Cục trưởng Lưu chỉ vào nửa cái đầu lâu, run run như bị bệnh Parkinson không ngừng lắp bắp: “Cậu cậu cậu…”

Chương Dục Cẩn đi nhanh tới lấy ra Tốc Hiệu Cứu Hồn Hoàn trong ngực áo rồi đổ vào bàn tay run rẩy của cục trưởng Lưu: “Ngài đừng kích động, uống cái này rồi nói.”

Còn những cảnh sát hình sự khác trong phòng làm việc, sau khi trải qua thử thách bị tập thể người già gõ cửa xe ở nghĩa trang Tây Sơn thì năng lực chịu đựng của bọn họ tăng cao rất nhiều. Nhìn mặt cục trưởng Lưu đỏ tới mức sắp chảy máu não và Tôn Thư Thành bay bay không ngừng nói lượng thứ, bọn họ vội vàng tới hòa hoãn:

“Cục trưởng Lưu uống thuốc trước đã, có chuyện gì uống thuốc rồi nói sau!”

“Cục trưởng Lưu, ngài xem điều tra viên Ban điều tra đặc biệt người ta không có cố ý, ngài chớ…”

“Điều tra viên Tôn, hay là cậu che giấu một chút được không? Cục trưởng Lưu tuổi cao không chịu nổi… Dĩ nhiên, chuyện này cũng không trách cậu được, ngã ngựa chết không phải lỗi của cậu mà.”

Còn Trúc Ninh ở một góc xó xỉnh không ai chú ý tới thì bị dọa sợ trực tiếp biến thành bóng lông nhỏ. Cậu lặng lẽ thò móng vuốt ngắn ngủn chạy chầm chậm ra ngoài trong chốc lát, sau đó biến trở về hình người.

Lúc này, Tôn Thư Thành đã dùng quỷ khí che đi dung mạo bản thân, biến trở lại thành thư sinh tao nhã lịch sự mặc trường sam. Chương Dục Cẩn, Trương Vũ, Triệu Lâm và đại đội phó vây bên cạnh Tôn Thư Thành nghe vụ án, còn cục trưởng Lưu thì hoàn toàn lui khỏi hàng ngũ chỉ huy. Ông ta nửa nằm trên ghế làm việc, tay bưng một ly trà nóng được đội cảnh sát hình sự vây quanh an ủi.

Trong gần hai tháng qua, số người mất tích ở Bắc thị quả thật cao đến bất ngờ, nhưng chỉ bằng những việc này cũng không thể nhận định tất cả người mất tích có liên quan đến vụ án xe buýt đêm.

Viên chức mất tích trải rộng toàn bộ Bắc thị, mặc dù không lập án toàn bộ nhưng cũng có ghi chép qua. Đại đội phó gấp gáp liên lạc với các phân cục đồn công an suốt đêm để phân phát hồ sơ tài liệu, còn việc thu gom video giám sát thì cần thông qua đồn công an liên quan. Trong vòng một ngày gom được các đoạn video giám sát khu vực người mất tích mất liên lạc đã không tệ, chớ đừng nói tới tra ra các đoạn video hữu dụng.

Triệu Lâm thích ứng với việc có quỷ tồn tại rất nhanh, ông ta phân tích vụ án: “Nếu như đây là vụ án giết người liên hoàn, bất kể hung thủ là ai, rất có thể sẽ tiếp tục gây án trong thời gian cực ngắn, chúng ta không thể chờ thêm. Ban điều tra đặc biệt có cách nào truy xét chiếc xe buýt đêm kia không?”

Trúc Ninh lấy ra một tờ giấy trắng rất mỏng trong túi áo: “Chiếc xe số 302 bị đốt sạch, chỉ còn lại thứ này.”

Cục trưởng Lưu ở bên kia nghỉ ngơi hồi lâu rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, thấy bên này thảo luận vụ án cũng ráng chống đỡ muốn gia nhập: “Đây là?”

Trúc Ninh: “Đầu của nhân viên bán vé trên xe số 302.”

Mấy cảnh sát hình sự đứng bên cạnh nghiêm túc lắng nghe ghi chép loạt xoạt: Chiếc xe số 302 tình nghi đã bị thiêu hủy, còn thừa lại nửa cái đầu của nhân viên bán vé, chất liệu gần giống như giấy trắng…

Cục trưởng Lưu hai mắt trợn tròn xoe, ông ta sững sờ trong chốc lát, cuối cùng vô lực khoát tay trở lại ghế nửa nằm nghỉ xả hơi.

Dường như Chương Dục Cẩn rất muốn biết chuyện xảy ra trên xe buýt nhưng lại không dám hỏi.

Trúc Ninh kể lại sơ lược: “Tôi và điều tra viên Vô cùng lên xe số 302, chúng tôi nhìn thấy thi thể Vương Bằng cầm điện thoại di động ngồi bất động ở ghế sau, sau đó tất cả những người ngồi trên xe đột nhiên cầm dao bao vây chúng tôi, điều tra viên Vô nắm đầu của nhân viên bán vé xé xuống, cuối cùng tất cả mọi thứ tự động cháy phừng phừng.”

Nghe cứ như nói đùa, một chút nguy hiểm cũng không có.

Một cảnh sát hình sự đứng bên cạnh nghi ngờ: “Chính tên người giấy có cái đầu xé nhẹ một cái là đứt đã giết Vương Bằng, Cảnh Lợi và Khang Đại Dũng?”

Trúc Ninh không thể không sửa lại nhận thức sai lầm này: “Chỉ có điều tra viên Vô mới xé được đầu của bọn chúng…”

Chương Dục Cẩn nhận lấy mảnh giấy trong tay Trúc Ninh, anh quan sát trong chốc lát thì phát hiện mực đỏ lấm tấm rất nhạt trên tờ giấy.

“Rất có thể kẻ đứng sau đã dán lá bùa vào con rối giấy, mặc dù số 302 bị phá hủy nhưng xe buýt giấy bị thao túng chắc chắn không chỉ có mỗi mình nó. Nếu tìm được những chiếc xe buýt giấy khác, lấy lá bùa bên trong ra giống như lấy pin ra khỏi người máy trước khi người giật dây tiêu hủy dấu vết, vậy người giấy chắc chắn không thể tự cháy.”

Trương Vũ: “Chỉ cần lấy được lá bùa hoàn chỉnh ra khỏi người giấy, tôi có thể lần theo dấu vết tìm đến phù văn sư.”

Triệu Lâm hơi buồn bực: “Nhưng để tìm ra xe buýt đêm có vấn đề ở toàn bộ Bắc thị không khác gì mò kim đáy biển.”

“Cũng không hẵng là không có cách.” Trương Vũ móc ra một điếu thuốc trong hộp thuốc lá, chơi đùa nó trong tay, trong lòng không hề sợ hãi nói: “Mấy ngày trước người mất tích Tùng Dã được bạn của mình đưa lên chuyến xe buýt đêm số 24, nếu như cậu ta chết, hơn nữa còn chết rất thảm, vậy tôi có thể thông qua oán khí tìm ra nơi cậu ta chết hoặc nơi vứt xác.”

Cục trưởng Lưu thở đều đều nửa nằm trên ghế, nghe thấy bên này thảo luận, ông ta tuổi già nhưng chí chưa già định đuổi theo ý tưởng phá án mới, Ông ta ngồi thẳng dậy không ngại học hỏi người trẻ, nói: “Tại sao lại là “hoặc”, ý cậu là gì?”

Trương Vũ nhìn cục trưởng Lưu, cuối cùng vẫn mở miệng: “Vậy phải xem sở thích của oan hồn là vui vẻ đuổi theo xe buýt giấy hại chết mình hay thích lởn vởn quanh thi thể chết thảm của mình.”

Cục trưởng Lưu lại nằm trở về.

Trương Vũ không quan tâm đến ông ta mà chuyển sang đốt điếu thuốc trong tay, dựa vào tài liệu trong tay áo của Tôn Thư Thành đọc lên quê quán và ngày sinh của Tùng Dã, sau đó là một chuỗi khẩu quyết tối nghĩa khó hiểu.

Trúc Ninh có thể loáng thoáng nghe hiểu, Trương Vũ đọc khẩu quyết bằng quỷ ngữ, câu đó có nghĩa là: Hồn trở về, ngươi có oan khuất gì.

Nhưng sau khi nói ra một câu đơn giản bằng quỷ ngữ, toàn bộ phòng làm việc bỗng nhiên tối sầm, ánh sáng trắng từ đèn chân không như bị mảnh lụa đen ngăn cách, chỉ còn lại ánh sáng đỏ mông lung.

Khói trắng mờ ảo từ từ biến thành sương mù dày đặc lan tràn ra giữa không trung giống như nước hồ đen tuyền, sau đó từng hình ảnh mơ hồ không ngừng hiện ra. Bọn họ có thể nhìn thấy loáng thoáng một căn phòng với tường xi măng và sân vườn hỗn loạn, bình thường không có gì đặc biệt.

Triệu Lâm: “Sân vườn kiểu này có thể tìm thấy hơn vài trăm chỗ ở Bắc thị, đó là cửa sau… hay là tủ gỗ? Mơ hồ quá.”

Nếu hình ảnh ở trạng thái tĩnh thì còn dễ, nhưng khói mù không ngừng rung động giống như sóng nước trên mặt hồ khiến người ta hoa cả mắt, rất khó nhìn rõ chi tiết cụ thể.

Lúc mấy người trong phòng cố gắng nhìn rõ.

Tách tách —— ——

Một loạt tiếng chụp hình bằng điện thoại truyền tới.

Chương Dục Cẩn cất cao giọng nói: “Không được chụp hình! Đây là hình ảnh từ góc nhìn của quỷ, tuyệt đối không được chụp, là ai —— ——”

Trương Vũ chửi thề lập tức vê tắt đầu thuốc, toàn bộ phòng làm việc lập tức sáng lên.

“Tôi thì lại muốn xem xem ai chụp hình.” Triệu Lâm giận đến mức vỗ bàn rống to, nhìn trái nhìn phải tìm kiếm kẻ gây rối: “Là thằng nhóc nào, bộ mới vào cục cảnh sát ngày đầu… Cục, cục trưởng Lưu?”

Mười mấy cặp mắt lia theo đường nhìn của đại đội trưởng Triệu —— ——

Cục trưởng Lưu hơn năm mươi tuổi, sống mũi chống cặp kính lão, đang giơ điện thoại cũ hướng lên trần nhà, vẻ mặt hết sức trịnh trọng nghiêm túc.

Tiếng mắng của Triệu Lâm kẹt lại trong cổ họng ngay lập tức.

Sự yên lặng lúng túng lặng lẽ lan tràn khắp phòng làm việc…

Cục trưởng Lưu gượng gạo hắng giọng, sau đó tắt điện thoại định giấu đi, nhưng mà —— ——

[Tích! Điện thoại của ngài sắp khởi động lại. Tích! Điện thoại của ngài sắp…]

Bùm!!!

Điện thoại cũ của cục trưởng Lưu ương bướng định khởi động lại nhưng không có kết quả, thế là phát nổ.

Mọi người: “…”

Mùi nhựa bị đốt gay mũi lan ra khắp phòng làm việc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play