“Chú có thể…” Tô Nhạn khẩn trương đến lắp bắp, “Thuận tiện mua… Mua luôn đồ trong không?”

Nói đến chữ cuối cùng, cô cảm thấy mặt mình cũng đã nóng bừng lên rồi.

Mất mặt quá, cô muốn về nhà.

“Được rồi, mua hết.” Giọng nói của Yến Hồi Thời bình tĩnh giống như không coi chuyện này là chuyện gì lớn, “Cháu đợi chú trong xe.”

“Vâng ạ.”

Nhiệt độ trong xe ấm hơn một chút, Yến Hồi Thời xuống xe, Tô Nhạn nhìn theo hướng anh đi vào thang máy, dùng tay che mặt lại.

Yến Hồi Thời lên thẳng lầu năm, đi vào một nhãn hiệu thời trang.

Anh cẩn thận chọn trong chốc lát, chọn áo khoác xong lại nghĩ tới áo len của Tô Nhạn cũng bị ướt, lại cầm theo một chiếc áo len nhỏ.

“Chào anh, của anh tổng cộng hết một vạn tám nghìn tệ.”

Yến Hồi Thời thanh toán tiền, chỉ chỉ cửa hàng nội y phía đối diện, “Ngại quá, có thể tìm giúp tôi một người bên đó được không?”

Nhân viên cửa hàng vô cùng chu đáo, tìm một nhân viên ở cửa hàng phía đối diện, đối phương dò hỏi, Yến Hồi Thời thong dong trả lời, “Cao 1m62, 45 cân, thân hình nhỏ.”

Nhân viên có chút khó xử, “Tiên sinh, mua nội y cần phải phân biệt size, xin hỏi bạn gái anh mặc size bao nhiêu?”

Yến Hồi Thời, “Chờ một lát.”

*

Tô Nhạn nhận được tin nhắn của Yến Hồi Thời: [Đồ mặc trong size bao nhiêu?]

Vẻ mặt cô đỏ bừng, nhập size ‘34A’ vào khung chat, chưa tới mười phút, Yến Hồi Thời đã quay trở lại.

Trên tay anh xách theo vài túi quần áo, thần sắc như thường, đôi chân dài sải bước tới bên cạnh xe.

Tô Nhạn ẩn thân ở hàng ghế phía sau, không khống chế nổi hơi thở của mình.

Yến Hồi Thời ngồi vào ghế lái, anh không nói gì, thiếu chút nữa khiến cô cho rằng mình thật sự ẩn thân thành công.

Yến Hồi Thời biết cô bé này da mặt mỏng, còn rất thẹn thùng, anh không lên tiếng, phóng xe đến nơi che khuất tầm nhìn, không có camera.

Thật ra nhìn từ bên ngoài thì chỉ thấy trong xe tối om, hành động này có chút dư thừa.

Yến Hồi Thời tựa lưng lên ghế, đặt túi đồ đã mua ở bên cạnh cô, Tô Nhạn giống như một chú chim nhỏ, “Chú không xuống sao?”

“Coi chú là dạng người nào vậy?” Đuôi mắt Yến Hồi Thời khẽ nhướn lên, khóe miệng cong cong hình cung, “Thay xong thì gửi tin nhắn cho chú.”

“Vâng ạ.”

Cửa xe đóng lại, Tô Nhạn như trút được gánh nặng, ánh mắt nhìn quanh một vòng, phát hiện không có camera theo dõi, cửa sổ xe cũng đã đóng chặt, trong lòng mới yên tâm.

Cô mở túi đồ ra, phát hiện Yến Hồi Thời mua cả áo len mặc trong cho mình, nội y và áo len đều là màu trắng, áo khoác ngoài màu nâu nhạt kiểu dáng đơn giản, vô cùng vừa vặn, không thấy không hợp chỗ nào, vừa hay cũng rất cân xứng với quần bút chì của cô.

Ngoài cửa xe, một tay Yến Hồi Thời đút vào túi quần, tư thế thoải mái, rũ mắt nghịch điện thoại giết thời gian.

Tô Nhạn cầm điện thoại gửi tin nhắn cho anh.

Ngón tay Yến Hồi Thời chuyển động, dường như đang đọc tin nhắn của cô. Hai giây sau, anh mới xoay người đi về phía cô.

Yến Hồi Thời ngồi vào trong xe, giương mắt nhìn kính chiếu hậu, cô gái nhỏ vẫn dùng đỉnh đầu đối diện với anh, giống như đà điểu, liều mạng hạ thấp cảm giác tồn tại.

Khóe môi anh cong lên, không mở miệng đạp đổ giấc mộng đà điểu của cô.

Tô Nhạn trầm mặc suốt đường đi.

*

Tòa nhà văn phòng của Quân Đằng nằm ở khu trung tâm thành phố, xung quanh hầu hết là các công ty khoa học kỹ thuật cao cấp đa quốc gia, bốn chữ ngắn gọn mà xúc tích ‘Cao ốc Quân Đằng’ hiện lên vô cùng đáng chú ý.

Yến Hồi Thời đỗ xe, “Bạn nhỏ à, đừng ngủ nữa.”

Tô Nhạn chỉ đơn thuần là cúi đầu trầm mặc lại bị hiểu lầm thành ngủ gà ngủ gật, điều này cũng khiến cô có một bậc thang leo xuống.

Cô làm bộ dụi mắt, “Vâng ạ.”

Tô Nhạn đi theo Yến Hồi Thời vào thang máy, cảm giác không khí có chút nặng nề, ngón tay siết chặt lấy móc khoá trên cặp sách, “Chú Yến, cháu có tiền.”

Yến Hồi Thời nghiêng đầu, “Khoe tiền mừng tuổi à?”

“Không phải.” Tô Nhạn ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của anh, biểu tình thành khẩn, “Cháu muốn trả tiền mua quần áo cho chú.”

Yến Hồi Thời cười, “Trước đó cháu tặng chú áo trong giữ ấm, đây coi như quà đáp lễ vậy.”

Tô Nhạn, “…”

Cô tặng anh áo trong giữ ấm, anh lại tặng cô – Nội y.

Không phù hợp nhưng lại rất phù hợp, không, rõ ràng không thích hợp. Tô Nhạn thành công tự đưa bản thân mình vào vòng tròn không có hồi kết.

Yến Hồi Thời cầm lấy cặp sách của cô, “Tới rồi.”

Tô Nhạn khôi phục tinh thần, cặp sách đã bị anh cầm lấy, trên tay trống không, cô có chút luống cuống.

Yến Hồi Thời nhìn ra vẻ không được tự nhiên của cô, “Đừng sợ, có thể không cần chào hỏi.”

“Vâng ạ.” Tô Nhạn khẽ xê dịch bước chân tới bên cạnh anh.

Văn phòng của Quân Đằng thật sự rất có cảm giác của khoa học kỹ thuật, ngoài hành lang trưng bày hình ảnh của sản phẩm mới, thiết kế bên trong xa hoa nhưng không hề lạnh lẽo, gu thẩm mỹ giống y hệt với chủ nhân căn biệt thự.

Đồng phục của nhân viên rất đẹp và ngay ngắn.

Yến Hồi Thời ước chừng một tháng chỉ ở văn phòng vài ngày, mọi người thấy anh đều rất ngoài ý muốn, “Chào buổi chiều, Yến tổng.”

“Buổi chiều vui vẻ.”

Trong con mắt của nhân viên, Yến Hồi Thời là một ông chủ vô cùng thân thiện, sẽ mỉm cười chào hỏi lại bọn họ, nhưng điều này cũng không khiến nhân viên dưới trướng không kính sợ anh.

Mỗi một nhân viên của Quân Đằng đều phải thông qua phỏng vấn khắc nghiệt, trong mắt Yến Hồi Thời, bọn họ chính là bảo vật của công ty, anh tôn trọng mỗi một người nhân viên ở đây, do đó mà bọn họ cũng rất trung thành với anh.

Tô Nhạn đi theo Yến Hồi Thời về văn phòng của anh, toàn bộ hành trình đều cúi đầu xuống tránh tiếp xúc tầm mắt với bất cứ ai, chỉ muốn mọi người đừng nhìn mình, cũng đừng nói chuyện với cô.

Nhìn thì như không hề có cảm giác tồn tại, nhưng trên thực tế, cảm giác tồn tại của Tô Nhạn lại vô cùng lớn, hầu như tất cả mọi người đều trộm nhìn cô.

Cô gái nhỏ buộc tóc đuôi ngựa, xinh đẹp nhưng không lạnh lùng, làn da trắng phát sáng nhìn vô cùng ngọt ngào. Trên người mặc áo khoác, phía dưới là quần bút chì màu tối, hai chân thon dài thẳng tắp, dưới chân đi giày thể thao màu trắng ngoan ngoãn đi theo bên cạnh ông chủ.

Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên ông chủ dẫn người bạn nhỏ đi làm, ngoài mặt thì mọi người bình tĩnh, nhưng sau lưng đã vô cùng nhiệt tình nhắn tin trong nhóm chat công ty.

– Tôi vừa nhìn thấy cô gái nhỏ nhà ông chủ rồi! Thật sự rất đáng yêu!!!

– Tôi cũng vừa thấy xong, làn da rất trắng, nhỏ tuổi mà chân dài, không với được.

– Ông chủ rất yêu thương cô bé đó đấy! Các cậu đã thấy ông chủ xách túi cho ai chưa?

– Đừng nói là người độc thân hoàng kim như lão đại, đến cả bạn trai xấu của tui cũng không xách túi cho tui! Hừ!

– Đầu thai là một việc quan trọng đấy, đây có lẽ chính là thiên chi kiêu nữ trong lời đồn.

– Mới 17 tuổi đã xinh đẹp như vậy, nhớ lại tôi năm 17 tuổi… Thôi, không muốn nhắc tới, chỉ muốn chui luôn xuống đất.

Yến Hồi Thời đặt cặp sách Tô Nhạn lên bàn làm việc, gọi thư ký mang một ly sữa bò nóng vào trong.

Tô Nhạn chu môi uống sữa.

Yến Hồi Thời nói, “Ở đây đợi chú, đói bụng thì gọi bác Chu mua đồ ăn cho cháu.”

Tô Nhạn cũng coi như quen biết Chu Giai Minh, khẽ gật đầu, “Vâng ạ.”

*

Trong phòng hội nghị.

Phó giám đốc người nước ngoài và giám đốc Thị trường trong nước của Quân Đằng nảy sinh ý kiến bất đồng, hai người tranh cãi đến mức đỏ mặt thở dốc.

Hai người này đều là nhân tài đứng đầu lĩnh vực, ngày thường tây trang giày da, đi ra đường là tổng tài uy tín, ở bên nhau là vứt hết lễ nghi cơ bản, sinh ra kịch độc giống như tác dụng hoá học vậy.

Phó giám đốc bực bội chửi mắng bằng tiếng Anh, “Cậu đúng là đồ ngu!” Vẫn chưa hả giận còn nói thêm, “Rác rưởi!”

Giám đốc thị trường đáp lễ bằng tiếng địa phương, “Mấy người như anh thì hiểu cái gì chứ, ngu ngốc!”

Đối với chiến lược mới, hai người mỗi ý khác nhau, ai cũng không chịu nhượng bộ, dùng hết tất cả những lời thô tục đời này học được để mắng chửi, động tác cùng lúc quay đầu nhìn Yến Hồi Thời, muốn anh đưa ra ý kiến công bằng.

Yến Hồi Thời đang hơi phân tâm, đã qua giờ cơm mà Tô Nhạn vẫn chưa ăn gì.

Anh cúi đầu gửi tin nhắn, “Hai người tiếp tục thảo luận thêm hai phút đi.”

Tô Nhạn đang chuyên tâm làm bài tập, điện thoại lại rung lên.

YHT: [Bên này chú tạm chưa rời đi được, trước tiên cứ gọi bác Chu đưa cháu đi ăn cơm đi.]

Tô Nhạn muốn ăn với anh, nhưng cô cũng không thể gây phiền toái cho anh được, trái lương tâm nhắn lại một câu đồng ý.

*

Lúc Chu Giai Minh nhận được tin nhắn của Yến Hồi Thời thì đã bỏ lỡ thời gian tốt nhất, nhanh chóng dùng cơm, ông phí hết sức lực mới chạy tới nhà hàng này.

Sở thích của Tô Nhạn ông đều hiểu rõ, nếu như nói ông chủ là tổ tông của ông thì vị này chính là tiểu tổ tông.

Đường đường là một trong số tổng giám đốc trong công ty, bởi vì vị tiểu tổ tông này sợ người lạ mà ông phải chạy tới đây đảm đương trợ lý tư nhân.

Gần đây Tô Nhạn cũng đang cố gắng khắc phục chứng sợ giao tiếp với người lạ, để ý thấy ông nhìn đồng hồ liên tục, vội nói, “Bác Chu có việc cứ đi trước đi ạ, cháu ăn một mình là được rồi.”

Chu Giai Minh hiểu rõ tình huống của Tô Nhạn, “Một mình cháu ở đây không sao đấy chứ?”

“Không sao đâu ạ.”

Chu Giai Minh cảm động phát khóc, gửi tin nhắn cho Yến Hồi Thời, được sự đồng ý mới dám đi.

Nhà hàng này vô cùng yên tĩnh, ở giữa còn có vách ngăn, Tô Nhạn không còn cảm giác bất an giống như bị cả thế giới nhìn chằm chằm nữa, toàn bộ quá trình vô cùng vui vẻ.

Cô buông dao nĩa, đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Trong nhà hàng bỗng vang lên tiếng bàn bị người ta hất đổ.

Bên kia truyền tới tiếng phụ nữ hét chói tai, “Đồ tiểu tam quyến rũ chồng người khác! Đồ không biết xấu hổ!”

Tô Nhạn quay đầu nhìn xem, một người phụ nữ trung niên mất khống chế cầm lấy dao trên bàn cơm, vừa khóc vừa mắng.

Người phụ nữ trẻ tuổi thời thượng bị mắng thì trốn sau lưng người đàn ông, vẻ mặt ấm ức, “Anh Triệu, hình như chị dâu hiểu lầm chúng ta rồi.”

Bị cô ta nói vậy, người đàn ông càng tức giận hơn, cho người phụ nữ đang khóc một bạt tai, “Bà náo loạn đủ chưa! Bà nhìn bà bây giờ xem, không đủ mất mặt à?”

Người phụ nữ trung niên mất lý trí, “Lúc ông kết hôn với tôi cũng chỉ có hai bàn tay trắng, tôi ngại với ba mẹ ông bao giờ chưa? Bây giờ có tiền rồi thì chê tôi mất mặt?”

Người phụ nữ trẻ tuổi ôm lấy cánh tay ông ta, “Chị dâu, em và anh Triệu thanh thanh bạch bạch, Tết này em không về nhà, anh ấy chỉ tới ở cùng em thôi mà, thuận tiện ăn một bữa cơm, cũng không làm gì khác, anh ấy vẫn luôn chăm sóc em như em gái, chị muốn mắng thì mắng em, đừng mắng anh Triệu.”

“Triệu Thế Nông! Ông không ở nhà chăm hai đứa nhỏ, lại tới ở với người đàn bà này —”

“Bà câm miệng!” Người đàn ông cắt lời, “Không phải bà muốn ly hôn sao? Được thôi, tôi thành toàn cho bà!”

“Anh Triệu đừng tức giận, đều do em cả.”

“Không liên quan tới em.” Người đàn ông che chở cô ả kia, đẩy người vợ đang khóc lóc làm loạn, nhanh chân bước ra khỏi nhà hàng.

Trừ trên TV, Tô Nhạn chưa từng gặp chuyện này trong hiện thực, nhất thời ngây ngẩn cả người.

Giám đốc nhà hàng trấn an cảm xúc của khách hàng.

Ông ta đi tới trước mặt Tô Nhạn khom lưng tạ lỗi, “Xin lỗi đã quấy rầy quý khách, hôm nay sẽ miễn phí đơn hàng này cho cô, xin lỗi xin lỗi.”

Tô Nhạn nói, “Không sao.”

“Cảm ơn vì đã hiểu, rất cảm ơn.”

Người phụ nữ trung niên còn đang khóc, khuyên thế nào cũng không dừng được, cũng không chịu bồi thường tiền cho nhà hàng, giám đốc đành phải lấy điện thoại gọi cảnh sát.

Người kia dường như rất sợ bị cảnh sát đưa đi, “Không được báo cảnh sát! Không được, cầu xin các người, tôi không thể tới Cục cảnh sát được, hai đứa nhỏ nhà tôi ngày mai còn phải đi học, không có tôi, chúng nó sẽ sợ hãi.”

Hốc mắt Tô Nhạn nóng bừng, đột nhiên nghĩ tới mỗi sáng có mẹ chăm sóc. Tính cách cô hướng nội, mẹ sợ cô đi học không thích nói chuyện sẽ không tốt, chưa từng để cô ở lại trường lâu. Vì làm bạn với cô, mẹ đã bỏ công việc từ sớm, ở nhà làm bà nội trợ của gia đình. Mẹ cô cũng là một người tài năng, năm đó không biết bao nhiêu công ty lớn muốn cướp về.

Tô Nhạn nói với giám đốc, “Xin chào, xin hỏi đồ bà ấy đập vỡ hết bao nhiêu tiền, để tôi bồi thường.”

Giám đốc nhà hàng quen Chu Giai Minh, rất nhiều quản lý cấp cao đều là khách quen của nhà hàng này, ông đưa khách tới đây, sao ông ta dám chậm trễ, “Nếu vị tiểu thư này đã mở miệng, đều là khách quen, quên đi.”

Người phụ nữ trung niên kia có lẽ nhớ tới con mình, bình tĩnh lại, cũng không khóc nữa, ngẩng đầu nhìn về phía Tô Nhạn, “Cảm ơn cháu, cô gái.”

“Có phải cô không mang tiền không?” Tô Nhạn nhìn trên người bà ấy chỉ mặc áo ngủ, hẳn là chạy từ nhà tới, lấy ví tiền ra khỏi cặp sách, đưa hai trăm tệ còn lại cho bà ấy, “Cô bắt xe về đi ạ.”

Người phụ nữ khóc như mưa, nức nở nói, “Cảm ơn cháu.” Bà nhận tiền Tô Nhạn đưa, lau nước mắt, vết tát trên mặt càng thêm rõ ràng, “Cháu để lại số điện thoại đi, chờ cô về nhà sẽ chuyển tiền lại cho cháu.” Cách nói năng của bà dần trở nên khéo léo.

Tô Nhạn mím môi cười, “Không cần đâu ạ, cô mau về đi, hai em chắc đang ở nhà đợi cô đấy.”

Người kia giơ tay lau nước mắt nói cảm ơn rồi xoay người rời đi.

*

Trên đường về nhà, Tô Nhạn gọi điện thoại cho Tô Cẩm Văn, “Ba ơi, ba nhất định không thể phụ mẹ đâu đấy.”

Tô Cẩm Văn bị dọa nửa chết nửa sống, lập tức đứng dậy, “Con gái, có phải con nắm giữ tin tình báo giả gì của ba không! Ba lúc nào cũng trung thành và tận tâm với mẹ con mà!”

Tô Nhạn im lặng, nói ra một câu, “Phản ứng của ba giống như đang chột dạ vậy.”

“Ba không hề.” Tô Cẩm Văn giơ tay lên thề, “Nếu như ba có lỗi với mẹ con, ba sẽ bị thiên lôi đánh chết! Không được, sao ba có thể có lỗi với mẹ con được, tài chính của nhà mình là một tay bà ấy nắm giữ, chỉ có bà ấy mới có thể đá ba thôi.” Cuối cùng ông cũng phản ứng lại, “Ba mới là người bị bắt nạt đấy, con gái.”

Tô Nhạn yên tâm, “Vậy là tốt rồi.”

Tô Cẩm Văn, “???”

Tô Nhạn tắm rửa xong đứng trên sân thượng hóng gió.

Màn đêm của thành phố giống như một dải ngân hà vô tận, dòng xe phía cầu vượt xa xa nối dài không đứt.

Nghĩ đến chuyện vừa rồi xảy ra ở nhà ăn, cô thật sự muốn biến thành siêu anh hùng để đánh bại những kẻ thứ ba phá hoại gia đình người khác, cũng trừng phạt những người đàn ông bội bạc.

Ghế dài trên sân thượng thật sự rất thoải mái, Tô Nhạn nằm trên đó trong chốc lát đã ngủ mất.

*

Sau khi Yến Hồi Thời về nhà, nhìn thấy đôi giày trắng của Tô Nhạn trên giá, còn giúp cô mang quần áo bẩn buổi sáng vào phòng giặt.

Anh đi tới cửa phòng cô, cửa mở nhưng không thấy người đâu.

Yến Hồi Thời đi một vòng từ dưới lên trên, cuối cùng cũng tìm thấy Tô Nhạn ở trên sân thượng.

Mái tóc đen của cô gái nhỏ xoã tung, tay áo ngủ màu lam nhạt bị gió thổi bay, ngủ say giống như một nàng công chúa.

Sợ cô bị cảm lạnh, Yến Hồi Thời ngồi xổm xuống bên cạnh, thấp giọng kêu, “Tô Nhạn, về phòng ngủ đi.”

Tô Nhạn mơ thấy cây đào ở sân sau nở hoa, Yến Hồi Thời đứng dưới gốc cây, khóe miệng cong lên gọi tên cô, giống như một giấc mơ thật đẹp.

Cô thẹn thùng lên tiếng, “Hôm nay cháu thấy có người ngoại tình, còn đánh vợ nữa.”

Anh mím môi cười, “Chú đánh được Mật Mật à?”

Lá gan cô đột nhiên trở nên lớn hơn, nhón chân ôm lấy cổ anh, đầu dựa vào lồng ngực rắn chắc, thẹn thùng nói, “Luyến tiếc.”

Tất cả những cánh hoa rơi xung quanh đều hoá thành thơ tình.

Yến Hồi Thời kêu hai tiếng nhưng cô ngủ quá sâu, không phản ứng lại. Anh đang chuẩn bị đi lấy chăn, Tô Nhạn lại đột nhiên đưa tay ôm chặt anh.

Động tác của cô quá nhanh khiến anh không kịp né tránh.

Yến Hồi Thời, “…”

Trong chớp mắt cổ tay chạm tới làn da người đàn ông, đầu óc Tô Nhạn nổ tung một tiếng, gần như lập tức tỉnh táo lại, xúc cảm mang theo mạch máu tràn lan toàn cơ thể, trái tim loạn nhịp, không hô hấp nổi.

Nếu bây giờ cô giải thích rằng mình không cố ý —

Anh có tin không?

Khuôn mặt cô dán vào áo sơmi của anh, mùi thơm thoang thoảng len lỏi vào trong mũi, cánh tay vẫn đang ôm lấy cổ anh!

Trái tim Tô Nhạn đập nhanh không thôi, đột nhiên không biết có nên ‘tỉnh’ hay không.

Có thể là quá mức khiếp sợ và hoảng loạn, đầu óc chợt xoay chuyển, thế mà lại nghĩ tới kế sách nói mớ.

Cô làm bộ ngủ đến mơ màng, vô thức gọi Yến Hồi Thời một tiếng, “Ba ơi.”

Tác giả có lời muốn nói:

Yến Hồi Thời: …

Yến Hồi Thời: ???

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play