cảnh sát hình sự cảm thấy mình thật oan uổng: “Tôi đã cho lục soát điều tra rồi, mới vừa rồi tôi đã tận mắt nhìn thấy cục trưởng Lí chạy đến đó.” Sau đó ngón tay của đội trưởng cảnh sát hình sự chỉ vào một vết nứt trên lớp xi măng dưới đất: “Ông ta đạp một bước cuối cùng ở chỗ này, rồi cứ thế biến mất.”

Trên lầu, Lí Hạc Dương không nghe được đội trưởng cảnh sát hình sự đang nói gì, nhưng mà có thể thấy ngón tay của người nọ chỉ về hướng tòa nhà số bốn. Thế là Lí Hạc Dương kích động đến mức liều cái mạng già gào cứu mạng, nhưng người phía dưới vẫn không cảm nhận được.

Lãnh đạo thành phố đứng bên dưới giận đến không kềm được liên tục răn dạy, nhất quyết cho rằng người của phía cảnh sát để cho tội phạm ép buộc cục trưởng ngay trước mắt bọn họ.

Thiếu niên cũng nhoài người bên cửa sổ, một cảm giác rất xấu hiện lên trong lòng cậu. Đây có thật là một nhà trọ bị phép che mắt giấu đi không? Tại sao bất luận là nhìn ra ngoài từ hành lang tầng 4 hay đứng trong nhà trọ nhìn ra ngoài đều nhìn thấy tòa nhà số ba… Rõ ràng hai hướng này hoàn toàn ngược nhau mà.

Nhưng ngay vào lúc này, người giấy nhỏ trong tay thiếu niên đột nhiên mở miệng: “Cẩn thận ngoài cửa sổ, lùi về sau!”

Ngay lúc cục trưởng Lí và thiếu niên cùng áp sát người vào kính, tập trung nhìn xuống… Một giây kế tiếp, một người phụ nữ với mái tóc dài đột nhiên lắc lư như quả lắc đồng hồ rơi xuống từ trên cửa sổ, gương mặt của cô ta bị chém tới mức máu thịt be bét, rầm một tiếng đập vỡ kính cửa sổ, cười méo mó há miệng nhắm ngay thiếu niên cắn tới!

Trong một cái chớp mắt này, thiếu niên lập tức muốn biến thành bóng lông nhỏ để so xem miệng của cậu và miệng của con gái của bà thím nói lảm nhảm về váy hoa, ai há to và có nhiều răng nhọn hơn.

Thế nhưng mùi xác chết thối hoắc nồng nặc khiến thiếu niên chần chờ nửa giây, nhưng một khắc chần chờ này thế mà đủ thời gian để miệng của quỷ nữ treo ngược mở rộng đến tận mang tai. Có vẻ như muốn cắn đứt đầu của thiếu niên!

Cục trưởng Lí thét chói tai đến lạc cả giọng: “Má ơi!!!!”

Người giấy nhỏ lạnh lùng giơ chậu bông lớn hơn mình gấp mấy chục lần, giống như đánh bóng chày đập vào mặt quỷ nữ.

Bốp!!!

Quỷ nữ cười méo mó treo ngược lủng lẳng như quả lắc đồng hồ đột nhiên đảo ngược, bay vèo ra ngoài cửa sổ. Trong lúc bay trên không trung còn quơ tay múa chân muốn bám vào vách tường nhưng không có kết quả.

Sau đó, vù —— ——

Rầm!!!!!

Quỷ nữ giống như một bãi bánh nát, đập vào bên chân lãnh đạo thành phố đang gầm thét.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play