Mọi người: “…”

Cuối cùng vẫn là Chương Dục Cẩn mở miệng phá vỡ im lặng, suy cho cùng vẫn nên chừa mặt mũi cho lão cục trưởng. Anh lướt qua tai nạn nhỏ mới vừa rồi, nghiêm trang đề nghị: “Chỉ biết mỗi ngày sinh quê quán nên mức độ liên kết rất yếu, không có cách nào thông qua quỷ nhãn để thấy rõ đầu mối hữu dụng. Bây giờ tốt nhất chúng ta nên lập tức lên đường đến nhà Tùng Dã, tìm đồ vật cậu ta thường dùng nhất hoặc đụng chạm qua gần đây rồi dùng khói dẫn hồn.”

Thừa dịp Chương Dục Cẩn nói chuyện, cảnh sát hình sự đứng bên cạnh ghế sa lon vội vàng lặng lẽ cầm chổi quét “hài cốt” của điện thoại di động rơi trên đất, toàn bộ người trong phòng làm việc giả vờ như không có gì xảy ra.

Trương Vũ vừa định nói gì đó nhưng trước ánh mắt cảnh cáo của Chương Dục Cẩn, rốt cuộc anh ta chỉ đành miễn cưỡng nói: “Vậy thì đi thôi.”

Ai ngờ cục trưởng Lưu sợ bị đám người trẻ tuổi bỏ lại nên cũng đỡ ghế sa lông đứng lên, dường như muốn tự thân đứng ra chỉ huy hành động lần này.

Trương Vũ dừng chân như vừa nhớ ra điều gì đó: “Quan hệ của Tùng Dã với người nhà không tốt, nhà của cha mẹ cậu ta chưa chắc có thứ gì đó thích hợp để dẫn hồn, vậy nên vẫn cần một đội nữa đến quán net mà Tùng Dã đã đến trước khi mất tích, cục trưởng Lưu ngài có thể tự mình dẫn đội qua đó chứ?”

Nói trắng ra là không muốn để cục trưởng Lưu đi theo.

Nhưng mà cục trưởng Lưu vốn không biết quá sâu về thuật pháp dẫn hồn, ông ta thật sự cho rằng cái ghế mà Tùng Dã ngồi qua trong quán net có thể dẫn đến tác dụng cực kỳ trọng yếu. Vì vậy cục trưởng Lưu nghiêm túc ngồi lên xe cảnh sát chạy bay bay một đường đến quán Internet mà Tùng Dã đã đi trước khi mất tích.

Tôn Thư Thành là nhân viên hậu cần và Trúc Ninh khó duy trì hình người được phân công vào đội “chăm sóc người già”. Còn Chương Dục Cẩn, Trương Vũ và Triệu Lâm thì đến nhà cha mẹ Tùng Dã ở bên kia Bắc thị.

Lúc ba người Trúc Ninh ngồi xe cảnh sát chạy đến đã là ba giờ sáng, chỗ ngồi trong quán Internet vẫn còn hơn một nửa, khói thuốc lượn lờ. Cục trưởng Lưu cực kỳ hăng hái dẫn theo mấy cảnh sát hình sự vọt vào trong, hù cho ông chủ quán net thiếu chút nữa đột tử.

Tùng Dã năm nay mới mười bảy, mặc dù đã có thẻ căn cước nhưng cậu ta vẫn không nên xuất hiện ở quán net.

Ông chủ quán net chưa từng thấy cảnh tượng khủng khiếp như vậy, suốt toàn bộ quá trình chỉ có thể run run phối hợp khai nhận đầu đuôi gốc ngọn. Tùng Dã thường xuyên thức đêm chơi game ở đây, cậu ta đã ngồi qua mười mấy cái ghế ở góc Đông Nam.

Trúc Ninh ngồi trong xe cảnh sát nhận điện thoại của Chương Dục Cẩn. Mấy phút sau lúc cậu xuống xe thì nhìn thấy mấy cảnh sát hình sự khổ cực mang mười mấy cái ghế gaming, cây máy tính, màn hình, bàn phím… dọn ra bên ngoài.

Trúc Ninh nhìn chòng chọc cảnh tượng này, trong đầu nghĩ Trương Vũ đùa hơi quá trớn nên vội vàng chạy chậm qua: “Cục trưởng Lưu, ghế gaming cũng phải dọn sao, chỉ cần con chuột là được mà?”

“Điều tra viên Trương nói, đồ vật tiếp xúc thời gian dài hoặc gần đây đều có thể dẫn hồn.” Cục trưởng Lưu cực kỳ hăng hái, học đi đôi với hành nói: “Chỉ cần Tùng Dã có ở quán Internet chắc chắn sẽ ngồi ghế, nhưng tay chưa chắc lúc nào cũng tiếp xúc với con chuột, vậy nên tất nhiên chúng ta phải dọn cả ghế về.”

Trúc Ninh liều mạng muốn dời sự chú ý của cục trưởng Lưu từ mười mấy cái ghế gaming bằng da: “Mấy ngày trước, lúc Tùng Dã lên xe buýt, hai người bạn của cậu ta có đứng bên cạnh, bọn họ cũng có thể cung cấp đầu mối gì đó hữu dụng.”

Cục trưởng Lưu nghiêm túc kể lại: “Suy nghĩ này tình cờ trùng hợp với tôi, nửa tiếng trước hai người này mới ra khỏi tiệm net, có lẽ bọn họ vẫn còn ở gần đây. Cậu và điều tra viên Tôn đi xung quanh hỏi thăm một chút, tôi phụ trách vận chuyển những thứ này.”

Cục trưởng Lưu có hơi mất tự nhiên nhìn về phía Tôn Thư Thành đứng bên cạnh, cuối cùng ông ta vẫn mở miệng nói xin lỗi: “Tiểu Tôn à, lúc trước tôi có chút hiểu lầm với cậu, bất kể cậu mặc trường sam hay đồng phục thì đều là đồng chí tốt vì dân phục vụ!”

Tôn Thư Thành cũng áy náy nói: “Cũng là lỗi của tôi, diện mạo có hơi ảnh hưởng hình tượng…”

Khuyên nhủ không có kết quả, Trúc Ninh đành tùy tiện để cục trưởng Lưu hơn năm mươi tuổi vắt hết óc suy nghĩ để chất mười mấy cái ghế gaming thành một ngọn núi nhỏ lên chiếc xe Jeep.

Có lẽ là vì rốt cuộc cũng có người cho phép Tôn Thư Thành mặc quần áo nho nhã, tinh thần của y phấn chấn hơn rất nhiều. Y dẫn đầu im hơi lặng tiếng đi vào trong đường hẻm tìm kiếm vài “con cú mèo” thức khuya có thể cung cấp manh mối bên ngoài quán net.

Quẹo vào lối rẽ đường hẻm, một người một quỷ nhìn thấy một cửa hàng bánh bao còn sáng đèn trong con hẻm đen ngòm chật hẹp, trong quán có một nhóm người trẻ tuổi đang ăn.

Tôn Thư Thành đi đầu đẩy cửa, nhẹ nhàng đi vào.

Trên bàn bày hơn hai mươi chai bia rỗng, ba cậu trai ngồi vây quanh bàn, một người nhuộm đầu vàng, một người đeo khoen mũi chừng hai mươi, và một người mặc áo thun đen, nhìn có vẻ lớn tuổi nhất khoảng chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi.

Khi Tôn Thư Thành đi vào vừa lúc nhìn thấy nam khoen mũi uống cạn chai bia đập mạnh lên bàn, nhìn về phía gã áo thun đen: “Anh Cường, sau này em sẽ đi theo anh!”

Áo thun đen hít một hơi thuốc lá: “Không phải anh khoác lác với mày, nhưng nếu bọn mày muốn theo anh…”

Tôn Thư Thành nhẹ nhàng đi tới, hào hoa phong nhã nói: “Kim Thịnh và Mã Hưng Phàm có ở đây không?”

Người trên bàn sững sờ, nam khoen mũi đứng bật dậy: “Mày là ai?”

Tôn Thư Thành lui về sau một bước, y lấy ra thẻ công tác trong tay áo: “Tại hạ là nhân viên hậu cần của Ban điều tra đặc biệt Bắc thị, cần hỏi một số chuyện liên quan đến việc Tùng Dã mất tích đêm đó.”

Nam khoen mũi liếc nhìn Tôn Thư Thành, cau mày phất tay nói: “Mày là thứ quái gì, mau cút đi!”

Có vẻ như vì cái người mặc áo thun đen gọi là anh Cường có mặt ở đây nên hai gã thiếu niên nóng lòng muốn chứng minh mình không dễ chọc, tóc vàng nhặt chai bia đứng lên, đung đưa uy hiếp: “Ai mà biết thằng ngu Tùng Dã kia đi đâu!”

Nam khoen mũi cũng xắn tay áo xông lên: “Nhà họ Tùng kiếm đâu ra một thằng ẻo lả tới tìm nó thế, mày “bám” mẹ nó à?”

Tôn Thư Thành lui về phía sau nửa bước, sắc mặt hơi khó chịu: “Các cậu là Kim Thịnh và Mã Hưng Phàm nhỉ, đều là bạn học cấp hai của Tùng Dã, là người có ăn học, dùng từ văn minh một chút được không.”

Nam khoen mũi tưởng rằng Tôn Thư Thành móc xỉa mình, gã giơ tay lên đập chai bia một cái xoảng: “Mã Hưng Phàm tao tốt nghiệp cấp hai thì sao, ai mà thèm cái trường rách nát đó, hôm nay tao phải gọt phẳng cái não của mày vì tôi lải nhải… Đ* má!!!”

Nam khoen mũi vung tay lên, nửa chai bia trong tay đúng lúc quẹt qua nơi Tôn Thư Thành che giấu âm khí, thế là đầu của Tôn Thư Thành lập tức rớt xuống một nửa.

“A!!!!!!”

Nam khoen mũi sợ đến mức nhảy bật lên, vội vàng lùi mấy bước.

Anh Cường và tóc vàng đứng ở mặt bên còn nguyên của Tôn Thư Thành, thấy nam khoen mũi thét chói tai, bọn họ cũng bị hù cho giật mình theo vội vàng nhìn sang nam khoen mũi, không chú ý tới Tôn Thư Thành thiếu nửa cái đầu.

Nam khoen mũi đứng không vững, tay chỉ phía trước kinh hoàng vạn trạng: “Mày mày mày…”

Tôn Thư Thành thu lại quỷ khí, hỏi ngược lại: “Sao thế?”

Hai người khác nhìn theo ngón tay của nam khoen mũi, nhưng không nhìn ra có gì khác thường.

“Phàm Tử mày uống nhiều quá hả?”

“Mã Hưng Phàm mày lại lòi ra tật xấu gì đấy?”

Nam khoen mũi dụi dụi mắt cũng cho là mình uống nhiều, gã lúng túng ngồi xuống, bên ngoài nghiêm túc bên trong yếu đuối lầm bầm: “Đừng cho là tao không dám đánh mày.”

Tóc vàng thấy Tôn Thư Thành vẫn chưa đi, gã lại ồn ào mở miệng: “Lăn lộn trên đường đời là vì muốn thành thần, mà thần long kiến thủ bất kiến vĩ *… Sao chúng mày lại cặn bã như vậy, chỉ về nhà muộn mà mẹ đi báo cảnh sát, đúng là đồ vô dụng!”

*Hoặc “thần long thấy đầu mà không thấy đuôi”: Dùng để chỉ người hành tung thần mật, không lộ chân tướng, hoặc là hình dung ngôn từ trừu tượng, khiến người khác khó hiểu khó nắm bắt. Câu này gần nghĩa câu: Thâm tàng bất lộ.

Mặc dù Trúc Ninh tin chắc vị đồng nghiệp chết từ thời nhà Tống sẽ không bị mấy thằng nhãi lưu manh ở thế kỷ hai mươi mốt đánh bầm dập, nhưng cậu vẫn phải nói: “Nếu như Tùng Dã thần long kiến thủ bất kiến vĩ đến thẳng Địa Phủ, mọi người cũng cảm thấy không có vấn đề gì sao?”

Có lẽ vì giọng nói của Trúc Ninh bình thường quá mức, không có một chút ý đùa giỡn, nên tóc vàng và nam khoen mũi có hơi rụt rè.

Tóc vàng: “Có ý gì!”

Nam khoen mũi: “Mày nói Dã Tử thật sự gặp chuyện?”

Trúc Ninh gật đầu: “Bây giờ ở Bắc thị đang xảy ra vụ án giết người liên hoàn, rất có thể đêm hôm đó Tùng Dã lên chiếc xe của hung thủ.”

Tóc vàng: “Lúc ấy Dã Tử đi lên xe buýt số 24, bọn tao đã nói hết với cảnh sát rồi.”

Trúc Ninh: “Chiếc xe tình nghi chính là xe buýt đêm.”

Tôn Thư Thành lại lấy ra thẻ công tác một lần nữa: “Mong các cậu phối hợp điều tra.”

Tóc vàng và nam khoen mũi nửa tin nửa ngờ nhưng vẫn do dự để chai bia xuống, dường như bọn họ chuẩn bị đi theo hai người Trúc Ninh, còn anh Cường nãy giờ ngồi bất động cũng chỉ lầm bầm lầu bầu mắng một câu rồi đứng lên đi theo.

Một người đàn ông trung niên mặt vô cảm đi ra từ trong cửa hàng bánh bao nhỏ, có vẻ như là ông chủ đi ra thu tiền.

Tóc vàng và nam khoen mũi thấy mình không tiếp đãi anh Cường được nên hứa hẹn ngày khác, nhưng ngay vào lúc này, chuyện bất thường xảy ra!

Ông chủ cửa hàng bánh bao mặt vô cảm vòng ra sau lưng Tôn Thư Thành, gương mặt của lão toét ra thành nụ cười quái dị, lão bất ngờ lấy ra một cái khăn lông ụp lên Tôn Thư Thành không kịp phòng bị.

“Đ* má ông làm gì vậy?” Tóc vàng sợ hết hồn vô thức định kéo ông chủ cửa hàng bánh bao, ồn ào nói: “Chúng tôi đâu có ăn quịt.”

Anh Cường vẫn luôn đứng một bên mãi không nói lời nào, ai ngờ ngay khi ông chủ cửa hàng bánh bao ra tay, gã cũng móc ra một con dao trong ngực áo, đâm về phía tóc vàng và nam khoen mũi: “Đừng trách anh Cường, chỉ vì mạng của hai chúng mày đáng giá tận 2 triệu!”

Nam khoen mũi bị đâm trúng bụng, kêu thảm ngồi xụp xuống.

Tóc vàng nắm kéo gã nhưng không kéo lên được, sau đó lại bị anh Cường đâm một dao vào lưng, gã đành phả bỏ lại đồng bạn đi một bước thành hai bước xông về phía cửa: “Cứu mạng, giết người —— ——”

Nhưng mà nơi vốn đang là cửa kéo ngang chẳng biết từ lúc nào lại biến thành một bức tường trắng thật dày, cửa hàng bánh bao nhỏ rộng mười mấy mét vuông đã thành nhà tù với bốn bức tường trắng khiến cho người bên trong không có chỗ trốn.

Cửa hàng bánh bao này vốn là cạm bẫy vây nhốt của đám người giấy!

Trên gương mặt nhợt nhạt của ông chủ cửa hàng bánh bao hiện rõ vẻ hung hãn ác ôn, gã dùng khăn lông dính đầy bột màu trắng có mùi hạnh nhân bịt kín đầu của Tôn Thư Thành, miệng thì nói với chất giọng khô khốc: “Mày đã tra ra được nguyên nhân cái chết của đám viên chức kia, vậy mày cũng tự trải nghiệm một lần đi!”

Sau đó, Tôn Thư Thành bị bịt kín mặt lại lồm cồm bò dậy: “Ông làm gì thế?”

Vẻ mặt của người giấy nhăn nhó một chút nhưng sau đó chuyển sang ý cười độc ác cực nhanh: “Lượng thuốc không đủ? Vậy thì chết hết đi!”

Vừa nói gã vừa lấy ra hai túi bột màu trắng đã chuẩn bị sẵn, rồi rải khắp trong nhà!

Trúc Ninh mới vừa kéo nam khoen mũi nửa chết nửa sống sang một góc xó xỉnh, còn tóc vàng gào khóc vì tránh né con dao của anh Cường mà cũng đã chạy sang đó, nên không ai biết ông chủ cửa hàng bánh bao vừa ném cái gì.

Trúc Ninh hô to: “Tránh ra, đó là Kali cyanide cực độc!”

Trong phòng, anh Cường chỉ lo đuổi giết tóc vàng, hoàn toàn không chú ý phía trước nên bị đống bột trong không khí ập vào mặt, sau đó gã thở hổn hển ngã xuống đất, co quắp tại chỗ, cặp mắt trợn tròn bất động.

Tóc vàng và nam khoen mũi bị cái chết của anh Cường dọa sợ hết hồn, bọn họ điên cuồng tông vào nơi vốn nên có cánh cửa.

Chỉ trong vài giây, thứ bột kịch độc kia bắt đầu lan tràn, có thể thấy mấy người trong không gian bịt kín chắc chắn không ai sống sót.

Ông chủ cửa hàng bánh bao đã biến thành người giấy, nụ cười toét miệng càng rộng hơn: “Xuống Địa Phủ điều tra vụ án đi!”

Rốp rốp —— ——

Một quả bóng lông nhỏ đột nhiên xuất hiện, chỉ một cú táp đã nuốt chửng tên người giấy cực kỳ nguy hiểm cùng với nửa túi Kali cyanide trong tay gã, sau đó vô cùng dũng cảm há miệng: “Hít —— ——”

Cửa hàng bánh bao giấy sập hết 3/4, bột màu trắng kịch độc đều bị bóng lông nhỏ hút vào… trong phổi.

Nhà tù bằng giấy bền chắc nay lại không chịu nổi khí nén quá mạnh, ầm một tiếng xé thành mảnh vụn, những người trong nhà xuất hiện trở lại ở khúc quanh đầu con hẻm. Còn bóng lông nhỏ bị sặc bột lập tức biến trở về hình người, che miệng khụ khụ khụ nhảy mũi ho khan.

Cục trưởng Lưu dẫn đội cảnh sát hình sự đi qua đi lại tìm kiếm ở đây đã 8 vòng, bọn họ tìm tới mức sắp điên rồi.

Sau đó bọn họ nhìn thấy Tôn Thư Thành bay qua như hỏa tiễn: “Mau gọi bác sĩ, Tiểu Trúc vừa nuốt mấy chục gam Kali cyanide!!!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play