Nhận được câu trả lời phủ định, thiếu niên vội vàng nhìn về phía những người Ban điều tra đặc biệt, hy vọng tìm được nhiều tiếp viện hơn: “Trong căn phòng cuối tầng ba của nhà trọ, mọi người không nhìn thấy sao?”

Đây là lần đầu tiên hai anh em Tiền Quân và Tiền Thuần ra ngoài làm nhiệm vụ từ sau khi được điều tới từ Đội hậu cần. Vốn bọn họ đang cực kỳ căng thẳng, toàn bộ quá trình rất sợ mình làm sai nên chỉ nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Hứa Vi. Đột nhiên nghe Trúc Ninh hỏi như vậy, bọn họ chần chờ muốn nói lại không dám nói.

Tiền Quân nhìn quanh thật lâu, cuối cùng nói thật: “Điều tra viên Trúc, quả thật bên phải chỉ có ba tòa nhà… Không có tòa nhà màu đen.”

Tiền Thuần cũng gật đầu nói: “Đúng vậy, nhưng có lẽ thiên nhãn của chúng tôi không linh nghiệm.”

Hứa Vi tập trung nhìn về phía Trúc Ninh chỉ, ánh mắt lưỡng lự vì chính cô cũng không thấy tòa nhà thứ tư màu đen kia. Cô lấy ra một sợi dây nhỏ màu đỏ, đo đạc vài giây giữa không trung, cuối cùng lắc đầu: “Tiểu Trúc, bây giờ cậu còn nhìn thấy tòa nhà kia không? Cậu có thể miêu tả cụ thể một chút không?”

Nhưng một giây kế tiếp, sắc mặt của thiếu niên vẫn luôn nhìn về phía căn nhà trọ đột nhiên biến đổi. “Bụp” một tiếng biến trở về bóng lông nhỏ từ chối tiếp tục làm người, run lẩy bẩy vươn móng vuốt lông ôm lấy người giấy nhỏ, đồng thời luôn miệng chít chít bằng giọng cực nhỏ: “Chít chít chít…”

Người giấy nhỏ bị bóng lông ôm thành hình lượn sóng, nó lạnh lùng mở miệng phiên dịch: “Bóng người treo ngược đột nhiên lao tới phía trước, gần như dán cả người lên kính. Đó là một người phụ nữ mặc váy hoa màu đỏ, ngũ quan mơ hồ không thấy rõ. Đèn đột nhiên tắt, bây giờ cả tòa nhà đều là màu đen.”

Tất cả cảnh sát viên và người của Ban điều tra đặc biệt có mặt tại đó nghe xong tóc gáy dựng đứng, toát hết cả mồ hôi lạnh. Cho dù chỉ mới nghe miêu tả nhưng nói ra chuyện này ngay lúc đêm hôm khuya khoắt đúng là có hơi đáng sợ.

Huống hồ, người tường thuật lại sự việc “người phụ nữ kề sát mặt vào cửa kính của căn nhà trọ mất tích” còn là một người tí hon quái dị được cắt ra từ giấy trắng…

Tiền Thuần thấy Hứa Vi đang cực kỳ tập trung điều khiển sợi dây đỏ, chỉ đành phải đứng ra nói: “Nếu chuyện đó là thật, vậy đã nói lên rằng đã tìm được nhà trọ mất tích, nhưng mà… Này!”

Lời vừa nói ra được phân nửa, Tiền Thuần đột nhiên nhảy tới một bước dài níu lấy cổ áo sau của Lí Hạc Dương bị dọa ngất sắp cắm mặt xuống đất, khó khăn lắm mới gắng gượng đỡ được lão cục trưởng thoát khỏi số mệnh ụp mặt xuống nước cống dầu mỡ bẩn thỉu.

Lí Hạc Dương hoàn toàn choáng váng, cả người mềm như cọng mì. Mặc dù xuất thân của Tiền Thuần là đặc cảnh, vóc người rắn rỏi chắc khỏe, một tay xách một người sống lắc lư trái phải cũng không có vấn đề gì: “Mọi người, rốt, rốt cuộc là có chuyện gì thế?”

Mấy viên cảnh sát vội vàng đi tới đỡ lấy ông cụ hơn sáu mươi tuổi, sau đó ấn huyệt nhân trung.

Đội trưởng cảnh sát hình sự rất muốn tìm một cái lỗ để chui vào. Cục trưởng Lí của bọn họ là một ông già ba tốt điển hình, cẩn thận dè dặt nhưng lúc ra ngoài làm nhiệm vụ mà sợ đến ngất xỉu thì cũng quá mất mặt rồi. Đội trưởng cảnh sát hình sự chỉ đành phải gượng gạo kiếm cớ: “Cục trưởng Lí lớn tuổi, chắc chắn là vì mệt nhọc quá độ nên mới…”

Rốt cuộc động tĩnh bên này cũng đánh động tới thân nhân ở phía bên kia, bọn họ lập tức dồn dập nhào tới, chạy trước là hai người nam nữ trung niên.

“Nhà trọ to như thế nói mất tích là mất tích thế nào, có phải nó sập rồi các người giấu giếm chân tướng, cho người âm thầm xử lý!”

“Công trình đậu hủ nát hại chết người! Hai ông bà nhà tao cũng hơn bảy mươi rồi, tiết kiệm số tiền hơn nửa đời người, cuối cùng cũng mua được một căn nhà. Đám chó chúng mày…”

Người đàn ông trung niên cực kỳ kích động, hiển nhiên đã xem Tiền Quân Tiền Thuần thành người trong ban lãnh đạo thành phố. Nếu không nhờ em gái gã giữ lại, có lẽ gã đã xông lên đánh người.

Người của đồn cảnh sát oan không chỗ giải. Trong đầu bọn họ nghĩ, bây giờ khắp khu nhà trọ ngay cả mảnh đất trống cũng không có, nếu căn nhà sập thật thì bọn họ làm đất trống biến mất kiểu gì? Nhưng bọn họ lại không thể trực tiếp phản bác theo hướng linh dị, cho dù khuyên nửa ngày đối phương vẫn không nghe.

Cơ mà ngay lúc này, thật ra cũng không biết có đúng lúc hay không, cục trưởng Lí được cậu cảnh sát hình sự ấn huyệt nhân trung rốt cuộc cũng tỉnh lại, cực kỳ đáng thương rơi vào vòng vây của những thân nhân kích động.

Hứa Vi không muốn ở lại chờ thêm, cô cúi đầu nhìn về phía bóng lông nhỏ: “Tiểu Trúc, tòa nhà số bốn còn ở đây không?”

Bóng lông nhỏ chớp chớp mắt, hơi sợ hãi gật gật đầu.

Vì vậy mấy người Ban điều tra đặc biệt quyết định đi lên nhà trọ số ba trước, ước lượng chiều cao khoảng chừng sáu bảy mét là có thể thấy rõ tình hình bên trong tòa nhà số 4… Cho dù Mắt Âm Dương của bọn họ không nhạy nhưng cũng may còn có Trúc Ninh.

Thế là nhóm người bước nhanh vào khu nhà trọ. Cục trưởng Lí Hạc Dương bị thân nhân cuốn lấy không thoát được, ông đành chỉnh mũ cảnh sát đi vào trong, chạy như ma đuổi: “Các vị đồng chí của Ban điều tra đặc biệt, mọi người không có dụng cụ quan sát đo đạc hẳn là không thẫy rõ. Đội cảnh sát hình sự chúng tôi có mang theo ống nhòm…”

Mười mấy thân nhân tức giận bị dây cảnh báo của cảnh sát ngăn lại. Nhóm người Hứa Vi bước nhanh qua hai căn nhà, sau đó quẹo vào căn nhà trọ thứ ba.

Nhưng mới vừa bước vào hành lang, trong lòng mấy người bọn họ đã bắt đầu hồi hộp.

“Tại sao trong hành làng không mở đèn?” Giọng nói của Hứa Vi truyền ra từ trong bóng tối.

Cũng may thiết kế của căn nhà trọ này hơi giống nhà trọ sinh viên và kiểu nhà ống cấp thấp, một hành lang xuyên qua cả tầng lầu, phía nam là cửa phòng của các hộ, phía bắc là dãy cửa sổ cao khoảng ngang eo.

Nhờ vào ánh trăng xuyên qua cửa sổ mở rộng mới có thể nhìn thấy loáng thoáng cảnh vật xung quanh. Nhưng mà, ngay thời khắc Hứa Vi vô tình nhìn ra ngoài cửa sổ, cô lập tức cứng người rồi từ từ tiến đến gần cửa sổ. Cô đưa tay chỉ hướng đốm sáng tỏa ra từ căn nhà trọ đối diện: “Kia mới là nhà trọ số ba, bây giờ chúng ta đang ở tòa nhà số mấy?”

Lí Hạc Dương cuối cùng cũng tiến vào được tòa nhà, ông thấp thỏm nhìn xung quanh, mỗi một góc nhỏ đập vào mắt đều khiến tâm trạng ông ta bất an. Ông ta đứng trước cửa sổ của hàng lang tầng một, nói với ba bốn cảnh sát đứng bên ngoài: “Tiểu Vương, mọi người đứng ngớ ra đó làm gì, sao còn không mau đi vào?”

Nhưng mà cậu cảnh sát hình sự cầm đèn pin ánh sáng mạnh và ống nhòm giống như không nghe thấy gì, nghi ngờ nhìn xung quanh:

“Mấy người cục trưởng Lưu đâu rồi?”

“Mới vừa rồi còn nhìn thấy cục trưởng Lưu chạy vượt qua tòa nhà số ba, sao mới rẽ ngoặt một cái đã không thấy đâu rồi?”



Một suy đoán cực kỳ đáng sợ xông lên đầu mấy người bọn họ, trong lúc nhất thời không một ai nói chuyện, chỉ có cục trưởng Lí Hạc Dương sắc mặt tái nhợt kêu gào cấp dưới bên cửa sổ: “Tiểu Vương! Tiểu Vương!!!”

Bọn họ chỉ cách xa hai ba mét nhưng lại không có bất cứ phản ứng đáp lại nào, ngược lại còn đang nghi ngờ tìm kiếm, như thể căn nhà trọ và người trong đó không tồn tại.

“Để tôi gọi điện thoại cho cục trưởng Lí.” Một cảnh sát hình sự đứng bên ngoài cầm điện thoại lên nhấn vài phím rồi kề một bên tai, nhưng mấy giây sau lại để xuống, nghi ngờ nhìn màn hình điện thoại di động: “Ngoài vùng phũ sóng… Tại sao lại ngoài vùng phũ sóng?”

Cục trưởng Lí giật mình, ông ta tiếp tục kêu gào với mấy viên cảnh sát đứng gần trong gang tấc định kéo sự chú ý của bọn họ, nhưng mà mấy người kia lại tản ra tìm kiếm càng lúc càng xa.

Hứa Vi kéo Lí Hạc Dương: “Không có ích gì đâu, đừng gọi nữa! Bây giờ hẳn là chúng ta đang ở trong tòa nhà số 4 mất tích. Giờ nghĩ lại, lúc chúng ta ở bên ngoài nhìn lên tòa nhà số bốn, có lẽ những người trong tòa nhà cũng có cảm giác giống thế này.”

Không nhắc tới còn đỡ, sau khi Hứa Vi nói xong, cảnh tượng Trúc Ninh miêu tả nổi lên trong đầu mọi người. Tòa nhà đen thui, người phụ nữ dán chặt lên cửa kính… Tất cả những việc này chỉ mới vừa xảy ra cách đây mấy phút trước, trên tầng ba của tòa nhà này.

Lí Hạc Dương là người có sắc mặt trắng nhất trong số bọn họ. Ông nghĩ tới cảnh tượng khi nãy, không tự chủ được chậm rãi ngẩng đầu nhìn trên trần hành lang…

Đúng thật là có một bóng người mơ hồ treo ngược trên trần nhà ở sau lưng mấy người Hứa Vi.

“A!!!!” Lí Hạc Dương một ông cụ gần sáu mươi té cái rầm xuống đất, vừa bò lết sền sệt vừa đưa tay chỉ sau lưng mấy người.

Mấy người Hứa Vi vội vàng quay đầu thì nhìn thấy một bóng đen lay động quẹo vào cầu thang đi lên lầu hai cực nhanh.

“Đuổi theo!!!”

Trong bóng tối mờ mờ ảo ảo, không biết có ai gào lên khiến bốn người theo bản năng đuổi sát theo, quẹo qua hành lang chạy lên lầu hai.

Bóng lông nhỏ vốn đã muốn làm đào binh ngay từ đầu, một bước cũng dám không nhấc lên, cậu kinh sợ ngồi trong góc tường cùng với cục trưởng Lí vấp té mãi vẫn chưa bò dậy.

Nhìn thấy đồng nghiệp chạy đến nơi nguy hiểm, bóng lông nhỏ ở khu vực an toàn lại càng lúc càng sợ, cậu vươn móng vuốt bưng người giấy nhỏ không ngừng lắc lắc: “Chít chít chít!”

Nhưng mà suốt toàn bộ quá trình người giấy nhỏ lại ngơ ngác giống như điện thoại di động mất tín hiệu. Bóng lông nhỏ chỉ đành phải lấy bút chì viết loạt xoạt hai hàng chữ trên quyển sổ nhỏ, giơ móng đưa cho cục trưởng Lí khó khăn vịn bệ cửa sổ đứng dậy.

[Tại sao có đến bốn người đuổi theo?]

[Mới vừa rồi là ai kêu đuổi theo?]

Chờ sau khi Lí Hạc Dương mang kính lão lên, mượn tia sáng từ màn hình điện thoại di động thấy được nội dung nhỏ xíu trong sổ, ông ta lại lảo đảo sắp ngã tiếp.

Hứa Vi, Tiền Quân, Tiền Thuần chỉ có ba người, người dư ra là ai? Hứa Vi là người dẫn đầu vụ án này, còn Tiền Quân Tiền Thuần từ đầu đến giờ đều sợ mắc lỗi, không thể nào có chuyện xông lên làm truy kích. Nhưng rõ ràng có một giọng nam kêu đuổi theo trong bóng tối…

Bóng lông nhỏ càng nghĩ càng sợ, nhất là khi người giấy nhỏ đột nhiên ngắt kết nối khiến cậu sợ đến mức bên bờ bùng nổ, ngay cả khi nhìn ông già sáu mươi Lí Hạc Dương cũng bắt đầu sinh lòng nghi ngờ.

Một giây kế tiếp, bóng lông nhỏ phồng má: Phù —— ——

Linh hồn của cục trưởng Lí liền bị thổi bay ra khỏi cơ thể. Bóng lông vội vàng đi vòng qua sau lưng cục trưởng Lí mờ mờ, vỗ một móng vào linh hồn xuất khiếu ép trở về.

May quá, ông cục trưởng là người sống.

Nhưng quỷ trong tầng lầu này đâu?

Cục trưởng Lí lắp ba lắp bắp: “Đồng, đồng chí bóng lông nhỏ… Hình như tôi vừa bị đẩy ra sau, phía trước còn có một tôi khác…”

Bóng lông nhỏ lấy hết can đảm làm thử nghiệm chạy trốn lần cuối. Cậu biến trở về dáng vẻ thiếu niên, nhỏ giọng nói thật nhanh: “Không sao, mới vừa rồi hồn ngài chỉ lìa khỏi xác mà thôi, lát nữa chúng ta mượn đường âm quỷ chạy đi.”

Vừa nói thiếu niên vừa lấy lệnh bài quỷ sai, một tay khác thì kéo lão cục trưởng đứng không vững, nghiêm trang đọc: “Quỷ sai dương gian Trúc Ninh, thỉnh vào Địa Phủ.”

Lệnh bài nhỏ bị bỏ quên đã lâu rốt cuộc nghe được mệnh lệnh, nó mang chủ nhân nhà mình và vị khách mà chủ nhân xách theo tức tốc bay ra ngoài như đạn đại bác, trực tiếp xuyên qua mấy lớp trần nhà, sau đó “bốp” một phát đụng phải tấm chắn vô hình nào đó trên cửa kính, lăng bẹp bẹp vòng trở lại.

Ngọc bài nhỏ không tin, dùng hết sức lực, bốp bốp bốp bốp!

Trúc Ninh vốn không duy trì được hình người đã biến thành bóng lông nhỏ, lệnh bài thì rời khỏi tay. Cậu và lão cục trưởng ngã nhào xuống đất, cứ thể trơ mắt nhìn lệnh bài quỷ sai tỏa ánh sáng màu vàng kim như một con khỉ mất khống chế, không ngừng đập vào cửa sổ, trần nhà, mặt đất, cửa chống trộm… Loạn cào cào một trận.

Sau khi tung liên kích lên khung cửa sổ mấy chục lần, vào thời khắc ánh sáng vàng kim trên lệnh bài càng lúc càng mờ, rốt cuộc nó cũng phá được một kẽ hở lớn chừng quả trứng gà, hùng dũng oai vệ khí thế bừng bừng chen ra ngoài, bay mất tích không còn bóng dáng.

Theo sau đó là tiếng rốp rốp, vết nứt trên cửa sổ thủy tinh khép lại kín kẽ.

Bóng lông nhỏ đờ đẫn ôm chặt người giấy nhỏ, sống không còn gì luyến tiếc rúc vào trên bệ cửa sổ, dựa toàn bộ cơ thể đầy lông của mình lên cửa thủy tinh, bắt đầu tự bế.

Cục trưởng Lí Hạc Dương vẫn chưa bỏ cuộc, ông ta lấy điện thoại di động ra gọi một loạt các cuộc điện thoại nhưng tất cả không cuộc nào gọi thông. Cuối cùng, khi gọi 110 tám lần nhưng vẫn toàn là tiếng tút tút, cả người ông xìu xuống như quả bóng xì hơi.

Cục trưởng Lí học dáng vẻ của bóng lông nhỏ quyết định đưa lưng về phía nguyên nhân bắt đầu mọi chuyện kinh khủng này. Ông chống hai tay lên cửa sổ thủy tinh, cố gắng để tầm mắt mình tập trung vào cảnh bên ngoài cửa sổ.

Nhưng mà, một giây kế tiếp…

Bóng lông nhỏ tự bế và cục trưởng Lí chống người lên kính cùng nhìn thấy một cảnh tượng đáng sợ từ ảnh phản xạ trên tấm kính.

Tay nắm của của cửa phòng 201 đối diện phía sau bọn họ bắt đầu từ từ chuyển động…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play