Cố lê thân mình, kéo theo cái chân đã gãy gập, nhích từng chút tiến về phía y, gương mặt của Triệu Phong Quảng ráng nặn một nụ cười so với khóc càng thêm xấu xí gấp bội.
“Huynh trưởng.” Đã từ bao giờ hắn không còn gọi y bằng kính ngữ, chính hắn cũng đã quên.
Triệu Thiên Minh cắn môi, ánh mắt thù địch, lui về sau giữ khoảng cách với hắn, y không thích người này. Lúc trước chính người này ném bánh bao của y xuống đất, sai người canh giữ không cho y ra ngoài, nếu dám rời khỏi kho củi chắc chắn sẽ bị đánh, y đói cũng không được ăn cơm, mọi người đều khinh khi mắng y là kẻ ngốc.
Địch ý, trong mắt ca ca chỉ toàn địch ý với hắn. Triệu Phong Quảng chua xót nghĩ, khó tránh khỏi mất mác.
“Thôi đi, giờ tiểu thúc có khóc lóc ỉ ôi đi chăng nữa, cũng không thể xóa hết những tội lỗi ngươi đã gây ra cho y.” Xua xua tay, Nguyễn Vũ Kỳ không thể đồng tình với hắn, nếu mọi sự đều dùng hai từ xin lỗi để giải quyết, thì trên thế gian này chả còn ai mất sai lầm nữa rồi.
“Huynh tẩu, ta… ta đồng ý lời đề nghị của tẩu.” Tay run cầm cập, miệng mấp mé, Triệu Phong Quảng đau đớn khôn xiết, hắn cố nói xong lời này liền ngã xuống, ngất lịm.
Ném ánh mắt sang hai ả thiếp thân, Nguyễn Vũ Kỳ nói: “Hai người các ngươi mau đưa tiểu thúc về phòng, sai người đi gọi đại phu tới đây.”
Bọn họ không dám chậm trễ, nhanh chóng nhận mệnh, hai người hai bên kẹp lấy nách Triệu Phong Quảng xách hắn lên, kéo lôi về phòng.
“Tướng công, xong việc rồi.” Dang rộng hai tay về phía y, Nguyễn Vũ Kỳ cười rạng rỡ, Triệu Thiên Minh nhìn hắn, chậm chạp từng bước nhỏ đến gần. Chỉ còn cách hai bước, hắn kéo y nhào vào lòng mình ôm chặt: “Sau này có ta, không ai dám ức hiếp ngài nữa đâu.”
Người này đang nói muốn bảo vệ cho y sao? Triệu Thiên Minh sững người, tay chân cứng đờ, không biết mình nên làm gì tiếp theo.
Ban nãy, hắn chỉ thử đánh liều, chứ cũng không có ý định giết người thật sự. Nói thế nào, Triệu Phong Quảng cũng mang huyết mạch Triệu gia, làm người cũng không nên quá tuyệt tình, vả lại hắn là một người bình thường ở thời hiện đại xuyên đến, đối với mỗi sinh mệnh đều rất trân trọng.
Nguyễn Vũ Kỳ muốn ra ở riêng cũng có lý do, dựa theo kinh nghiệm ở thế kỷ XXI, chị dâu em chồng thường xuyên sẽ xảy ra bất hòa, tốt nhất không nên sống chung dưới một mái nhà. Mặc khác, hắn không muốn có người giám sát, gây trở ngại cho hắn, hắn muốn giúp tướng công trở lại bình thường, giúp y chữa khỏi bệnh, cách tốt nhất là cắt bỏ đi cái đuôi không cần thiết này. Dù khi nãy hắn hối lỗi thì sao? Giang sơn dễ đổi bản tánh khó dời, định lực không đủ dễ bị người thao túng, hạng này vẫn nên cách xa một chút.
Nắm lấy bàn tay chai sần, Nguyễn Vũ Kỳ thong dong bước đi, Triệu Thiên Minh cúi đầu nhìn hai bàn tay đan cùng một chỗ của hai người, lòng hân hoan vui mừng, không chút phòng bị đi theo người nọ.
“Tướng công, ta bẻ gãy chân tiểu đệ của ngài, nếu sau này ngài biết được sẽ trách ta chứ?” Bâng quơ nói, không biết Nguyễn Vũ Kỳ đang hỏi y hay tự hỏi chính mình. Nghĩ đến chuyện sau khi phu quân khôi phục ký ức, trở về thành một đại tướng quân uy vũ, phải chăng y sẽ bỏ rơi hắn, chán ghét mối lương duyên này.
Thôi thì cứ mặc kệ, chuyện sau này thì cứ để sau này giải quyết.
Phủ đệ Triệu Minh sau một ngày liền đổi chủ, tướng quân phu nhân thay mặt dựng phu tuyên cáo phân gia. Nói là tách riêng, thật ra cũng chả thay đổi gì mấy. Nguyễn Vũ Kỳ lấy đại sảnh làm trung tâm, chia phủ thành hai nửa Đông xá và Tây xá, trước đây phía đông vẫn là chỗ ở của phu quân hắn, hắn hiện tại là giúp y giành về lại. Còn phân nửa phía Tây giao cho Triệu Phong Quảng mặc người nọ xử lý, chia như vậy cũng coi như công bằng.
Đuổi toàn bộ hạ nhân trên dưới trăm người, tường đổ muôn người đẩy, toàn cùng một giuộc với nhau, tốt nhất là tống khứ hết đi, giữ lại có ngày sẽ bị cắn ngược. Trong ngày hôm đó, Nguyễn Vũ Kỳ tìm về một đám a hoàn, đầy tớ nhanh nhẹn tay chân bổ sung vào những chỗ cần thiết. Sản nghiệp của Triệu gia cũng coi như không tệ, vùng ngoại ô bên ngoài kinh thành có mấy cửa tiệm gạo, tiệm vải cùng tiệm trang sức, hắn vẫn tuân thủ hứa hẹn lúc trước chia ba phần cho Triệu Phong Quảng, nhiêu đó bạc cũng đủ nuôi sống bản thân cả đời, không lo thiếu cái ăn cái mặc.
Làm ngàn việc tốt không ai biết, chỉ một chuyện xấu liền lưu truyền ngàn năm. Bây giờ khắp kinh thành đều biết Tàn Thư tam thiếu gia thoạt nhìn vô hại, nhưng thật ra chính là chân nhân bất lộ tướng, một tay liền bẻ gãy chân tiểu thúc, khiến nhị thiếu gia nhà họ Triệu ngoan ngoãn chịu thua thiệt nhận ba phần gia sản, một cái rắm cũng không dám đánh. Một truyền mười, mười truyền trăm… Câu chuyện này cũng chả biết sẽ đi tới đâu, Nguyễn Vũ Kỳ cũng chỉ có thể xem như không nghe thấy.
Nếu nói để tâm, thì chính là sợ Lữ Tông hoàng đế tìm đến hắn gây chuyện, thời cổ đại coi trọng quyền lực, ý vua là ý trời, không hợp quy củ muốn chém liền chém. Người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Nguyễn Vũ Kỳ nghĩ kỹ lại, hoàng đế bận trăm công ngàn việc, chắc không rảnh rỗi đến mức ngay cả chuyện riêng của Triệu gia lão cũng muốn quản đi.