Đông xá, Nguyễn Vũ Kỳ dẫn Triệu Thiên Minh trở về viện tử lúc trước của y. Bên trong đã bám một tầng bụi dày, hắn ra lệnh cho hạ nhân quét tước lại mọi thứ, bản thân lại tiếp tục kéo y trở về viện tử bỏ hoang khi trước.

“Tướng công, ban đầu sở dĩ ta muốn sai người đập nát nơi này. Nhưng… ta bây giờ liền đổi ý, dù sao đây cũng là nơi đầu tiên ta gặp ngài.” Nghiêng đầu nhìn y, trong mắt tràn đầy nhu hòa, Triệu Thiên Minh vẫn một bộ mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, cũng chả biết nghe hiểu lời hắn không?

Haiz, biết làm sao được, người hắn nhìn thấy đầu tiên khi đến thế giới này là y, người định sẵn cùng hắn đi hết quãng đời còn lại cũng là y, dù y không đếm xỉa tới hắn cũng không sao cả, thời gian còn dài cứ từ từ bồi đắp.

Manh tử tuy không nói chuyện trước sau cứ khăng khăng dính lấy hắn, Nguyễn Vũ Kỳ cũng không cảm thấy phiền phức, cái này chứng tỏ y cần hắn, trọng dụng hắn. Kéo kéo phu quân đến cây hồng cao lớn, hắn chọt chọt vai y: “Tướng công, ngài lại hái thêm mấy trái nữa đi, buổi sáng ta vẫn chưa kịp ăn.”

Triệu Thiên Minh lập tức dời mắt sang một bên, hắn tưởng lần này y lại không muốn để ý tới mình, nào ngờ y động tác lanh lẹ leo lên ngọn, chọn hai ba quả màu đỏ cam nhét vào trong áo, sau rồi phi thân xuống đất trở lại bên cạnh hắn, lấy hồng đưa tới.

“Cho ta sao?” Hắn vui vẻ nhận lấy, lần này y gật đầu, thật sự gật đầu, chỉ một cái gật nhẹ cũng đủ làm hắn sướng rơn cả người, y đang dần mở lòng với hắn a.

Dạo chơi một vòng quanh viện, cũng sắp đến giờ cơm chiều, Nguyễn Vũ Kỳ cùng phu quân hắn trở về, phòng đã được hạ nhân dọn dẹp đâu vào đấy. Triệu Thiên Minh cũng theo hắn bước vào trong, chợt dừng lại ngắm nghía xung quanh, y nhíu mày, đầu óc đau lợi hại, nơi này rất quen thuộc.

“Tướng công, ngài sao vậy?” Nhận ra y thất thường, hắn lo lắng xoay người giúp y xoa xoa huyệt thái dương: “Ngài đau đầu sao?”

Chẳng lẽ phu quân nhớ ra được cái gì đó?

Rõ ràng có cảm giác rất gần gũi, nhưng làm cách nào vẫn không thể nhớ ra, Triệu Thiên Minh não bộ như muốn nứt ra, y khó chịu ôm đầu, ngồi phệt xuống sàn phòng. Hành động của y dọa cho Nguyễn Vũ Kỳ sợ chết khiếp, hắn quỳ gối bên cạnh, ôm lấy bả vai y trấn an: “Không sao, không nhớ được cũng không sao, đừng nghĩ nữa. Tướng công ngoan, nghe lời ta, đừng nghĩ nữa.”

Lời này cứ như dỗ dành nhi tử vậy.

“Ư.”

Ngỡ ngàng, bàng hoàng, sửng sốt,… Biết bao tư vị cũng không đủ hình dung tâm tình của Nguyễn Vũ Kỳ lúc này. Chỉ thấy Triệu Thiên Minh nắm tay hắn đặt lên đỉnh đầu của mình, đôi mắt đen láy sáng lấp lánh, ngước nhìn hắn chờ mong.

Phu quân đây là muốn cầu an ủi sao?

Mỉm cười giúp y vuốt ve, người nọ híp mắt thỏa mãn, hắn đề nghị: “Tướng công, hôm nay ta đích thân xuống bếp nấu mì cho ngài ăn, có được không?”

Được ăn ngon sao? Mắt phát sáng, Triệu Thiên Minh liên tục gật đầu, chưa đợi hắn phản ứng đã chủ động lôi kéo người rời đi.

Kiếp trước Nguyễn Vũ Kỳ sống một mình nên việc bếp núc, nấu nướng phải tự mình lo liệu. Hắn không dám nhận tay nghề mình xuất sắc, nhưng ít nhất cũng cho vào bụng được đi. Kiếp này gặp được Triệu Thiên Minh cũng xem như là một loại duyên phận, có lẽ hắn nên tập tành xuống bếp mới được. Nghĩ đến việc mỗi ngày có thể tự tay làm đồ ăn ngon cho phu quân, hắn liền cực kỳ vui vẻ.

“Tướng quân phu nhân, nô tì đã chuẩn bị nước tắm xong rồi ạ.” Vừa ra khỏi phòng, nha hoàn Nguyệt Nha đã khom lưng cấp hai người bẩm báo.

Nha đầu Nguyệt Nha này vừa mới vào phủ, người xấp xỉ mười sáu cái xuân xanh, tính tình hoạt bát, làm việc lanh lợi nên quản gia sắp xếp cho nàng cùng hai muội muội Nguyệt Anh và Nguyệt Hạ công việc hầu hạ chủ tử.

“Chưa cần gấp, ta và tướng quân có chút chuyện cần xử lý, ngươi đi làm việc của mình trước đi, khi nào cần ta sẽ gọi.” Khoác tay cho người lui xuống, Nguyễn Vũ Kỳ một mực nhìn nàng có chút nhíu mày suy tư, nha đầu này cũng quá nhiệt tình đi, hiện giờ cũng chưa tới giờ để tắm rửa.

“Vậy nô tì xin phép cáo lui.” Nói xong, nàng như có như không nhìn về phía Triệu Thiên Minh, khóe miệng giương lên một độ cong khó phát hiện.

Quả nhiên trực giác nhạy bén của một vị tướng quân từng trải, Triệu Thiên Minh ngay lập tức phát giác được nữ nhân này đang nhìn mình, có cảm giác bị người khác tính toán khiến cho y rất khó chịu, lại càng dùng sức kéo Nguyễn Vũ Kỳ đi nhanh.

Muốn lấy lòng một nam nhân, cách nhanh nhất là thông qua đường dạ dày. Phu quân ngốc ngồi trên ghế trong phòng bếp, nằm sấp xuống mặt bàn, chân đánh đưa tới lui như một hài tử vô tư, chốc chốc lại ngẩng đầu xem hắn đã làm xong chưa. Sau một hồi xúc xẻng, nêm nếm gia vị, hắn thật sự làm cho y một bát mì thịt bò, sợi mì dài, thịt bò săn ngòn ngọt, hơi nóng bốc lên hương thơm lừng.

Đưa cho phu quân một đôi đũa, y hình như đã quên cách dùng, hai tay cầm hai chiếc đũa đâm chọt chọt vào bát làm vài sợi mì rơi ra bên ngoài. Mất một lúc lâu vẫn không đem thức ăn bỏ vào miệng được, Triệu Thiên Minh phụng phịu buồn bực, vứt thẳng đũa xuống đất, khoanh tay quay lưng về phía hắn.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play